Chương 57: Dù sao cũng bị hắn bao dưỡng

Tiêu Diệp quả nhiên giữ lời.

Hắn nói sẽ bảo Diệp Đình cho phép Dương Gia Lập gặp Triệu Hướng Hải, quả nhiên buổi tối hôm sau, hắn lái xe đưa Triệu Hướng Hải đi gặp người.

Xe chạy trong bóng đêm thật lâu, chạy tới một khu dân cư cao cấp.

Khu dân cư này không dễ tìm, nhưng an ninh cực kỳ tốt, biệt thự bên trong cũng được cách điệu hiện đại, đây thường là lựa chọn tuyệt vời cho các phú thương giàu có, người nổi tiếng bao dưỡng tình nhân.

Tiêu Diệp dừng xe bên một căn biệt thự, đưa Triệu Hướng Hải xuống xe rồi đi vào biệt thự.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Triệu Hướng Hải kéo tay áo, vừa mới cùng Tiêu Diệp vào phòng khách anh đã nhìn thấy Dương Gia Lập buồn rầu ngồi trên sô pha, nom chẳng khác gì cà tím héo rũ.

Diệp Đình ngồi trên một chiếc sô pha khác, sắc mặt lạnh nhạt, yên lặng nhìn Tiêu Diệp và Triệu Hướng Hải mới đi từ cửa vào.

"Tiêu." Hắn gật đầu với Tiêu Diệp: "Các cậu ngồi đi."

Tiêu Diệp ừ một tiếng, ngồi xuống sô pha đối diện.

Dương Gia Lập nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Triệu Hướng Hải liền như trẻ con đi lạc tìm được người nhà, cả người thả lỏng xuống rồi nhanh chóng đứng dậy: "Hải ca...."

Triệu Hướng Hải liếc mắt đánh giá trên người cậu một cái, vẫn còn tốt, không thiếu tay đứt chân, cả người vẫn hoàn chỉnh.

Trong ánh nhìn chăm chú của Diệp Đình, Dương Gia Lực chạy tới chỗ của Triệu Hướng Hải, sau đó hung hăng siết chặt lấy eo anh rồi kêu lên một tiếng: "Hải ca....."

Nhìn thấy Dương Gia Lập ôm Triệu Hướng Hải thân thiết như vậy, ánh mắt của Diệp Đình bỗng tối sầm xuống.

Mà Tiêu Diệp bên cạnh cũng không giấu nổi mà đen mặt.

Triệu hướng Hải mặc kệ ánh mắt của người khác, thở dài vỗ vỗ lưng của Dương Gia Lập: "Không sao chứ?"

"Không sao." Dương Gia Lập rầu rĩ trả lời: "Không chết được."

Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi, kéo tay Dương Gia Lập rồi lạnh giọng nói với Diệp Đình: "Tôi muốn nói với cậu ấy vài câu, có thể cho tôi một căn phòng trống không?"

Diệp Đình nghe thấy yêu cầu này, sắc mặt liền cứng lại.

Nhưng hắn đã đáp ứng Tiêu Diệp rồi nên chỉ có thể không cam lòng mà chỉ bên cạnh: "Chỗ đó."

Triệu Hướng Hải ừ một tiếng, kéo Dương gia Lập vào phòng.

"Nói nhanh lên." Diệp Đình phiền muộn gãi gãi đầu, đột nhiên mở miệng: "Đừng có nói lâu."

Triệu Hướng Hải hừ nhẹ, xoay người vào phòng.

Vào trong phòng, tâm trạng của anh cũng thả lỏng xuống, nắm lấy vai Dương Gia Lập nhìn kỹ một lúc: "Vậy mà cậu lại không nói cho tôi người cậu chọc tới là Diệp Đình?"

"Thế lực trong nhà của Diệp Đình rất lớn." Dương Gia Lập ủ rũ, uể oải mà ỉu xìu xuống: "Hải ca, em biết anh quản công ty cũng chịu áp lực rất lớn, em không muốn gây chuyện cho anh. Anh còn phải ứng phó với Tiêu Diệp.....Anh đủ cũng mệt mà."

Triệu Hướng Hải chớp mắt: "Sau khi bị Diệp Đình bắt đi hắn đã làm gì cậu? Có đánh cậu không?"

"Không có đánh." Dương Gia Lập ngồi xuống một chỗ: "Nhưng lại bị hắn đè xuống làm một trận."

Triệu Hướng Hải không phải ứng kịp: "Cái gì?"

"Chính là bị hắn đè xuống cᏂị©Ꮒ đó!" Dương Gia Lập trực tiếp nói thẳng ra, cũng không ngại khuôn mặt đỏ dần lên: "Em bị hắn bao dưỡng nhiều năm như vậy, cũng đều bị cᏂị©Ꮒ thành quen, không sao cả."

Triệu Hướng Hải gật gật đầu, hai người lại rơi vào trầm mặc, một lát sau anh mới nói: "......Hắn muốn đưa cậu ra nước ngoài đúng không?"

"Ừm." Dương Gia Lập rũ mắt, sau đó cười khổ một tiếng: "Tôi còn nghĩ rằng sau khi chạy trốn khỏi hắn, có thể trốn một hai năm, không nghĩ đến lại bị phát hiện nhanh đến vậy, mới không bao lâu đã bị hắn bắt lấy đưa ra nước ngoài, sống lại cuộc sống trước đây."

"Nếu cậu...." Triệu Hướng Hải dừng một lát: "Nếu cậu thật sự không muốn đi cùng hắn, tôi có thể giúp cậu tìm biện pháp. Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, tôi có thể cố gắng giúp cậu."

"Thôi." Dương Gia Lập lắc đầu: "Lúc trước em chạy trốn khỏi Diệp Đình cũng chỉ là lo hắn sẽ đánh em, sẽ dùng vài thủ đoạn trả thù em. Hiện tại xem ra hắn cũng không có ý định làm như vậy, ra nước ngoài với hắn đơn giản là lại tiếp tục sống như trước đây thôi. Chuyện này của em, em tự giải quyết được, không thể phiền anh được nữa, Diệp gia không dễ đối phó như vậy."

Triệu Hướng Hải nhìn khuôn mặt cậu một hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi: "Được, chỉ cần bảo đảm được an toàn thì cậu cứ tự lựa chọn đi."

Dương Gia Lập gật đầu, môi khẽ mấp máy trong chốc lát rồi đứng lên: "Hải ca, ra nước ngoài em sẽ tìm cách liên lạc với anh."

"Được." Triệu Hướng Hải nói: "Cần hỗ trợ thì nhất định phải nói với tôi."

"Nhất định." Dương Gia Lập đứng lên ôm chầm lấy Triệu Hướng Hải: "Hải ca, trước kia còn trong giới giải trí hỗn tạp, là anh đã nâng đỡ em, giúp em giành lấy tài nguyên để nổi tiếng, khoảng thời gian này anh lại bảo vệ em như vậy, con mẹ nó, em......Em cũng không biết phải cảm tạ, báo đáp anh như thế nào."

"Không cần báo đáp." Triệu Hướng Hải bật cười: "Tôi nói này, chúng ta cũng là bạn bè, không cần phải nói những lời xa lạ như thế."

Dương Gia Lực rầu rĩ mà ừ một tiếng.

"Các người nói xong chưa." Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Diệp Đình, sau đó cửa đột nhiên bị đẩy ra: "Sao lại lâu như vậy....."

Diệp Đình còn chưa nói xong liền nhìn thấy cảnh Dương Gia Lập ôm lấy Triệu Hướng Hải.

Lúc này, Diệp Đình – người luôn được người khác gọi với biệt danh hổ biết cười, trên mặt cũng không kiểm soát nổi biểu tình nữa, trực tiếp trợn mắt, mày nhăn chặt nhưng có thể bóp chết con ruồi, nhanh chóng bước đến kéo Dương Gia Lập ra, phát hỏa nói: "Cái tật xấu thích ôm loạn của em đến bao giờ mới sửa được đây! Mẹ nó!"

Ngày hôm qua Dương Gia Lập bị Diệp Đình cᏂị©Ꮒ cho một trận, liền biết nam nhân này sẽ không dùng thủ đoạn tàn ác đối với mình, nhiều lắm cũng chỉ tăng thêm số lần lên giường cho nên lá gan cuxung lớn hơn. Giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Diệp Đình, cậu còn hừ một tiếng: "Sẽ không đổi, tôi ôm ai cũng không ôm anh!"

"Em!" Diệp Đình gắt gao nhịn xuống một bụng hỏa khí, nghẹn một lát mớt bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Triệu Hướng Hải: "Triệu Hướng Hải, Tiêu còn ở bên ngoài chờ cậu, cậu có thể đi được rồi."