Chương 13: Chỉ có phụ nữ mới có tác dụng

Nhậm Nhiễm giật mình kêu lên, khuôn mặt u ám của anh ở trước mặt cô, cho dù chỉ cách một lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Lăng Trình Tiện.

“Nhanh đi đi.”

Từ lúc sinh ra đến nay, Lăng Trình Tiện đã quen với việc phụ nữ không mời mà tới, có lúc nào anh phải dùng sức mạnh để cưỡng ép phụ nữ chứ?

Mặc dù cái kia của anh đã căng cứng sắp bùng nổ đến nơi rồi nhưng anh vẫn còn có tôn nghiêm.

Anh bắt đầu vừa dỗ vừa lừa gạt: “Cô uống một ly rượu thì tôi sẽ trở về với cô.”

“Anh không muốn về vậy thì ở đây đi.”

“Cô –”

Lăng Trình Tiện thực sự rất khó chịu mà Nhậm Nhiễm lại giống như đầu gỗ, chỉ cần anh có thể dỗ Nhậm Nhiễm uống ly rượu kia thì đến lúc đó anh có thể nói cô cứ bám dính vào anh không buông, anh không thể chống cự được.

“Nếu như cô không uống vậy thì tôi sẽ tố cáo cô…”

Nhậm Nhiễm giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay anh: “Tố cáo đi, có cần tôi đưa mail của viện trưởng cho anh luôn không?”

Lăng Trình Tiện không quan tâm được nhiều như vậy, một tay anh ôm chặt eo cô, còn một tay khác nâng lên túm lấy cổ áo của Nhậm Nhiễm, gập đầu gối cô lại đẩy vào trong ghế sô pha.

Ánh mắt Nhậm Nhiễm chạm phải ánh mắt anh, lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng lắm: “Lăng Trình Tiện, anh bình tĩnh một chút đi, anh sao vậy?”

Anh nghe không lọt tai, bắt đầu xé rách quần áo của cô, hai tay Nhậm Nhiễm chống trước ngực anh: “Anh điên rồi sao? Anh xem xem đây là nơi nào.”

“Tôi khó chịu lắm.”

Nhậm Nhiễm rút một tay ra sờ trán anh: “Anh… không phải anh bị bỏ thuốc đấy chứ?”

“Nói bậy!” Loại chuyện này, đánh chết cũng không thể thừa nhận được.

Cho dù sức tự chủ của Lăng Trình Tiện kinh người cũng không chịu nổi sự giày vò và đυ.ng chạm như vậy, nhưng Nhậm Nhiễm cũng không thể để anh làm bậy như vậy được, dù sao vẫn đang ở bên ngoài.

Nhưng sức lực giữa nam và nữ trời sinh khác xa nhau, anh dùng sức, cô căn bản không phải là đối thủ của anh.

Nhậm Nhiễm vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào chén rượu nhỏ trên bàn trà, nhân lúc Lăng Trình Tiện không đề phòng lấy nó đặt trong tay.

Người đàn ông kéo chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi của cô, lúc cúi người xuống thì bị cô đánh một đòn trên đầu, Nhậm Nhiễm mắt thấy trán anh sưng phù lên.

“Cái đó… anh đừng kích động nhé, tôi là bác sĩ, tôi có thể giúp anh!”

Lăng Trình Tiện giành lấy chén rượu ném ra xa.

Ngay sau đó, Phó Thành Kình dẫn một người phụ nữ đi đến cửa phòng bao, cậu ta vừa muốn gõ cửa đã nghe thấy tiếng động ở bên trong rồi.

“Đi đi, không phải chuyện của cô.”

Người phụ nữ không cam lòng quay đầu rời đi, không ngờ bị người ta nhanh chân đến trước.

Đây là lần thứ hai Nhậm Nhiễm bị chó cắn, hơn nữa bị cắn cũng không nhẹ, cắn đến mức gần như thương tích đầy mình.

Lúc này Lăng Trình Tiện đã tỉnh táo rồi, miệng lưỡi khô đắng, muốn uống một ngụm nước nhưng đồ uống và rượu trên bàn anh không dám động chạm vào một ngụm.

Nhậm Nhiễm miễn cưỡng ngồi dậy, Lăng Trình Tiện khom người nhặt áo đưa cho cô.

Cô vừa tức giận vừa buồn bực: “Cậu tư đi ra ngoài chơi, không phải thường dẫn theo bạn gái sao?”

Lăng Trình Tiện sờ vết thương trên trán: “Không phải cô muốn mạng của tôi đấy chứ?”

Cô nhanh chóng mặc quần áo rời đi, Lăng Trình Tiện giương mắt, cầm áo khoác đi theo.

Anh vừa cài cúc áo vừa tăng tốc độ của mình, Nhậm Nhiễm mở cửa, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thật không ngờ anh lại là loại người như vậy, lưu manh, cầm thú, vô sỉ -”

Hai hàng người đứng ngay ngắn chỉnh tề trước cửa, nhìn thấy cô xông ra như vậy, Phó Thành Kình mỉm cười, một lời khó nói hết.

Ai cũng biết vừa rồi trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Phó Thành Kình cười như không cười chỉ trích giúp Nhậm Nhiễm: “Đúng đúng đúng, anh ấy vô sỉ, anh ấy là đồ cầm thú…”

Sắc mặt Nhậm Nhiễm xanh mét, chưa bao giờ mất hết mặt mũi như vậy, cô và những người này không giống nhau, bọn họ thấy chuyện này có thể cảm thấy vô cùng bình thường nhưng cô lại không thể phóng khoáng đến mức để cho người khác tùy tiện thảo luận như vậy được.

Ngoại trừ bạn thân lúc nhỏ của Lăng Trình Tiện ra thì không ai biết được thân phận của Nhậm Nhiễm.

Có người phụ nữ dứt khoát rút điện thoại ra: “Hôm nay vậy mà lại xem được trò hay…”

Điện thoại dường như giơ lên trước mặt Nhậm Nhiễm, cô vươn tay hất đi.

“Làm cái gì đấy!” Người phụ nữ không vui lên giọng nói: “Giả vờ thanh cao cái gì chứ, cô xem quần áo của cô đi, cổ áo bị xé hỏng rồi kìa.”

Cô ta cúi người nhặt điện thoại lên, mở camera ra, dứt khoát đứng trước mặt Nhậm Nhiễm: “Tôi chụp ảnh cô rồi, cô có thể làm gì tôi chứ?”

Nhậm Nhiễm vừa muốn nổi giận, trước mắt cô có một bóng đen bao phủ, chiếc áo khoác tây trang của Lăng Trình Tiện trùm trên đầu cô.

Cánh tay anh tự nhiên ôm lấy bờ vai của Nhậm Nhiễm, cô hơi nghiêng người khiến cho cánh tay của anh rơi vào khoảng không.

Lăng Trình Tiện mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm người phụ nữ kia: “Ai dẫn cô tới đây?”

Phó Thành Kình nháy mắt với cô ta, ra hiệu bảo cô ta im miệng, Lăng Trình Tiện sửa sang áo khoác âu phục trên đầu Nhậm Nhiễm: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong phòng bao có camera giám sát.”

“Đúng vậy…” Phó Thành Kình hiểu ý: “Yên tâm, em sẽ xóa sạch sẽ.”

Nhậm Nhiễm cũng không có mặt mũi nào mà lấy áo xuống, sau khi bàn giao xong chuyện này thì Lăng Trình Tiện ôm cô rời đi.

Lên xe, Nhậm Nhiễm vẫn còn trốn trong chiếc áo khoác, Lăng Trình Tiên không nhìn nổi nữa, một tay xốc áo lên.

“Tôi và cô đã quang minh chính đại kết hôn rồi mà, có phải là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đâu.”

Cô thiếu chút nữa đã quên mất mấy người đồng nghiệp hẳn là vẫn còn đang đợi cô, Nhậm Nhiễm chỉ có thể tùy tiện lấy một cái cớ, nói trong nhà có việc gấp không thể không rời đi trước.

Lăng Trình Tiện không nhìn thấy rõ cô gõ chữ gì: “Cô đi cùng ai đến Quý Nhân Đường thế?”

“Đồng nghiệp.”

“Đồng nghiệp nam sao?”

Nhậm Nhiễm thản nhiên trả lời: “Cũng có.”

Ngữ điệu trong lời nói của Lăng Trình Tiện không được trong sáng lắm: “Đồng nghiệp nam ở khoa sản sao, lợi hại đấy.”

Người ngoài có thành kiến sâu sắc nhất với khoa của bọn họ, Nhậm Nhiễm tập mãi thành thói quen, không muốn tranh cãi với anh.

Trở lại Thanh Thượng Viên, hai người một trước một sau đi vào trong phòng ngủ, trên người Lăng Trình Tiện dinh dính nhớp nháp, vừa cởi cúc áo vừa nói với Nhậm Nhiễm: “Cô đi tắm trước đi.”

Vẻ mặt Nhậm Nhiễm cảnh giác: “Anh tắm trước đi.”

Người đàn ông không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào phòng tắm.

Không bao lâu, tiếng nước im bặt ngừng lại, Lăng Trình Tiện khẽ mở cửa phòng tắm ra: “Giúp tôi mang quần áo tới đây.”

Người này đúng là quen được hầu hạ rồi mà, Nhậm Nhiễm đi vào trong phòng thay quần áo, tiện tay lấy qυầи ɭóŧ và một bộ đồ ngủ cho Lăng Trình Viễn.

Cô đi đến trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Nhậm Nhiễm kéo cửa ra một chút, trực tiếp ném quần áo vào trong.

Lăng Trình Tiện chưa bao giờ bị người ta ghét bỏ như vậy, anh khom người nhặt quần áo lên, cũng không trực tiếp mặc vào, anh kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Nhậm Nhiễm nghe thấy tiếng động, ngẫm nghĩ sao thay quần áo lại nhanh như vậy nhỉ? Cô theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng: “Anh! Anh làm cái gì vậy!”

“Tôi làm sao? Tôi ở trong nhà mình, đường nhiên là muốn thế nào thì làm thế ấy rồi.”

Nhậm Nhiễm vội vàng đưa mắt đi chỗ khác, Lăng Trình Tiện đi đến bên giường, mặc quần áo vào.

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, đề phòng anh giống như phòng sói, Lăng Trình Tiện để trần nửa người, bàn tay vuốt ve sau cổ: “Cô nói xem thuốc này có phải là có tác dụng chậm không? Tôi cảm thấy cả người vẫn còn nóng hầm hập, dường như lại có cảm giác nữa rồi.”

Nhậm Nhiễm giống như đối mặt với quân thù: “Bây giờ đến bệnh viện vẫn còn kịp đấy.”

“Không được.” Lăng Trình Tiện nhấc chân đi về phía Nhậm Nhiễm: “Loại thuốc này không có thuốc nào có thể giải được, chỉ có phụ nữ mới có tác dụng thôi.”