Chương 25: Tổ Ong Thần Bí

Editor: Kingofbattle

Sau khi bước ra từ Nghị Sự Các, Phong Vân liền trực tiếp đi về phía Dược Viên của mình, dược viên này sẽ do hắn tự mình làm chủ, cho nên cũng ôm hy vọng không nhỏ.

Làm kẻ bám đuôi, tự nhiên Phong Vô Nguyệt cũng phải đi cùng, dọc đường đi hắn cứ lải nhải không ngớt, trách cứ tại sao Phong Vân lại chọn chỗ này.

Nơi này được gọi là Dược Viên Sơn Nam, chính là ở hướng nam phía sau núi Phong gia trại, tuy rằng không tính là xa, nhưng so với dược viên của mọi người, tuyệt đối là chỗ xa nhất, đã xem như cách xa Phong gia trại, cũng không tiện cứu viện.

Một khi xảy ra sự cố bất ngờ, ví dụ như có ma tu tới cướp bóc, hoặc đột nhiên có linh thú chạy vào, gia tộc cũng không thể kịp thời cứu viện.

Đây cũng là nguyên nhân mà tất cả mọi người không thích chỗ này, đã rất lâu rồi không ai dám chọn, cho nên trở thành vùng đất hoang vắng.

Hai người Phong Vân đi rất lâu mới đến chỗ này, bởi vì có trận pháp bảo hộ, cho nên nếu nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy ảo giác, khi Phong Vân mang theo lệnh bài bước vào, lúc này mới nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.

Dược viên này rất lớn, cơ hồ liếc mắt cũng không thấy điểm cuối, hoa dại mọc ở khắp nơi, gió mát thổi tới chỉ nghe thấy hương hoa, từng đàn ong đang bay múa giữa những bụi hoa, bận bịu không ngừng.

Có một tổ ong cực lớn rất bắt mắt, ít nhất thể tích cao bằng hai người đang treo lủng lẳng giữa bụi hoa, khiến cho da đầu người ta tê dại. Phía xa là một sườn núi nhỏ, có một sơn động giữa sườn núi, dường như do chủ nhân lúc đầu của dược viên để lại.

"Ta phải gọi chỗ này là Hoa Cốc hay là nên gọi Phong Cốc?" Phong Vô Nguyệt ngơ ngác nhìn tổ ong khổng lồ kia, nhịn không được líu lưỡi. (Phong Cốc : khe núi ong mật)

Phong Vân nhìn thấy tổ ong chói mắt kia, như nghĩ tới điều gì, bèn hỏi: "Ngươi có nhìn ra đây là loại ong gì hay không? ”

Rõ ràng là không tầm thường khi có một tổ ong lớn như vậy ở chỗ này, hắn nhớ tới Phong Lâm không chọn dược viên có linh khí nồng đậm, hết lần này tới lần khác lại nhìn trúng cái chỗ này, rõ ràng là chỗ này có thứ gì đó hấp dẫn hắn.

Lúc này hắn chỉ có thể hoài nghi mục tiêu của Phong Lâm chính là tổ ong này ? Tổ ong này có thể ẩn chứa bí mật gì đó.

Phong Vô Nguyệt nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: "Không biết, hẳn là một loại biến dị, ta cũng mới thấy lần đầu. ”



"Tuy rằng linh trùng có khả năng biến dị, nhưng rất ít gặp phải, cho dù xuất hiện cũng là do người tạo ra, nếu ta đoán không sai, loại ong này là giống biến dị do chủ nhân trước đây của dược viên này bồi dưỡng ra."

"Vừa nói như vậy thì ta đột nhiên nhớ ra, chủ nhân trước đây của dược viên này là Phong Trần, hắn là một kỳ tài nuôi cổ ngàn năm khó gặp, cùng với khả năng phát triển cổ phương, hắn từng nghiên cứu ra không ít loại cổ mới rất mạnh, bởi vậy mà thực lực gia tộc mới tăng thêm vài phần."

"Mười năm trước Phong Trần chính là truyền kỳ, chính là Cổ Sư tam giai đỉnh phong độc nhất ở trong tộc, sức chiến đấu vô địch cùng cấp, danh chấn khắp Nam Cương."

"Bất quá mười năm trước, trong một lần ra ngoài hắn đã mất tích, chỉ sợ cái tổ ong này chính là thứ hắn để lại trước khi mất tích." Phong Vô Nguyệt tiếc nuối nói.

Nếu không phải vị tiền bối này bị mất tích, thì Phong gia trại đã có hai vị cổ sư tam giai, cũng không gặp phải tình cảnh như hiện tại.

"Nếu là kỳ tài nghiên cứu ra giống mới, chắc hẳn nhất định là đồ tốt chứ? Hai người chúng ta cùng hợp sức thu phục bọn chúng thì thế nào." Phong Vân hơi động tâm, bèn đề nghị.

"Ngươi muốn nuôi ong?" Phong Vô Nguyệt quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, sau đó khuyên nhủ: "Ta khuyên ngươi bỏ ý định này đi, có Cổ Sư nuôi bọ cạp, nuôi nhện, nuôi rết... Nhưng ngươi đã từng gặp qua Cổ Sư nào nuôi ong chưa? ”

Nghe vậy, Phong Vân hơi sửng sốt, đúng là hắn chưa từng thấy Cổ Sư nào nuôi ong mật, một người cũng không có, bình thường hắn cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

"Có rất nhiều chủng loại côn trùng, không phải tất cả loại côn trùng đều có thể trở thành vũ khí của Cổ sư. Hình dáng của côn trùng thiên kỳ bách quái, không phải tất cả hình dáng đều thích hợp để chiến đấu. "

"Rất nhiều côn trùng trưởng thành đều không có đủ khả năng chiến đấu, ví dụ như ong, phương thức công kích của nó chính là dùng kim ở đuôi tấn công địch nhân, nhưng sau khi đâm thủng lớp da kẻ địch, kim của ong sẽ lưu lại trong cơ thể địch nhân."

"Sau đó những con ong bị mất kim ở đuôi cũng sẽ chết. Côn trùng vừa chiến đấu một lần đã chết, ai nguyện ý nuôi? Bao nhiêu tài nguyên nuôi dưỡng cũng đổ sông đổ biển. ”

"Hơn nữa phần bụng của bọ chúng quá mềm, không hề có lớp giáp bảo hộ, đυ.ng phải liền rách, cơ bản là đánh không lại ai."

"Hai nhược điểm lớn này thật sự quá trí mạng, căn bản không thể trở thành vũ khí sắc bén của Cổ Sư, bởi vậy nên không có ai nguyện ý nuôi ong, hơn nữa từ xưa đến nay, không có Cổ Sư nào nuôi ong, một người cũng không có."