Một đêm này, Đại Thịnh nội loạn, cũng là ngày mà Thẩm Trầm Bích chết thảm.
Trong điện Chiêu Dương nơi ở của Đế Hậu, lúc này có ba thi thể có tử trạng rất thê thảm.
Giá cắm nến rơi xuống, chạm phải dầu hỏa sớm đã đổ đầy trong điện,nháy mắt ngọn lửa lan rộng.
Mà Dạ Huyền Thần lại chậm rãi đi tới bên cạnh cây cột rồi ngồi xuống, ôm lấy một thi thể đã bị tàn phá không ra hình dạng vào trong lòng, áp má vào cái trán bẩn thỉu của thi thể.
Khoảnh khắc đó, mặt hắn nhu hòa xuống, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, rồi sau đó nhắm hai mắt lại.
“Đừng sợ, ta đi cùng nàng, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”
Ngọn lửa liếʍ lấy góc áo Dạ Huyền Thần, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, Thẩm Trầm Bích bỗng nhiên hoàn hồn, đồng tử co rụt lại.
Thần tử tạo phản, Đế Hậu sớm đã bị tra tấn cho tới chết, thì ra…… Dạ Huyền Thần đều là vì mình.
Nhìn thấy thân thể mình bị tra tấn tàn tạ không ra hình người, người khác nhìn thấy thì biến sắc, nhưng mà lại được Dạ Huyền Thần trân trọng như thế, Thẩm Trầm Bích cuối cùng cũng nhịn không được suy sụp mà khóc.
“Dạ Huyền Thần! Ngươi muốn làm gì! Mau rời khỏi nơi này! Ngươi sẽ bị thiêu chết đấy! Dạ Huyền Thần!”
Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi.
Nàng liều mạng nhào qua đó, muốn mang Dạ Huyền Thần đi, nhưng mà hắn không nghe thấy giọng nói của nàng , đôi tay của nàng cũng xuyên qua thân thể hắn.
Thẩm Trầm Bích tuyệt vọng gào lên, trơ mắt nhìn Dạ Huyền Thần bị ngọn lửa nuốt chửng, hận ý và không cam lòng cũng dần dần cắn nuốt lấy nàng.
“Dạ Huyền Thần……” Thẩm Trầm Bích điên rồi, ở trong ngọn lửa đang cháy hừng hực, nàng nhẹ giọng nỉ non.
……
“Tiểu thư! Tiểu thư người làm sao vậy? Người đừng dọa nô tỳ a ô ô ô…”
Thẩm Trầm Bích trằn trọc tỉnh lại, phát hiện trên mặt mình toàn là nước mắt, yết hầu đau rát dữ dội, bên cạnh là nha hoàn thϊếp thân đang sợ hãi khóc thút thít.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Bích Vân mừng rơi nước mắt, “Mặc dù Quốc công gia đã qua đời, nhưng mà tiểu thư là người mà ngài ấy thương từ nhỏ tới lớn, ngài ấy trên trời có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy tiểu thư hành hạ bản thân mình như vậy đâu!”
Toàn thân Thẩm Trầm Bích run rẩy, Bích Vân còn sống…… mà Quốc công gia đã qua đời? Ký ức giống như thủy triều quét đến, chẳng lẽ…… nàng trọng sinh rồi sao?
Một năm này, nàng mới mười ba tuổi, cha vì cứu Dạ Huyền Thần mà chết, nàng vì thương tâm quá độ mà không ăn không uống đến mức thân thể bị tổn thương, vào ngày đưa tang an táng thì khóc lóc thảm thiết một hồi rồi ngất đi.
“Hứa Nhi! Nàng tỉnh rồi sao?”
Rèm châu trong phòng lay động, phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.
Quân Trần Mộ xông vào, đứng ở trước giường Thẩm Trầm Bích, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, “Bổn cung nghe nói nàng té xỉu, trong lòng rất khó chịu, sao nàng lại không biết yêu quý thân thể của mình như vậy chứ?”
Thẩm Trầm Bích nhìn nam nhân làm bộ làm tịch ở mép giường, trong phút chốc, vô số ân oán tình thù ở kiếp trước hiện lên trong đầu, đôi con ngươi thanh lãnh kia phát ra lệ khí, nàng giơ tay lên hung hăng tát vào mặt hắn.
Thẩm gia là võ tướng, tổ tiên là khai quốc công thần với nhiều công lao trên chiến trường, cha nàng là Quốc công gia có chiến công hiển hách, nương nàng là đích nữ của gia đình giàu nhất thiên hạ-Trần gia, bản thân nàng cũng là đích nữ của phủ Thẩm Quốc Công, từ nhỏ đã nhận được vô vàn sủng ái, nàng cũng kính yêu cha mẹ mình.
Nhưng mà tất cả những chuyện này, đều thay đổi sau khi gặp được Quân Trần Mộ.
Dạ Huyền Thần là Vương gia khác họ duy nhất của Đại Thịnh quốc, tâm tư thâm trầm, thế lực ở trong triều như mặt trời ban trưa, nhưng mà sáu năm trước, cha lại vì hắn mà chết.
Mẫu thân sau đó cũng không rõ tung tích, nàng vì tên nam nhân này mà mất đi song thân, sao có thể không hận được chứ!
Nàng ra tay quá đột ngột, Quân Trần Mộ sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
“Tiểu, tiểu thư, Thái Tử điện hạ là tới thăm ngài…”
Bích Vân kéo lấy tay áo của Thẩm Trầm Bích, bị lệ khí nồng đậm trong mắt nàng dọa sợ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở, rồi sau đó lập tức quỳ xuống nói với Quân Trần Mộ:
“Thái Tử điện hạ tha tội! Tiểu thư nhà nô tỳ bởi vì Quốc công gia vừa qua đời, mấy ngày gần đây thương tâm quá độ hại tới thân mình, lúc nãy lại gặp ác mộng, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo……”