Triệu Hướng Hải bị lời nói này của cậu làm cho sửng sốt: "Cậu nói cái gì?"
"Hải ca, anh thu nhận em đi." Khuôn mặt của Dương Gia Lập vốn dĩ đã anh tuấn, giờ phút này lại lộ ra biểu tình long lanh chờ đợi, người nào nhìn vào cũng phải động lòng: "Tình cảnh hiện tại của em không tốt lắm, chỗ nào cũng không đi được, anh trai thiện tâm chất phác làm ơn thu nhận em đi, chứ không em sẽ bị người ta gϊếŧ chết đó."
Triệu Hướng Hải cau mày đẩy kính gọng vàng, ngưng trọng hỏi: "Rốt cuộc tại sao cậu lại thành thế này?"
Dương Gia Lực lập tức nghẹn họng, ngồi trên ghế sofa sờ sờ mũi.
Thật lâu sau, cậu mới nói: "Chọc đến một người."
"Ai?"
Dương Gia Lập há miệng thở dốc, muốn nói nhưng không thể nói được, cuối cùng vẫn thở dài: "Người này thế lực rất lớn, Hải ca, ngay cả anh cũng chưa chắc đấu lại hắn. Thôi bỏ đi, em chỉ cầu anh có thể thu lưu em thời gian này, em tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh, được không?"
Ánh mắt sắc bén của Triệu Hướng Hải nhìn chăm chú Dương Gia Lập một lúc lâu.
Tuy đã qua nhiều năm, nhưng tính tình của Dương Gia Lập như thế nào Triệu Hướng Hải vẫn rõ ràng vô cùng
Nhìn ngoài mặt có vẻ rất bình thản, nhưng trong lòng lại là một cái cây ngay thẳng ngoan cố muốn bẻ cũng bẻ không được.
Nếu không phải bị ép buộc đến đường cùng, cậu tuyệt đối sẽ không mày dày mày dạn nhờ anh thu lưu.
Triệu Hướng Hải cúi đầu suy tư một lúc: "Nếu cậu đã nói như vậy rồi thì tôi cũng không thể từ chối. Cái khác tôi không hỏi nữa, căn nhà kia cậu cứ ở đi, cần gì thì cứ nói với tôi, hành động bình thường cũng phải cẩn thận một chút."
Dương Gia Lập cảm kích nhìn Triệu Hướng Hải: "Hải ca, anh thật đúng là ân nhân của em."
"Tên ba hoa." Triệu Hướng Hải hừ lạnh một tiếng: "Mấy năm trước đột nhiên bỏ việc chạy lấy người, cậu có biết mang về cho tôi bao nhiêu tổn thất không? Chỉ có vài trò ngốc nghếch như vậy, không nghĩ cách tìm lối thoát cho tương lại đi."
Dương Gia Lập chẳng hề để ý mà cười cười: "Em lười suy nghĩ thôi. Hải ca, anh tốt với em như thế nào em đều sẽ nhớ kĩ. Nếu anh thật sự cảm thấy bị tổn thất nặng nề, vậy được, em tự mình đến đền tội cho anh được không?"
Triệu Hướng Hải híp mắt: "Cậu nói cái gì?"
Dương Gia Lập đứng lên, đi đến phía sau Triệu Hướng Hải, cả cơ thể giống như con mèo nhỏ dán chặt vào người anh: "Dù sao cũng đi đến bước này, Hải ca, anh nói coi hai ta cũng xem như là hợp nhau đúng không."
Triệu Hướng Hải liếc mắt hừ lạnh: "Đừng có giỡn."
"Không phải mà." Dương Gia Lập bỗng nhiên đứng thẳng, không thể tin được mà nói: "Em đẹp trai như này, dáng người tốt như này, Hải ca anh đừng coi thường em...... Hay là......" Cậu do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Hay là giống như những gì người ngoài nói, anh cùng tên mãnh nam họ Tiêu kia ở bên nhau ngần ấy năm, đã hoàn toàn biến thành thụ rồi?"
Triệu Hướng Hải ánh mắt sắc bén như giao, hướng tới bên người Dương Gia Lập mà quát: "Cậu đây là quá nhàn rỗi có phải không?"
Dương Gia Lập cười hì hì, biết Triệu Hướng Hải không muốn nghe tiếp liền không trêu chọc nữa, cầm lấy chìa khóa trên bàn: "Em im em im, em đi trước đây...... Hải ca, có việc sẽ gọi cho anh."
Vừa nói xong, cậu liền phóng nhanh ra khỏi cửa, trước khi đóng cửa lại thò đầu vào, trong lòng có chút chờ mong: "Hải ca, em nói thật, anh có thể suy xét em chút không, em cũng rất vui khi chơi với anh đó."
Triệu Hướng Hải sắc mặt hơi suy sụp: "Cậu có đi hay không?"
"Đi đi đi, đi liền đây." Dương Gia Lập cười gian xảo, đóng cửa lại rồi chạy đi như một con thỏ nhỏ.
......
Tiêu Diệp ngồi trong văn phòng, tâm tình đã bực bội tới cực điểm.
Hắn ngồi nửa ngày cũng không thể đọc vào đầu nổi đống văn kiện.
Hắn lại cầm điện thoại bên cạnh lên để xác nhận xem có tin nhắn gì của Triệu Hương Hải hay không..
Đáp án là không có.
Cả ngày hôm nay hắn như bị quỷ ám, ngoài mặt thì làm như không quan tâm, trên thực tế, lòng bàn tay hắn đã vô thức đổ mồ hôi sau khi gửi tin nhắn đó cho Triệu Hướng Hải, rồi lại ngồi chờ tin nhắn phản hồi.
Hắn chờ đợi không yên, thỉnh thoảng nhấc điện thoại lên xem lại.
Điện thoại di động của hắn có cảm biến hồng ngoại, nó sẽ tự động bật màn hình ngay sau khi nhấc máy lên. Nửa ngày nay, điện thoại của hắn sáng lên không biết bao nhiêu lần, đảm bảo nếu cảm ứng hồng ngoại có thể nói chuyện, lúc này chắc hắn đã bị mắng không dưới trăm lần.
Tiêu Dã nhìn mục tin nhắn trống không, trong lòng không biết có tư vị gì, chỉ thấy cực kì khó chịu.
Trong khoảng thời gian nháo cùng Triệu Hướng Hải, đừng nói là ăn, đến cả ngủ hắn cũng chưa có một giấc ngủ ngon.
Tối hôm qua, hắn nhịn không được liền để bác sĩ gia đình kê một ít thuốc ngủ, cuối cùng hắn cũng có một giấc ngủ ngon. Trong giấc mơ, hắn mơ thấy Triệu Hướng Hải và Tống Tu hoàn toàn không có quan hệ gì, Triệu Hướng Hải trở về nhà và thừa nhận rằng anh ấy thực sự rất quan tâm đến hắn, không thể quên hắn, nếu cả hai đều đã chia tay với người ngoài thì tốt hơn hết là quay lại với nhau. Tiêu Diệp kích động trong lòng, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng nói phải, không khí giữa hai người lại ấm áp nồng nàn như lúc yêu nhau, trong sự giấc mộng ấm áp ấy, hắn nắm lấy tay Triệu Hướng Hải, đè người ta xuống điên cuồng làm một lần rồi mới thỏa mãn ôm người đi ngủ.
Cái giấc mơ này con mẹ nó thật sự quá hợp ý Tiêu Diệp.
Để rồi sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn đang nhai đi nhai lại giấc mơ này không chịu buông tha.