Không cần nghĩ cũng biết đây là ý của Quân Trần Mộ.
“Nói gì vậy, trong lòng muội muội ái mộ Thái tử điện hạ, hết lần này tới lần khác ta lại chiếm lấy hôn ước với Thái tử điện hạ, muội muội trách ta cũng đúng thôi.” Thẩm Trầm Bích bình tĩnh nói.
Lời này lại làm cho Thẩm Ti Huyền cả kinh trong lòng.
Nàng ta còn chưa kịp phản bác, Thẩm Trầm Bích đã mở miệng trước, “Thái tử điện hạ, hôn sự của chúng ta hay là hủy bỏ đi!”
Tay Quân Trần Mộ để trong ống tay áo đã siết chặt thành quyền, “Thẩm tiểu thư, hôn ước không phải là trò đùa, há có thể nói hủy là hủy?”
“Hôm qua sự việc thế nào mọi người đều đã thấy được, huống hồ Thái tử điện hạ không phải đã sớm có quan hệ lén lút với xá muội rồi sao? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ còn muốn hai tỷ muội chúng ta cùng chung một chồng sao?”
Thẩm Trầm Bích cười nhẹ, nhưng ý cười này không đạt đến đáy mắt.
Nàng bày mưu tính kế lâu như thế, chính là muốn dùng chuyện này để giải trừ hôn ước, sao có thể để bọn họ có bậc thang đi xuống được?
Sắc mặt Quân Trần Mộ xanh mét, cuối cùng vẫn nhịn không được, “Ngươi thực sự cho rằng không phải ngươi thì bổn thái tử sẽ không cưới sao? Nếu không phải ngươi còn có chút tác dụng, thì loại nữ nhân khắc phu như ngươi còn không xứng xách giày cho bổn thái tử!”
Hiển nhiên là Quân Trần Mộ đã không thèm nể mặt mũi của nàng nữa, ngay cả chuyện của nàng với tiền Thái tử cũng lôi ra.
Thẩm Trầm Bích mím môi, vẻ mặt bình tĩnh.
“Thái tử điện hạ cũng đừng quên, là ngươi cầu hôn ta.”
Thẩm Ti Huyền vốn dĩ đang quỳ trên đất cũng đứng dậy, trên mặt có mấy phần châm chọc, “Tỷ tỷ, tỷ phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như Thái tử điện hạ không cần tỷ nữa, thì sợ rằng cả cái thiên hạ này cũng không có ai dám cưới tỷ đâu.”
Đúng vào lúc này, quản gia bỗng nhiên vội vàng chạy tới, ghé vào tai Thẩm Trầm Bích nói gì đó.
Không đợi Thẩm Trầm Bích kịp phản ứng lại, Dạ Huyền Thần đã dẫn một đoàn người đi vào.
“Hoàng thúc?” Quân Trần Mộ nhìn thấy Dạ Huyền Thần, hơi kinh ngạc.
Dạ Huyền Thần không để ý đến hắn ta, trực tiếp sai người đặt một đống rương xuống đất, đưa cho Thẩm Trầm Bích một cái thiệp, “Dạ Huyền Thần đến đây cầu hôn Thẩm Trầm Bích của Thẩm gia.”
Lời này vừa nói ra, gân xanh trên trán Quân Trần Mộ mơ hồ lộ ra, “Hoàng thúc đây là có ý gì? Thẩm Trầm Bích vẫn còn hôn ước với bổn thái tử, hoàng thúc làm như vậy chẳng phải là đang tát vào mặt bổn thái tử sao?”
“Thần mới nghe nói hôn sự của Thẩm tiểu thư và Thái tử đã hủy bỏ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, việc làm của thần có gì không ổn?”
Gương mặt của Dạ Huyền Thần vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt sâu thẳm không có chút dao động nào.
Nhìn thấy Thẩm Trầm Bích đã có Thái tử, lại còn thông đồng một chỗ với Dạ Huyền Thần, Thẩm Ti Huyền ghen tị tới phát điên.
“Tục ngữ nói, hiền nữ không cho phép có hai chồng, tỷ tỷ lại trước sau có hôn ước với hai vị Thái tử, cũng giao hảo với vô số thanh niên tài tuấn, vương gia chớ bị người khác che mờ mắt!”
Nói gần nói xa đều đang muốn nói Thẩm Trầm Bích có quan hệ không sạch sẽ với nhiều người, thân thể sớm đã tàn hoa bại liễu rồi.
Nghe thấy điều này, trong mắt Quân Trần Mộ cũng hiện lên vẻ khinh thường, “Chẳng lẽ hoàng thúc lại thích chiếc giày rách mà bổn thái tử đã dùng qua?”
Nói nàng không ai muốn, nàng nhịn, nhưng nói nàng dan díu với nhiều người, nàng nhịn không nổi!
Thẩm Trầm Bích giơ tay lên cho Quân Trần Mộ một cái tát, nửa bên mặt của Quân Trần Mộ lập tức sưng phồng lên.
Hắn ta không tin nổi nhìn Thẩm Trầm Bích, đưa tay ra muốn dạy dỗ nàng một trận, “Tiện nhân nhà ngươi lại dám ra tay đánh bổn thái tử!”
Nhưng mà vừa dứt lời, cả người hắn liền bay ra xa, đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Huyền Thần nhìn chằm chằm hắn, “Xem ra mấy năm nay hoàng hậu dạy dỗ Thái tử không tốt, nên mới khiến cho Thái tử kiêu căng ngạo mạn như thế! Bổn vương đành phải thay hoàng hậu dạy dỗ ngươi một chút!”