Chương 19

Lăng Trình Tiện ngứa ngáy tức giận không thể giải thích được: “Vậy thì tôi sẽ coi là thật, bây giờ tôi muốn cô, cô có cho không?”

“Cho.” Nhậm Nhiễm không chút do dự trả lời: “Chỉ cần sau này anh đối xử tốt với tôi, ngày nào cũng về nhà cùng tôi sống qua ngày.”

Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa: “Cậu Tư, hội nghị lát nữa không thể vắng mặt.”

Lăng Trình Tiện lười diễn kịch cùng với Nhậm Nhiễm, anh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Đυ.ng vào cô, tôi còn cảm thấy bẩn tay.”

Anh lùi người về phía sau, tầm nhìn quét qua túi của Nhậm Nhiễm, nhưng không có ở lại mà xoay người rời đi.

Sau khi ngồi dậy, việc đầu tiên cô làm chính là giữ chặt túi trong tay, Nhậm Nhiễm hất nhẹ tóc, chỉnh đốn lại quần áo bị Lăng Trình Tiện làm loạn sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi Phú Ninh Nhất Phẩm, Nhậm Nhiễm không về nhà ngay mà cô tìm một quán cà phê gần đó, chọn một góc yên tĩnh rồi mới lấy máy quay ra cẩn thận xem.

Bức ảnh rất rõ ràng, không có bất kỳ vật cản trở nào, toàn bộ khuôn mặt Lăng Trình Tiện đều bại lộ.

Nhậm Nhiễm biết đối phương muốn video này, mục đích nhất định không đơn thuần, cô kiên nhẫn tiếp tục xem phía sao, may mắn người phụ nữ bên trong không hề bị lộ mặt, từ đầu đến cuối đều bị Lăng Trình Tiện che mặt.

Ý của cô chính là người đàn ông này là một tên biếи ŧɦái.

Nhậm Nhiễm không muốn đêm dài lắm mộng, cô tìm số điện thoại của đối phương lập tức ấn gọi, đầu bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy: “ Alo.”

“Đồ anh muốn, tôi đã lấy được.”

“Thật sao? Ở đâu?”

Nhậm Nhiễm nói địa chỉ của quán cà phê, giọng người đàn ông rất bình thản, không thể nghe ra bất cứ cảm xúc nào: “Cô ngồi ở đó đừng có đi đâu, một lát nữa sẽ có người qua đó.”

“Vậy đồ của tôi thì sao?”

“Yên tâm, tôi sẽ xoá triệt để.”

“Tôi không tin anh!”

Người đàn ông ở đầu bên kia khẽ cười: “Cô không có lựa chọn, cho dù là tôi có đưa video cho cô, cô có thể kết luận rằng không còn bản dự phòng sao? Vì thế, cô chỉ có thể tin tôi.”

Nhậm Nhiễm không nuốt nổi nước bọt, cô bóp chặt lấy điện thoại: “Anh muốn video này để làm gì?”

“Tôi sẽ nói với cô là tôi không làm gì cả, cô tin không?”

Nhậm Nhiễm trực tiếp ngắt cuộc trò chuyện, lại là một con hồ ly ăn thịt người không nhổ xương, nói chuyện với loại người này chỉ tốn thêm nước bọt.

Phục vụ mang cà phê mà cô gọi tới, Nhậm Nhiễm khẽ nhấp một ngụm, đắng kinh khủng, đợi một lúc sau cô có chút khó chịu, thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa.

Vai đột nhiên trở nên nặng, Nhậm Nhiễm ý thức được lập tức ngẩng đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh cô.

“Xin chào, tôi đến để lấy đồ.”

Đối phương có mục đích rõ ràng, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề.

Nhậm Nhiễm lấy túi bên cạnh: “Ai bảo cô tới.”

“Anh ấy chỉ nói với tôi, một đổi một, cô không thiệt.”

Nhậm Nhiễm nghe thấy từ trong túi lấy ra một chiếc máy quay đưa cho cô ta, người phụ nữ nhận lấy rồi cất vào trong túi.

Quay về Thanh Thượng Viên, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối, Nhậm Nhiễm ăn qua loa vài miếng.

Cô và Lăng Trình Tiện như vậy coi như ra về không vui, tự nhiên cô sẽ không hy vọng tối nay anh sẽ về.

Sau khi tắm sau, Nhậm Nhiễm đọc sạch một lát rồi chuẩn bị đi ngủ.

Cô tắt đèn, đèn cảnh ngoài vườn chiếu lên tận tầng ba khiến cô phải chùm chăn qua đầu, nhưng hình ảnh trong máy quay vẫn giống như một bộ phim mà hiện lên trước mắt cô.

Hai thân ảnh cuốn vào nhau kia, trong đó có một người là chồng cô, cô sẽ không để ý nữa, nhưng trong lòng luôn cảm thấy ngột ngạt.

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, hơn nữa còn dùng lực rất lớn, ván cửa đập vào cửa phòng bật trở lại, Nhậm Nhiễm giật mình, biết rằng tên điên Lăng Trình Tiện đã trở về.