Chương 22: [ tiểu nữ ưu tú X quân nhân một lòng vì nước ] (22)

Sau khi ăn xong bữa sáng , Chu Dịch Quân liền đi làm việc , thừa dịp hắn ở nhà , làm nhiều ít việc đồng áng.

“Thanh Đường, muốn hay không cùng ta đi ra ngoài nhìn xem , đi bờ sông giặt quần áo.”

Phụ nữ trong thôn muốn nói chuyện phiếm thì địa điểm tốt nhất đương nhiên là bên bờ sông nhỏ , bởi vì mọi người đều phải ra đó giặt quần áo , trừ bỏ giặt quần áo thì buôn chuyện là trò tiêu khiển lớn nhất của người trong thôn.

“Được , con đi lấy quần áo mặc hôm qua trên xe lửa thu thập đi giặt.”

Trên xe lửa mùi không tốt , trên quần áo cũng dính chút vết ố , quần áo của cô cùng quần áo của Chu Dịch Quân ước chừng một rổ đầy!

Hai người mẹ chồng nàng dâu ra cửa , hấp dẫn nhiều ánh mắt.

“Nhà Chu Tây! Bà trở về khi nào? Tối hôm qua? Đây là con dâu nhà bà a? Lớn lên trông thật thủy linh! Đẹp!”

“Con dâu trong thành còn đi giặt quần áo a?”

“Con dâu mới đương nhiên là muốn chịu khó chút.”

Mặc kệ họ nói cái gì , mẹ Chu dù sao chỉ cười , đối với ai đều cười , ai bảo bà vui vẻ đâu!

“Khó trách nhà bà chướng mắt Tiểu Thúy Giang gia , nguyên lai là đánh chủ ý cưới vợ trong thành. Con dâu nhà bà tiến vào cửa cho nhiều ít của hồi môn?”

Đi tới bờ sông nhỏ mới ngồi xuống , liền có người thò qua tới.

Hơn nữa người thò qua tới mẹ Chu quan hệ cũng chẳng ra gì , giọng điệu chua ngoa như muốn lên trời , còn trực tiếp hỏi của hồi môn của người khác nhiều hay ít.

Vân Thanh Đường cho rằng loại hành vi này thực sự thất lễ.

“Nhà của chúng ta vốn dĩ có hôn ước , từ nhỏ đã đính hôn ước , lại cùng người khác có quan hệ gì? Ngươi đừng bôi đen thanh danh nhà chúng ta a! Lão Lý gia , ngươi nghĩ cái gì ta còn không biết , của hồi môn con dâu ta mắc mớ gì đến ngươi!”

Mẹ Chu đối nội hiền từ hòa ái , nhưng đối ngoại cũng là một tay hảo thủ mắng chửi người.

Bà thời trẻ tang chồng , một cái quả phụ ở trong thôn có rất nhiều không dễ dàng , tuy rằng Chu Tây qua đời lúc sau có tiền an ủi cùng tiền trợ cấp quốc gia , nhưng bây giờ chỗ cần dùng tiền ít , càng nhiều hơn chính là muốn phiếu, muốn người!

Không có ai làm công việc đồng áng , công điểm không nhiều lắm , trong thôn bà tử lắm mồm còn nói bà khắc chồng.

Mẹ Chu từ trong hoàn cảnh này rèn luyện ra!

“Hỏi một chút mà thôi ngươi liền sinh khí , lòng dạ như thế nào lại nhỏ như vậy nga!”

Lời này nghe sinh khí không tức giận? Dù sao có ít người cứ như vậy , hoàn toàn không thể nhìn được sắc mặt người khác , cuối cùng còn muốn trả đũa.

“Vị a di này xưng hô như thế nào a? Con trai nhà dì đã kết hôn? Con dâu của hồi môn là gì? Có con gái hay không? Con gái đã gả chồng? Nếu còn chưa gả ra ngoài , kia nên có thêm của hồi môn , không thì ra ngoài nói chuyện cũng ngại , có đúng hay không?”

Vân Thanh Đường cũng không phải dễ khi dễ.

Rõ ràng một câu thô tục đều không có , ngữ khí còn đặc biệt ôn nhu , nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ đến nỗi đối phương không lời nào để nói.

Bởi vì vị Lão Lý gia này a…… Con trai là cái thằng vô lại , tuổi so Chu Dịch Quân còn lớn , đến bây giờ còn không cưới được vợ.

Con gái ngược lại đã gả đi ra ngoài , thu lễ hỏi cưới tương đương bán đi.

Sau khi gả ra ngoài không về nhà mẹ đẻ lấy một lần!

Bà nương Lão Lý gia bị Vân Thanh Đường làm cho tức giận đến sắc mặt đỏ bừng , giật giật miệng lúc sau không biết trả lời như thế nào , ném xuống một câu.

“Ngươi tiểu cô nương này , sao lại lắm mồm như vậy!”

Sau đó Lão Lý gia liền chạy!

Vân Thanh Đường nhấp môi khống chế được hành động bất nhã muốn trợn mắt , chửi thầm , rốt cuộc là ai lắm mồm a?

Mẹ Chu trơ mắt nhìn Vân Thanh Đường đem bà nương Lão Lý gia toái miệng dỗi chạy , rất muốn vì Vân Thanh Đường vỗ tay lớn tiếng.

“Thanh Đường a! Ta còn tưởng tính tình con mềm , ở nông thôn dễ dàng khi dễ , không nghĩ tới…..Nguyên lai thanh âm tinh tế nho nhỏ cũng có thể đem người ta nói đến cất bước bỏ chạy.”

Lợi hại lợi hại!

“Mẹ , con đây là giảng đạo lý , phía trước dò hỏi tình huống nhà người khác , có phải hay không đến đem tình huống nhà mình nói một câu? Như vậy mới công bằng!”

Vân Thanh Đường nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Một bên nhóm phụ nữ thấy Vân Thanh Đường mồm mép lợi hại như vậy , cũng không dám nói thêm cái gì.

Nhà ai không có chuyện xấu? Nhà ai tất cả đều hạnh phúc mỹ mãn mỗi người quang chính?

Nhưng thật ra nhà Chu Tây , cưới được con dâu lợi hại như vậy về nhà , cũng không biết về sau trong nhà ai là đương gia làm chủ.

Mẹ chồng sẽ không cho con dâu khi dễ đi?

Nhưng Vân Thanh Đường cùng mẹ Chu ở chung đặc biệt tốt , một chút cũng không có tranh chấp như người khác nghĩ.

Giặt xong quần áo , mẹ Chu cùng người khác nói chuyện phiếm , chủ yếu là nói về chuyện làm tiệc rượu.