"Hải ca......"
Tiêu Diệp nằm ở trên giường, bộ lễ phục đắt tiền với vì hành động của hắn mà trở lên nhăn nhúm, cúc áo trên cổ bị mở ra hoàn toàn, l*иg ngực tráng kiện lộ ra.
Nửa người trên cứ như vậy mà bại lộ trong không khí.
Triệu Hướng Hải nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nhất thời đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Anh thoáng tiến tới gần vài bước, chậc một tiếng: ".....Cậu không sao đấy chứ?"
Cánh mũi của Tiêu Diệp khẽ động, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Triệu Hướng Hải liền duỗi tay ra đem người kéo vào trong lòng, cọ đi cọ lại mơ mơ màng màng mà kêu: "Hải ca..."
Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu.
Tiêu Diệp uống say thành như vậy, phỏng chừng lại muốn chơi vài trò lưu manh.
Lúc tỉnh táo, nam nhân này dùng quyền thế, tiền tài của chính mình mà cao ngạo bá đạo giở trò lưu manh, lúc uống say lại cường ngạnh túm lấy người vào lòng, mềm giọng làm nũng để chơi trò lưu manh.
Triệu Hướng Hải không khỏi ngạc nhiên, một người mà có thể dùng đủ loại mặt để giở trò lưu manh nữa hả?
Cũng kỳ quái thật.
Anh gõ đầu Tiêu Diệp: "Nếu cậu không có chuyện gì thì đi ngủ đi. Buông tôi ra, tôi phải về phòng ngủ."
"Đừng đi...." Tiêu Diệp nắm chặt áo anh không chịu buông: "Tôi không cần người khác, không cần người khác...."
Triệu Hướng Hải nghe được câu này của Tiêu Diệp thì liền sửng sốt.
Sau đó anh mới hiểu ra không cần người khác là có ý gì.
Anh khẽ hừ lạnh trong lòng, ngồi xuống ở bên mép giường của Tiêu Diệp, nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn.
Bảy năm qua, gương mặt này của Tiêu Diệp vẫn đẹp trai trẻ trung như hồi mới gặp từ bảy năm trước. Lông mày sắc nét, sống mũi thẳng tắp rõ ràng.
Toàn bộ khuôn mặt này đều là thứ khiến bảy năm trước tim anh đập loạn nhịp.
Triệu Hướng Hải do dự một chút rồi khẽ vươn tay nhéo nhéo lỗ tai của Tiêu Diệp.
Lúc Tiêu Diệp tỉnh táo, gia hỏa này chính là một bạo long không hơn không kém, không dễ chọc, chỉ động vào một chút thôi nói không chừng còn chọc phải không ít phiền toái. Chỉ có khi hắn mê man, ý thức mơ hồ mới có thể làm loại chuyện như thế này, điều này khiến anh vô cùng oán giận.
Triệu Hướng Hải sờ tai của Tiêu Diệp, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, giống như cách giáo huấn chó con mà oán hận nói: "Thằng nhóc ngốc, nếu không phải do cậu lừa dối tôi, ra ngoài dính phải hoa này cỏ nọ, ái muội với người khác thì hiện tại chúng ta sẽ tốt biết bao."
Tiêu Diệp như chưa nghe thấy gì, chỉ cảm thấy không thoải mái mà nhíu nhíu mày: "Không cần người khác....Hải ca..."
"Chậc..." Triệu Hướng Hải nặng nề thở dài một hơi, vỗ vỗ bàn tay đang ôm chặt thắt lưng mình của Tiêu Diệp: "Bỏ tay ra, tôi đi nấu cho cậu chén canh giải rượu." Tên này đã say thành như vậy, có lẽ mai tỉnh lại sẽ không nhớ được gì hết.
Mềm lòng một lần, đi nấu cho hắn chén canh giải rượu, dù sao hắn có xảy ra chuyện thì cũng là một mạng người.
Triệu Hướng Hải nghĩ vậy, chậm rãi gỡ tay Tiêu Diệp ra rời khỏi phòng, đi xuống phòng bếp.
Chờ đến khi anh trở về, Tiêu Diệp đã an tĩnh nằm trên giường không nhúc nhích, không kịch liệt giống như lúc nãy.
Triệu Hướng Hải đặt chén canh giải rượu bên cạnh giường, kéo Tiêu Diệp dựa vào đầu giường.
Men say trên người Tiêu Diệp phai đi không ít, tựa hồ thanh tỉnh hơn so với vừa rồi.
Hắn mở to đôi mắt mê man, nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải, nói cũng không nói, chỉ nhếch nhếch khóe miệng cười ngốc.
Triệu Hướng Hải đưa canh giải rượu đến trước mặt hắn, cứng ngắc nói: "Uống."
Tiêu Diệp vẫn cười, nhìn khuôn mặt của Triệu Hướng Hải trong gang tấc: "Mẹ nó...lại nằm mơ..."
Triệu Hướng Hải nhăn mày, tận lực nhẫn lại cơn giận, múc một muỗng canh đưa tới bên miệng Tiêu Diệp: "Há miệng."
Tiêu Diệp hơi mở miệng nuốt chỗ canh kia vào.
Đột nhiên hắn ho khan sặc sua, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Triệu Hướng Hải."
Triệu Hướng Hải múc canh, có chút không kiên nhẫn mà hỏi lại: "Chuyện gì?"
"Tôi nói tôi muốn đổi ý, anh có tin không?" Tiêu Diệp cười cười.
Triệu Hướng Hải một bên thổi canh, một bên thuận miệng nói: "Cậu đổi ý cái gì?"
"Chia tay anh....tôi đã thử, hai thánh nay tôi thực sự vẫn luôn muốn quên anh đo." Tiêu Diệp khẽ nuốt nước bọt, sau đó sắc mặt bỗng trở lên hung tợn.
Đôi lông mày gắt gao nhăn chặt lại, gằn từng chữ nặng nề nói: "Con mẹ nó, nhưng ông đây không thể làm được!"