Tiêu Diệp nén bồn chồn vào trong lòng, ngồi đọc thêm một ít tài liệu.
Một lúc sau hắn lại nhìn lên đồng hồ, còn nửa tiếng nữa hắn mới tan sở.
Không được.
Hắn không chờ được!
Hắn muốn gặp Triệu Hướng Hải ngay bây giờ!
Tiêu Diệp đột nhiên đứng dậy, cầm lấy áo vest bên hông, thu don đồ đạc, quyết định tan làm sớm.
Hắn lái xe tới quán cà phê, gọi thêm vài món, một bên ngồi chờ Triệu Hướng Hải, một bên suy nghĩ trong đầu như đang luyện nói cho một cuộc họp cấp cao, luyện tập nên xin lỗi như thế nào, nên bảo đảm đoạn tuyệt với tất cả những người bên ngoài như thế nào, nên làm thế nào để Triệu Hướng Hải an tâm trở về bên cạnh hắn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, người đó vẫn không tới.
Tiêu Diệp càng ngày càng nóng nảy.
Ngay lúc Tiêu Diệp chờ đến mặt ủ mày chau, cả cơ thể như sắp phun ra lửa, âm thanh trầm thấp của người phục vụ bỗng vang lên: "Tiên sinh, mời đi bên này ——"
Vừa nghe thấy những lời này, Tiêu Diệp đột nhiên ngẩng lên.
Người đàn ông đi trước mặt hắn không phải là Triệu Hướng Hải.
Hóa ra là Tống Tu?
Tiêu Diệp trầm mặt xuống, khuôn mặt không giấu được thất vọng.
Hắn không hề có hứng thú với Tống Tu, chỉ cần Tống Tu không dính ở trên người Triệu Hướng Hải, hắn có thể coi người này như không khí.
Tống Tu đi thẳng vào quán cà phê, ngồi xuống chiếc bàn rất gần với Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp nghiến răng đợi một hồi, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Triệu Hướng Hải hay không, giọng của người phục vụ lại vang lên.
Hắn vừa ngẩng đầu lên, cả người nháy mắt trở lên căng chặt.
Triệu Hướng Hải mặc tây trang đi giày da, tươi cười ôn hoà hiền hậu, dáng người cao lớn đứng ở cửa.
Hô hấp của Tiêu Diệp bỗng trở nên dồn dập.
Tới rồi!
Người đàn ông này vẫn đến cuộc hẹn của hắn!
Không biết tại sao, cuộc hẹn với Triệu Hướng Hải khiến tim Tiêu Diệp phút chốc nhảy dựng lên. Hắn nghĩ, lần này dù thế nào cũng phải xin lỗi thật tốt, dù thế nào cũng phải kéo người về bên cạnh thì hắn mới có thể yên lòng.
Hắn thật sâu mà hít một hơi, sửa sang lại cà vạt, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của Triệu Hướng Hải đi về phía mình.
Triệu Hướng Hải bước chân trầm ổn chậm rãi đến gần, nhịp tim của Tiêu Diệp ngày càng đập nhanh đến nỗi không thể giải thích được.
Khi Triệu Hướng Hải đi đến gần bàn bên cạnh của Tiêu Diệp, hầu kết của hắn bỗng lăn lộn: "Triệu Hướng Hải."
Triệu Hướng Hải dừng bước chân một chút: "Ừ."
"Anh rốt cuộc cũng tới," Khuôn mặt của Tiêu Diệp trở nên nghiêm túc: "Hôm nay làm hẹn anh tới đây, là muốn nói với anh một câu..."
Ba từ "Tôi xin lỗi" của Tiêu Diệp còn chưa nói ra, Triệu Hướng Hải đã quay xoay người, bước qua bên trái rồi khẽ cúi người, ngồi đối diện với Tống Tu, dịu dàng cười nói: "Để cậu đợi lâu rồi."
Ánh mắt của Tiêu Diệp trong phút chốc trở nên khó tin, sắc mặt lập tức trở nên đen kịt.
Con mẹ nó sao lại thế này?
Triệu Hướng Hải không đã hẹn với hắn sao?
Sao lại ngồi cùng với Tống Tu?
Tiêu Diệp gắt gao nắm chặt tay, trợn to hai mắt, ánh mắt sắc như dao cực kỳ đáng sợ. Hắn nhìn Tống Tu đang bắt đầu thương lượng gọi món ăn cùng Triệu Hướng Hải, sự cáu kỉnh và tức giận của hắn bỗng đang dâng lên như một cơn sóng lớn.
Triệu Hướng Hải cũng chưa từng liếc mắt nhìn Tiêu Diệp một cái, hướng mắt nhìn Tống Tu cười: "Cà phê Blue Mountain ở đây rất ngon, cậu có thể uống thử một chút. Còn nữa, mì Ý ở đây..."
Tiêu Diệp nhìn chằm chằm vào Triệu Hướng Hải, lửa giận trong ánh mắt đều sắp phun ra tới nơi.
Đây là nơi công cộng, Tiêu Diệp tuy tính tình hung bạo nhưng vẫn biết kìm nén tính tình nơi công cộng. Hắn cố gắng chịu đựng mà ngồi xuống, lấy điện thoại ra, tức giận gửi một tin nhắn cho Triệu Hướng Hải: "Con mẹ nó anh có ý gì?"
Triệu Hướng Hải nhìn điện thoại, không trả lời.
Tiêu Diệp cắn răng, lại gửi thêm một tin nhắn nữa: "Tôi đợi anh hơn hai tiếng, anh lại đối với tôi như thế này? Anh con mẹ nó lại còn mang Tống Tu đến trước mặt tôi khoe ân ái?"
Triệu Hướng Hải nhắn lại: "Cậu đợi mấy tiếng thì liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là mang Tống Tu tới ăn cơm, liên quan cái rắm gì đến cậu. Tiêu Diệp, cậu dừng lại đi."