Diệp Đình nghe xong, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Hắn trừng lớn hai mắt, nói lắp: "Cậu cậu cậu....cậu với Triệu tổng, hai người các cậu không hề trải qua một đoạn tình cảm yêu đương nào mà trực tiếp nắm tay lên giường?"
Tiêu Diệp liếc mắt nhìn hắn, gật đầu: "Không khác biệt lắm."
Hắn với Triệu Hướng Hải, ngay từ đầu đã là do hormone hấp dẫn lẫn nhau mà cùng nhau ở chung.
Có thể nói, khi hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Hướng Hải, nhìn thấy nam nhân mặc tây trang đeo giày da, mang kính gọng vàng, vừa nghiêm trang lại vừa cấm dục, trong đầu lập tức nổ đoàng một cái, liền nghĩ muốn đem anh đè xuống dưới thân tàn nhẫn mà thao lộng một trận, xé toạc lớp vỏ bọc của anh, khiến anh dù có cấm dục thế nào thì cũng phải lộ ra bản chất dâʍ đãиɠ.
Trên thực tế, xác thật là hắn cũng đã làm như vậy.
Bọn họ từ khi xa lạ đến khi quen biết, từ khi quen biết đến khi lên giường, tất cả quá trình đều không tốn đến một tháng.
Mà bọn họ cũng chỉ thật sự hiểu nhau sau khi ở chung với nhau thật lâu sau đó.
"Hóa ra hai người các cậu là vì thế này mà đến với nhau." Diệp Đình âm thầm nuốt nước miếng, đôi mắt mơ hồ nhìn người bên cạnh, lẩm bẩm cảm thán: "Khó trách cậu không dứt khỏi tà tâm, tham điều mới mẻ, muốn tìm người khác để trải nghiệm cảm giác yêu đương..."
Giọng của hắn tuy nhỏ nhưng vẫn truyền được vào tới lỗ tai của Tiêu Diệp, lời này giống như một lưỡi dao hung hăng đâm chọc vào trong lòng của Tiêu Diệp.
Sắc mặt của Tiêu Diệp chợt thay đổi, ánh mắt cũng trở lên thâm trầm.
Một lúc lâu sau hắn mới khôi phục tinh thần, trầm giọng nói: "Không nói chuyện này nữa, cậu mau nói cho tôi biết làm thế nào để theo đuổi một người?"
Diệp Đình cau mày, nâng cằm suy nghĩ: "Không phải trước đây cậu nɠɵạı ŧìиɧ với Phó Chu Minh sao? Không bằng dùng cách theo đuổi cậu ta để dùng lại lần nữa?"
Tiêu Diệp đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt càng thêm sắc bén: "Tôi không theo đuổi cậu ta!"
Diệp Đình nhướn mày cười cười: "....Cũng đúng. Là người ta vội vàng dán chặt lên người của cậu, cậu cũng thuận thế nước đẩy thuyền trôi, ám muội cùng cậu ta một đoạn thời gian mà thôi."
"Tôi đã cắt đứt tất cả mọi thứ với cậu ta." Tiêu Diệp hơi quay đầu đi: "Về sau cũng không có bất kì liên quan gì nữa"
Diệp Đình ừ một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi nói: "Một khi đã như vậy....không bằng cậu học từ những thủ đoạn bình thường phổ biến nhất đi?"
"Thủ đoạn gì?"
"Đi xem phim, mời ăn cơm, tặng quà, thuê phòng." Diệp Đình bẻ ngón tay: "Tới tới lui lui cũng chỉ có những biện pháp như vậy, nếu cậu không ngại nhân nhượng Triệu tổng thì cứ thử xem?"
Tiêu Diệp trầm ngâm không nói gì, tựa hồ như đang suy nghĩ xem những biện pháp khả thi mà Diệp Đình nói: "Người anh em, không còn biện pháp nào khác đâu." Diệp Đình tiến tới vỗ vỗ bả vai của Tiêu Diệp: "Nếu cậu muốn theo đuổi Triệu tổng thì chỉ có thể làm như vậy, nếu không...."
Tiêu Diệp nghe được hai từ nếu không, trong lòng chợt hoảng hốt.
Hắn lập tức ngẩng đầu lên: "Nếu không cái gì?"
"Nếu không Triệu tổng sẽ có khả năng tìm được một người khác kề gối ấp ôm." Diệp Đình nhẹ nhàng nói: "Tiêu Diệp, cậu cũng biết mà, bảy năm qua cậu với Triệu tổng tuy rằng đã công khai là một cặp đồng tính, nhưng vẫn rất nhiều trai gái mong muốn bò lên giường cậu? Triệu tổng điều kiện cũng chẳng kém cậu là bao, nếu đã độc thân, tôi cũng không đảm bảo đám người đó sẽ để yên mà không đem người thu về tay."
Tiêu Diệp vừa nghe xong, ánh mắt đã tràn đầy lửa giận.
Con mẹ nó hắn quên mất!
Triệu Hướng Hải không phải chỉ có một mình hắn thèm muốn! Muốn bắt lấy Triệu Hướng Hải á? Biến đi!
Từ nam đến nữ, từ trẻ đến già, từ nam nhân thành thục hormone mê người đến đám học sinh còn non dại, đều đầy bụng tính kế muốn leo lên giường của anh, xung quanh người nam nhân này toàn là bầy sói cầu hoan, thật sự rất được hoan nghênh trong giới...
Huống hồ......
Tiêu Diệp híp mắt, cả người có chút âm trầm.
Huống hồ bên người Triệu Hướng Hải còn có tên âm hồn bất tán Tống Tu!
Nghĩ đến Tống Tu, Tiêu Diệp lập tức siết chặt tay cắn chặt răng/
Theo đuổi Triệu Hướng Hải là một vấn đề cấp bách, nhưng đồng thời hắn còn phải nghĩ cách khiến Tống Tu không thể quấy rầy Triệu Hướng Hải được nữa.
Nếu không, nhìn thấy Triệu Hướng Hải và Tống Tu dính sát vào nhau, trong lòng hắn liền như bị vuốt mèo cào mạnh vào, vừa đau vừa khó chịu.