Lăng Trình Tiện nhìn những dòng hướng dẫn sử dụng phía sau chai thuốc, cũng không có gì ngạc nhiên: “Để bác sĩ Tiêu xem đã.”
“Được.”
Lăng Trình Tiện gọi điện thoại cho bác sĩ Tiêu, nói rõ ý của mình, rồi lại chụp hình hai hộp thuốc gửi qua cho đối phương.
Không mất bao lâu, bác sĩ Tiêu đã gọi lại.
Trần Mạn Văn nhìn sắc mặt của Lăng Trình Tiện ngày càng căng ra, đầu mày đều nhíu lại cùng một chỗ.
Một lúc lâu sau, anh mới nói một câu: “Được, tôi biết rồi.”
Trần Mạn Văn thấy anh để điện thoại lên bàn, hỏi: “Sao rồi?”
“Em khám ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Nhân Hải đó.”
“Khám bác sĩ nào?”
Trần Mạn Văn từ từ nhớ lại trong đầu: “Khá trẻ tuổi, trông rất xinh đẹp, nhưng em không nhìn tên cô ấy.”
“Trong đơn đăng ký chắc là có?”
“Đúng vậy, rốt cuộc là thế nào?”
Lăng Trình Tiện cầm hai hộp thuốc trong tay: “Thuốc này có tác dụng phụ nhất định, em đừng uống nữa.”
“Tác dụng phụ?” Vẻ mặt Trần Mạn Văn ngạc nhiên: “Không thể nào, bác sĩ đó còn nói nếu em muốn chuẩn bị mang thai thì vẫn có thể uống, sẽ không ảnh hưởng đến con…”
Ánh mắt của Lăng Trình Tiện lập tức quét qua: “Chuẩn bị mang thai?”
Lời nói còn lại đều bị nghẹn lại trong cổ họng, cô ta biết rõ chủ đề này là việc cấm kỵ nhất, hơn nữa sau khi Lăng Trình Tiện kết hôn thì chưa từng tìm cô ta lần nào: “Em không có ý đó, ý em là do bác sĩ nói như vậy, cô ấy đặc biệt nói với em rằng nếu em muốn mang thai thì cũng sẽ không ảnh hưởng.”
“Nếu em mang thai mà uống loại thuốc này, sẽ trực tiếp dẫn đến sảy thai, em hiểu không?”
Trần Mạn Văn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch: “Sao có thể? Em cũng đâu quen biết bác sĩ đó, sao cô ấy lại làm như vậy?”
Phản ứng của cô ta đều nằm trong dự đoán của anh, Lăng Trình Tiện bỗng chốc cảm thấy dù có đói thế nào cũng chẳng còn khẩu vị nữa: “Đơn đăng ký còn không? Đưa anh xem.”
Trần Mạn Văn cầm lấy túi xách bên cạnh, lật tìm bên trong, quả nhiên lấy ra một tờ giấy to bằng bàn tay: “Sau khi em ra khỏi bệnh viện thì ném đại thẻ bệnh án vào trong túi xách.”
Lăng Trình Tiện nhận lấy, nhìn thấy bên trên in rõ tên của Nhậm Nhiễm.
“Em có biết bác sĩ này là ai không?”
“Là ai?”
“Vợ của anh.”
Trần Mạn Văn kinh ngạc, sắc mặt hết thay lại đổi: “Cô ấy… Trình Tiễn, có phải là cô ấy biết quan hệ của chúng ta rồi không?”
“Anh biết cô ấy đang điều tra em, cô ấy có tất cả thông tin về em.” Lăng Trình Tiện thuận theo lời nói của Trần Mạn Văn mà nói.
Cô ta để mấy viên thuốc trong tay qua một bên: “Chắc chắn là cô ấy đã điều tra đến em rồi, mà em lại đúng lúc đến Nhân Hải khám bệnh nên đã đυ.ng vào họng súng của cô ấy, cô ấy sợ em sẽ mang thai nên mới kê cho em mấy loại thuốc này.”
Trần Mạn Văn đã tự mình soạn xong mạch truyện rồi, tỏ ra dáng vẻ yếu ớt đáng thương, chỉ cần Lăng Trình Tiện chịu tin lời cô ta, Nhậm Nhiễm chắc chắn sẽ không được sống tốt.
“Thật không ngờ lại có người ác độc như vậy.” Sắc mặt của Lăng Trình Tiện nghiêm nghị, Trần Mạn Văn cẩn thận khuyên anh hai câu: “Chị Lăng cũng là vì không muốn mất đi anh thôi.”
“Anh trở về tìm cô ta tính sổ.”
Anh vừa dứt lời đã đứng dậy, Trần Mạn Văn vội kéo ống tay áo anh: “Ăn xong cơm tối hãy đi, em cố tình làm…”
“Không cần đâu.”
Lăng Trình Tiện cầm điện thoại và áo khoác nhanh chân đi ra ngoài, Trần Mạn Văn mất mác, nhưng trên cửa sổ sát đất không xa rất nhanh đã phản chiếu một gương mặt mang theo nụ cười mỉm.
Anh trở về Thanh Thượng Viên, thấy Nhậm Nhiễm đang bưng một tô mì gói, bắt chéo chân ngồi trên sofa, trong phòng khách toàn là mùi vị của mì dưa chua Lão Đàm. Lăng Trình Tiện thay giày rồi đi vào trong: “Cô điên rồi à? Cơm canh trong nhà không ăn, lại đi ăn mì gói.”
“Tôi thèm mà.”
Lăng Trình Tiêu đi đến trước sofa, ánh mắt hơi rủ xuống nhìn cô: “Tôi cũng đói rồi.”
“Cô gái bên ngoài không làm đồ ăn cho anh ăn sao? Vậy thì không đạt tiêu chuẩn rồi.”
Lăng Trình Tiện cười cười, đưa tay vỗ lên đùi Nhậm Nhiễm: “Người bên ngoài cần nuông chiều, còn kiểu như cô thì phải hầu hạ tôi.”
Lời này xấu xa muốn chết, Nhậm Nhiễm hận không thể đá một cú lên chân anh.