Chương 42: Bá khí hộ thê 2

Còn chưa đợi nàng nghĩ ra, Hoàng Hậu đã bắt đầu âm dương quái khí , “Như thế nào? Sở vương đã hài lòng chưa? Bổn cung có lòng, lại bị Sở vương hiểu lầm như thế, xem ra trong lòng Sở vương bổn cũng cũng không phải là người tốt gì!”

Chẳng lẽ không phải độc? Mà là thuốc có thể kích phát độc tính? Thẩm Trầm Bích trong lòng phát lạnh.

“Hoàng Hậu nương nương bớt giận, Vương gia bởi vì Hứa Nhi bị thương, đã tự trách rất lâu, chắc hẳn lần này cũng là quan tâm quá nên bị loạn, Hoàng Thượng với Vương gia là huynh đệ ruột thịt, Vương gia sao có thể có khúc mắc với Hoàng Hậu được chứ?”

Không đợi Dạ Huyền Thần nói chuyện, Thẩm Trầm Bích liền nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Dạ Huyền Thần, cướp lời nói trước.

Sắc mặt Hoàng Hậu vẫn khó coi như cũ, nhưng Thẩm Trầm Bích đã nói năng mềm mỏng, bà ta cũng không thể tiếp tục cắn mãi không buông, chỉ có thể trầm mặc thể hiện sự bất mãn của mình.

“Chi bằng thế này đi? Hứa Nhi biết Hoàng Hậu nương nương tốt với Hứa Nhi, chỉ là bây giờ sắc trời cũng đã muộn rồi,không bằng Hứa Nhi mang số thuốc còn lại và đơn thuốc đem về uống, cũng không tính là lãng phí một phen ý tốt của Hoàng Hậu nương nương.”

Trên mặt Thẩm Trầm Bích mang theo ý cười, nhìn qua giống như là vô cùng cảm kích Hoàng Hậu vậy.

Hoàng Hậu nhìn Dạ Huyền Thần ở phía sau nàng, cho dù không muốn tha thứ thì cũng chỉ có thể tạm thời buông tha cho hai người, dù sao bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để xé rách mặt.

Nếu làm hỏng chuyện của Hoàng Thượng, bà ta dù có mấy cái đầu cũng không đủ rơi.

“Một khi đã như vậy,vậy thì làm theo Hứa Nhi nói đi!” Sắc mặt Hoàng Hậu tốt hơn rất nhiều, giọng điệu cũng mềm mại hơn vài phần.

Thẩm Trầm Bích cười nói, “Vậy thì đa tạ Hoàng Hậu nương nương!”

Nói xong, nàng kéo tay áo Dạ Huyền Thần, “Mặc kệ như thế nào, thì cũng là Vương gia hiểu lầm Hoàng Hậu nương nương, Vương gia cứ nói rõ hiểu lầm với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu chắc chắn cũng sẽ không so đo.”

Dạ Huyền Thần tất nhiên là hiểu ý của nàng, biểu tình trên mặt hòa hoãn vài phần, “Hôm nay là bổn vương hiểu lầm Hoàng Hậu, mong Hoàng Hậu thứ lỗi!”

Ai cũng có thể nhìn ra được Dạ Huyền Thần nói lời này không được tình nguyện cho lắm, nhưng mà Thẩm Trầm Bích đã tâng bốc bà ta, Hoàng Hậu chỉ đành phải phụ họa, “Tâm trạng của Sở vương, bổn cung có thể hiểu được!”

Nghe vậy, Dạ Huyền Thần liền cáo từ rồi dẫn hai người rời khỏi hoàng cung.

Vừa về tới phủ, Dạ Huyền Thần liền mang chỗ thuốc kia đi kiểm tra, kết quả lại có chút không được như mong muốn.

Trong thuốc cũng không phát hiện ra chất độc, vậy thì hành động của Hoàng Hậu lần này đến tột cùng là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự là quan tâm?

Nếu nói Hoàng Hậu quan tâm nàng, nàng tất nhiên là không tin, sợ là Hoàng Hậu chỉ ước gì nàng chết.

“Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đã có bổn vương!” Không biết từ lúc nào, Dạ Huyền Thần đã xuất hiện ở trước mặt nàng.

Thẩm Trầm Bích cười cười, “Hôm nay may mà có Vương gia, nếu không ta còn tưởng rằng mình sẽ phải đổ máu ngay tại chỗ rồi!”

Nghe vậy, trong lòng Dạ Huyền Thần cũng không thả lỏng chút nào, ngược lại cảm thấy chuyện ngày hôm nay ẩn chứa âm mưu gì đó.

“Bất luận như thế nào, bây giờ mắt nàng đang bị thương, có nhiều bất tiện, mấy ngày này nàng cứ ở trong Vương phủ trước, bổn vương sẽ bảo vệ nàng chu toàn!” Dạ Huyền Thần nói bằng ngữ khí chân thật đáng tin cậy.

Thẩm Trầm Bích không hề nghĩ ngợi, liền từ chối, “Mặc dù chúng ta đã có hôn ước, nhưng mà dù sao chúng ta vẫn chưa thành hôn, như thế này có vẻ không hợp lễ nghĩa.”

Nói xong liền đứng dậy muốn rời đi.

Dạ Huyền Thần ngược lại không hề ngăn cản nàng, âm thanh ung dung truyền đến từ phía sau nàng, “Bổn vương tất nhiên sẽ không ngăn cản nàng, chỉ là nha hoàn kia của nàng mấy ngày này muốn ở lại Vương phủ học tập trù nghệ, sợ là không có cách nào hồi phủ rồi.”

Nghe vậy, bước chân của Thẩm Trầm Bích khựng lại, trong lòng thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ, liền quay trở lại.

“Ta đột nhiên cảm thấy nơi này của Vương gia thật ra cũng rất tốt, người khác nói gì, thì cứ để cho bọn họ nói đi, ta không quan tâm.”

Nghe Thẩm Trầm Bích nói như vậy, Dạ Huyền Thần hài lòng cong khóe miệng lên.