Quân Trần Mộ giãy giụa đứng lên, dùng tay áo lau lung tung vết máu chảy ra từ khóe miệng, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
“Xin lỗi Thẩm tiểu thư! Nếu không, hôm nay để chân của thái tử ở lại đây! Ngày mai ta sẽ tự tiến cung bẩm báo với hoàng huynh!” Dạ Huyền Thần lặng lẽ đứng ở nơi đó, khí chất lạnh như băng khiến tim người ta đập càng nhanh.
Lúc nãy Dạ Huyền Thần mới đá hắn ta một phát, bụng đến bây giờ vẫn còn đau âm ỉ, nếu thật sự chọc giận Dạ Huyền Thần, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Quân Trần Mộ miễn cưỡng chắp tay, đè nén ánh nhìn tà ác trong mắt xuống, “Hôm nay lời của bổn cung có nhiều chỗ mạo phạm, xin Thẩm cô nương thứ lỗi! Nếu Thẩm cô nương đã có khách đến thăm, bổn thái tử không tiện quấy rầy, đi trước một bước.”
Nói xong, Quân Trần Mộ liền xám xịt rời đi, như thể sợ Dạ Huyền Thần sẽ hối hận vậy.
Chỉ còn lại Thẩm Ti Huyền đứng đó, đối mặt với hai người, sắc mặt tái nhợt, thân thể run bần bật, hoảng sợ nhìn bọn họ.
Thẩm Trầm Bích nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, giải quyết luôn muội muội chướng mắt này.
“Thân phận của thái tử tôn quý, ta không có quyền xử trí, nhưng mà ngươi lại nói năng lỗ mãng với ta, nếu như hôm nay ta không trừng phạt ngươi, e rằng sau này sẽ mang đến họa sát thân cho Thẩm gia, phạt ngươi ba mươi roi.”
“Bích Vân, đưa nàng ta đi lãnh phạt!”
Thẩm Ti Huyền nghe vậy thì hơi luống cuống, vội vàng tiến đến trước mặt Dạ Huyền Thần.
Nàng ta kéo vạt áo Dạ Huyền Thần, khóc như hoa lê dưới mưa, thật sự rất đáng thương.
“Vương gia, cầu xin ngài cứu tiểu nữ, sau này tiểu nữ nhất định sẽ chăm sóc Vương gia thật tốt!”
Nàng ta vẫn thường dùng loại thủ đoạn này, đã quen được nam nhân săn đón, ngay cả thái tử cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà Dạ Huyền Thần lại hất tay Thẩm Ti Huyền ra, thuận thế dùng tay phủi bụi nơi góc áo, trong mắt hắn lộ ra vẻ chán ghét cực kỳ rõ ràng.
“Người mà Thái tử coi trọng, bổn vương không có phúc hưởng!”
Nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Ti Huyền lúc đỏ lúc tím, bây giờ nàng ta không chỉ tốn công vô ích, mà còn tự thêm rắc rối cho mình.
Bích Vân thấy thế, lập tức tiến lên kéo Thẩm Ti Huyền xuống.
Thẩm Ti Huyền vừa giãy dụa, vừa hướng về phía Thẩm Trầm Bích xin tha: “Tỷ tỷ, muội sai rồi, muội cũng là bị ép buộc mà…”
Một lát sau, chỉ còn lại Thẩm Trầm Bích và Dạ Huyền Thần hai mặt nhìn nhau.
Khóe mắt Thẩm Trầm Bích quan sát động tác của Dạ Huyền Thần, trong lòng lại có hai tiểu nhân đang đánh nhau.
Đồng ý với Diệp Huyền Thần sao? Nhưng mà hắn cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, lỡ như cái chết của phụ thân có liên quan đến hắn, vậy nàng phải làm sao đây?
Nhưng nếu không đồng ý với Dạ Huyền Thần, thì làm sao tìm ra được manh mối?
Ngay lúc trong lòng đang rối rắm, một giọng nói hùng hồn vang lên: “Thẩm gia ta trèo cao không nổi đâu!”
Vừa dứt lời, Thẩm Trầm Bích mới nhìn rõ người đến.
“Sợ là đại bá đi nhầm chỗ rồi, bây giờ nữ nhi ngoan của ngươi hẳn là đang nằm trên giường dưỡng thương!” Thẩm Trầm Bích nhẹ nhàng nhướng lông mày lên, khóe miệng mang theo một chút khinh thường.
Thẩm Văn Tài nắm chặt tay, trong lòng thầm mắng Thẩm Trầm Bích một câu.
“Nghe nói Sở vương gia đến cầu hôn, thân là trưởng bối của Thẩm gia, đáng lẽ phải ra gặp mặt mới phải, chỉ là thân phận của Sở vương gia tôn quý, Thẩm gia ta trèo cao không nổi, xin vương gia chớ có nhắc lại chuyện này nữa!”
Dạ Huyền Thần giống như không nghe thấy vậy, nhìn thẳng vào Thẩm Trầm Bích, hoàn toàn không để Thẩm Văn Tài vào mắt.
Thẩm Trầm Bích dạo bước đến trước mặt Thẩm Văn Tài, trong mắt mang theo một loại cảm xúc rất khó hiểu, “Đại bá chớ có quên, ta mới là gia chủ của Thẩm gia, hôn sự của ta đương nhiên cũng do ta định đoạt, ngươi cần gì phải nhúng tay vào?”
“Từ trước đến nay đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, bây giờ nhị đệ vừa mới qua đời, em dâu không rõ tung tích, ngươi đã gọi ta một tiếng đại bá, ta cũng nên gánh vác trách nhiệm của một trưởng bối! Cuộc hôn nhân này ta không đồng ý!”