Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ

Chương 34: Hoài Bích Có Tội !

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Kingofbattle

Trong gian thạch thất này rất lớn, có bốn trụ đá chống đỡ, ở giữa có một cánh cửa khổng lồ được khắc lên rất nhiều hoa văn thần bí, rõ ràng cánh cửa khổng lồ này được xây dựng để bảo hộ gian thạch thất này.

Bất quá hắn vừa mới trở thành Cổ Sư không lâu, xem như có chút kiến thức về mặt linh dược, còn những mặt khác chả khác gì tấm chiếu mới.

Hắn hoàn toàn không nhìn ra cánh cửa lớn này để làm gì, ngay cả vật liệu chế tạo cánh cửa hắn còn không biết.

Nhất là trên khung cửa khảm nạm một viên đá trong suốt phát ra ánh sáng, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật, đáng tiếc hắn không biết đây là thứ gì, giá trị bao nhiêu.

Bất quá hắn cũng không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết nó là đồ tốt là được.

Phong Vân lấy ra một cây búa thật lớn từ trong Nạp Giới, sau khi đập vỡ cánh cửa, liền thu tất cả tài liệu của nó vào trong Nạp Giới.

Nếu như không biết, vậy thì mang đi toàn bộ là được rồi, về sau sẽ có rất nhiều thời gian để nghiên cứu, đợi hắn phân giải tài liệu ra tuyệt đối sẽ không bị thua thiệt, cho dù có vô dụng với hắn đi nữa, cũng không thể lại tiện nghi cho đám người Lệ gia trại.

Sau khi vứt tất cả tài liệu vào Nạp Giới, rốt cục hắn bắt đầu tìm kiếm vị trí Hầu Nhi Tửu, dựa theo mùi rượu rất nhanh hắn đã tìm được ba cái tửu trì gần sát với nhau. (tửu trì : ao rượu)

Bên cạnh tửu trì chất đầy đủ loại Linh Quả, bên trong tửu trì bốc ra mùi thơm mê người, rõ ràng là một đống Hầu Nhi Tửu.

Chẳng qua là tửu trì bên trái có màu nhạt như nước, mà tửu trì ở giữa lại có màu đỏ hơi nhạt.

Cái tửu trì còn lại thì có màu đỏ thẫm, số lượng không có bao nhiêu, nhưng mùi rượu lại cực kỳ nồng đậm, vượt xa hai cái tửu trì kia.

Mùi rượu mà hắn ngửi được cũng xuất phát từ cái tửu trì này, nếu không phải mùi rượu quá nồng, hắn cũng sẽ không bị hấp dẫn từ xa đi đến nơi này.

Nói như vậy, đám Cổ Sư Lệ thị ở bên ngoài cũng bị hấp dẫn bởi mùi hương nồng đậm này.

Thất phu vô tội hoài bích kỳ có tội (1), vì vậy mà bầy hầu tử này gặp phải tai vạ bất ngờ.

Nếu không do mùi hương này quá nồng thì làm sao có thể tìm được chỗ này, trong hang động này chính là một tòa mê cung khổng lồ, nếu không có mùi rượu chỉ dẫn, cho dù người nào đi vào cũng phải lạc đường, cuối cùng sẽ bị vây chết ở chỗ này.



Không thể không nói, đám hầu tử này đúng là quá bất cẩn.

Mặc dù Phong Vân không am hiểu về rượu, nhưng cũng có thể đoán được tửu trì có màu đỏ thẫm này, nhất định là loại cao nhất.

Ba tửu trì này có thể phân chia thành Hầu Nhi Tửu mười năm, Hầu Nhi Tửu trăm năm, Hầu Nhi Tửu ngàn năm.

Số năm càng cao, thì tự nhiên phẩm chất của Hầu Nhi Tửu cũng cao theo, cũng là loại hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Bất quá khiến cho hắn hơi thất vọng, chính là Hầu Nhi Tửu ngàn năm còn rất ít, miễn cưỡng có thể gom thành một phần tài liệu, chút ít rượu này gần như không có hy vọng luyện ra Tửu Cổ.

Bất quá cũng không sao, cho dù chỉ có một giọt Hầu Nhi Tửu ngàn năm, hắn cũng có thể luyện ra Tửu Cổ.

"Nếu như một giọt là đủ dùng, thì có nên để lại cho đám hầu tử này? Quên đi, thứ này giữ lại chính là tai hoạ, mình vẫn nên thu sạch sẽ, đây là vì tốt cho chúng nó, xem như lòng tốt của mình. ”

Phong Vân suy nghĩ vô sỉ như vậy, liền bắt đầu hút sạch Hầu Nhi Tửu, Hầu Nhi Tửu ngàn năm còn chưa tính, thậm chí ngay cả Hầu Nhi Tửu trăm năm và mười năm hắn cũng không tha.

Tuy rằng hắn chỉ cần một giọt Hầu Nhi Tửu trăm năm là được rồi, nhưng đột nhiên nhớ tới đám Cổ Sư Lệ thị, nếu mà bọn hắn tiến vào khẳng định sẽ không để lại thứ gì, dứt khoát vét sạch toàn bộ là được.

Tuy là vừa khéo trên người hắn cũng mang theo một ít bầu rượu, nhưng số lượng lại không nhiều, cho dù hắn có dùng tất cả đồ vật có thể chứa chất lỏng, cũng không thể đựng đủ ba cái tửu trì này.

Bất quá cũng không sao, thi thể trên mặt đất đã chuẩn bị sẵn, thậm chí còn cố ý chuẩn bị không ít thùng rượu, xem như không bị lãng phí.

Thẳng đến lúc tửu trì mười năm còn không đến một nửa, hắn mới thu tay lại, cũng không phải hắn muốn để lại, mà bởi vì đã hết chỗ chứa.

Rầm rầm!

Sau khi vét sạch chỗ tốt, Phong Vân không tiếc nốc một ngụm Hầu Nhi Tửu ngàn năm vào bụng, thoả mãn ợ một tiếng.

Một dòng nước ấm từ trên miệng tràn xuống bụng, khiến cho cả người hắn cảm giác nóng hừng hực.

Quá tuyệt vời, Hầu Nhi Tửu ngàn năm đúng là loại rượu thánh phẩm, mỹ vị thế gian, hắn vừa uống một ngụm đã nghiện, vậy mà còn muốn uống thêm một ngụm nữa.

Bất quá lý trí của hắn đã áp chế lại, bởi vì lúc này hắn lại cảm thấy hơi say, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn.



Nếu như say ngất ở chỗ này thì chắc chắn sẽ chết, hắn cũng không ngờ một ngụm Hầu Nhi Tửu ngàn năm lại có thể khiến mình say tới vậy, chuyện này đã vượt ngoài dự đoán của hắn.

Chú thích : Thất phu vô tội hoài bích kỳ có tội (1)

Thời xưa lưu truyền một câu chuyện có ý răn đe con người không nên có lòng tham vô độ, nên biết chừng mực. Chuyện kể rằng:

Ngu Thúc có viên ngọc quý. Ngu Công nghe tiếng muốn lấy, sai người đến cầu.

Ngu Thúc trước không chịu cho. Sau hối lại, nói rằng:

"Tục ngữ có câu: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai vạ vào mình."

Rồi liền dâng ngọc cho Ngu Công.

Ngu Công vừa lấy được ngọc, nghe Ngu Thúc còn thanh gươm báu, muốn lấy nốt, lại cho người đến cầu thanh gươm ấy.

Ngu Thúc giận quá, nói:

"Ngu Công trưng cầu hết cái này, lại đến cái khác. Đúng là người có lòng tham vô đáy ! Đã là tham lam, thì tất có ngày hại đến cả thân ta nữa."

Nói rồi, liền mang quân đi đánh Ngu Công.

Ngu Công thua, chạy ra đất Cung Trì.

Truyện trên làm mình khá ấn tượng với câu nói của Ngũ Thúc:

Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.

Câu tục ngữ trên phần nào giải thích vì sao Ngũ Thúc lại dâng ngọc cho Ngu Công.

"Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội" câu tiếng Hán là "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội", ngoài ra còn có câu "Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội" mang nghĩa tương tự.
« Chương TrướcChương Tiếp »