Khi Triệu Hướng Hải về đến nhà, Tiêu Nhạc Nhạc vẫn chưa đi ngủ.
Bé con dựa đầu vào sofa, trong lòng còn ôm chặt gối ôm hình Peppa Pig. Cô bé vừa nhìn thấy Triệu Hướng Hải, đôi mắt bỗng sáng lên rồi sau đó lại ủy khuất kêu một tiếng: "Baba..."
Triệu Hướng Hải nhất thời không thể nhìn được bộ dáng ủy khuất của con bé, liền buông văn kiện trên tay ra rồi ngồi xuống bên cạnh bé, nhấc tay sờ đầu: "Sao thế con?"
Tiêu Nhạc Nhạc chui vào trong l*иg ngực của Triệu Hướng Hải, đầu nhỏ dựa vào bờ ngực rắn chắc của baba: "Con tưởng ba bận công tác...mấy hôm nay rất ít khi gặp được baba..."
Triệu Hướng Hải sửng sốt, áy náy nói: "Là baba không tốt, về sau ba sẽ dành thật nhiều thời gian để ở bên cạnh Nhạc Nhạc được không?"
Con bé híp mắt cười gật gật đầu.
Triệu Hướng Hải đỡ con bé dậy: "Đã đánh răng rửa mặt chưa?"
"Dạ rồi." Tiêu Nhạc Nhạc cười, lộ ra hàm răng trắng tắp chỉnh tề: "Có thể ngủ được rồi nha."
Triệu Hướng Hải ừ một tiếng, bế Tiêu Nhạc Nhạc vào trong phòng ngủ rồi đặt con bé nằm ngoan ngoãn xuống giường: "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi học. Nhạc Nhạc ngủ ngon."
Đôi mắt to tròn của Tiêu Nhạc Nhạc bỗng nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải, không biết tại sao mà mãi vẫn chưa chúc anh ngủ ngon như mọi ngày.
Trong lòng Triệu Hướng Hải có dự cảm, bé con có điều muốn nói với anh.
Quả nhiên Tiêu Nhạc Nhạc do dự trong chốc lát rồi mới dám mở miệng: "Baba, ba với cha....hai người..."
Trong lòng Triệu Hướng Hải bỗng chua xót âm ỉ, ngồi xuống bên cạnh mép giường của Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con muốn hỏi cái gì?"
"Hai người không phải vẫn luôn rất tốt sao?" Tiêu Nhạc Nhạc cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không giấu nổi sự hoang mang lo lắng: "Vì sao lại muốn tách ra?"
Triệu Hướng Hải trầm mặc trong chốc lát, dùng bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con phải biết rằng đôi khi con người sẽ phạm phải sai lầm, có sai lầm thì sẽ có mâu thuẫn. Baba với cha đương nhiên cũng sẽ có những mâu thuẫn, vậy nên tách ra một thời gian sẽ tốt hơn cho cả hai, đúng không?
Tiêu Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, nắm chặt lấy tay áo của Triệu Hướng Hải: "Baba, có phải cha phạm sai lầm không? Cha bắt nạt baba sao?"
Triệu Hướng Hải khẽ cười một chút, nhưng vẫn không lên tiếng.
"Kia..." Trên mặt Tiêu Nhạc Nhạc hiện lên một tia nôn nóng: "Nếu cha phạm sai lầm, baba, con giúp ba mắng cha! Con...con sẽ bảo cha xin lỗi baba, bắt cha viết bản kiểm điểm một vạn chữ được không?"
Bản kiểm điểm?
Trong đầu Triệu Hướng Hải hiện ra hình ảnh tên bạo long ngu ngốc Tiêu Diệp ngồi trên bàn viết bản kiểm điểm, liền cảm thấy muốn cười thành tiếng.
Anh đắp chăn lên cho Tiêu Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc yên tâm, việc người lớn cứ để bọn ba giải quyết. Hơn nữa, dù có chuyện gì xảy ra baba với cha con đều sẽ không rời xa nhau, chúng ta vĩnh viễn là baba của Nhạc Nhạc, vĩnh viễn ở bên cạnh Nhạc Nhạc, được không?"
Tiêu Nhạc Nhạc bĩu môi: "Ngoéo tay, một lời đã định!"
Triệu Hướng Hải vươn ngón út, nhẹ nhàng câu lấy ngón út của Tiêu Nhạc Nhạc: "Một lời đã định."
Tiêu Nhạc Nhạc lúc này mới an tâm hơn một chút, nhắm mắt lại hô hấp đều đều.
Tiệu Hướng Hải vẫn luôn ngồi cạnh con bé, chờ đến khi con bé ngủ rồi, anh mới lặng lẽ tắt đèn ở đầu giường, rón rén rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
......
Tiêu Diệp lái xe từ bãi đỗ xe dưới công ty của Triệu Hướng Hải cũng đã về đến nhà
Nhưng hắn không xuống xe.
Hắn ngồi ở trên xe, hạ cửa sổ xuống rồi nhìn chằm chằm ánh đèn ấm áp lộ ra từ cửa sổ của biệt thự.
Hắn biết Triệu Hướng Hải còn chưa đi ngủ
Hắn biết, Triệu Hướng Hải còn chưa ngủ.
Tiêu Diệp vẫn luôn ngồi trong xe như thế mà nhìn căn nhà của mình, hắn cũng do dự không biết có nên xuống xe đi vào hay không, một mặt là muốn gặp mặt Triệu Hướng Hải, mặt khác, những lời Triệu Hướng Hải nói vừa nãy cứ mãi vương vấn trong lòng hắn, khiến trái tim hắn đập nhanh từng hồi.
Không biết đến khi nào, ánh đèn trên cửa sổ cũng vụt tắt.
Tiêu Diệp thở dài một hơi, khẽ cắn môi rồi đạp chân ga rời đi.
Hiện tại trong lòng hắn rất rối loạn, hắn cần tìm một chỗ để tập trung suy nghĩ lại.
——————————————
Zine: Ủa sao mọi người đọc mà không vote hay cmt gì vậy:( sầu hết sức sầu