Với những chiếc đèn l*иg treo cao, địa điểm tổ chức tiệc từ thiện gần như bừng sáng.
Trong khán đài, nam nữ mặc lễ phục ngồi rải rác, mỗi người đều ăn mặc sang trọng và lịch lãm. Người phục vụ vội vã xuyên qua lớp đám đông, những ông chủ lớn mặc vest và đi giày đi qua đi lại, một bên nói chuyện làm ăn, một bên uống rượu đến đỏ ửng khuôn mặt.
"Triệu tổng, mời. Chỗ của ngài ở bên kia ——"
Phục vụ sinh cười mời Triệu Hướng Hải vào.
Triệu Hướng Hải gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, bước tới ghế khách quý.
Khi anh vừa bước tới gần đó, tầm mắt bỗng chốc hướng tới bóng lưng quay mặt lại phía anh.
Là người đại diện của Phó Chu Minh, bên cạnh hắn còn có thêm mấy người nữa.
Triệu Hướng Hải nhăn mày khó chịu, như thể vừa ngửi thấy một mùi hôi thối nào đó.
Anh bước chân ra muốn tránh bọn họ, lại nghe thấy người đại diện kia hào phóng mà cười hai tiếng: "Cho nên, hướng gió luôn đổi chiều. Đã định trước nhân vật này là của Chu Minh thì chắc chắn sẽ trở về tay Chu Minh. Họ Triệu kia có tiền thì sao? Tiêu tổng vừa chia tay hắn thì hắn đã bại trận rồi."
Triệu Hướng Hải vừa nghe đến lời này, bước chân dừng một chút.
Không nghĩ tới, tên đại diện này còn dám trước mặt người khác bàn luận lung tung về anh.
Triệu Hướng Hải trong lòng cười lạnh một tiếng, phỏng chừng có mổ hộp sọ của tên này ra thì bên trong cũng chẳng có não đi?
Anh không lập tức rời đi, mà đứng bên cạnh bọn họ.
Anh thật sự muốn nhìn một chút, tên đại diện này còn dám phun ra những lời lẽ như thế nào nữa.
Người đại diện không hề phát hiện ra Triệu Hướng Hải, nói hăng say đến gương mặt đều hồng cả lên, hưng phấn nói: "Tiêu tổng cực kỳ coi trọng Chu Minh nhà chúng tôi, nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn để nâng đỡ cậu ấy. Theo tôi, hai người bọn họ chính là tri kỉ, là định mệnh!"
Tri kỷ? Định mệnh?
Triệu Hướng Hải cúi đầu, muốn cười một tiếng.
Anh không biết Tiêu Diệp cùng Phó Chu Minh có tình đồng ý hợp hay không. Anh chỉ biết, đầu tên đại diện này thật tròn, như củ khoai. Cả người vừa ngu vừa xấu, chẳng khác gì tên thiểu năng.
Một người đàn ông đối diện với người đại diện hỏi: "Triệu tổng? Tôi nhớ... Triệu tổng vùa Tiêu tổng là một cặp đồng giới, anh ta không giúp Triệu tổng, sao giúp anh Phó Chu Minh?"
"Sớm đã chia tay rồi." Người đại diện cười trào phúng: "Nếu không, sao Tiêu tổng lại quý trọng và bảo vệ Chu Minh như vậy? Tiêu tổng có thể vì Chu Minh mà áp bức họ Triệu? Các cậu vẫn là nên tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì đi, Tiêu tổng che chở họ Triệu, hay là che chở Chu Minh, các cậu liền hiểu rõ."
Một vài người trong vòng ậm ờ giả tạo, không nói thêm nữa.
"Triệu tổng, sao ngài lại ở đây, ngài ——"
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc.
Triệu Hướng Hải nhấc đầu, là trợ lý Vương.
Trợ lý Vương không chút để ý đến người đại diện của Phó Chu Minh, bởi vậy nên không có khống chế âm lượng. Giọng nói của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đại diện.
Người đại diện sống lưng đột nhiên cứng đờ, khϊếp sợ mà xoay người lại.
Khi nhìn thấy Triệu Hướng Hải thật sự đứng ở phía sau đang mang theo nụ cười trên mặt, hai mắt gã lập tức trợn tròn, sắc mặt trắng bệch.
"Triệu Triệu Triệu...... Triệu tổng......"
Triệu Hướng Hải bước chân vững vàng, từ từ đi tới trước mặt người đại diện, cười nói: "Vừa rồi không phải nói chuyện còn rất nhanh nhẹn sao, sao bây giờ lại nói lắp như vậy?"
Người đại diện sợ tới mức chân đều nhuyễn.
Mấy ngày hôm trước, đạo diễn《 Trục Phong 》ở trên mạng ám chỉ nói Phó Chu Minh được đảm nhiệm nam chính, gã làm người đại diện liền mừng đến suýt mất trí, mỗi lần gặp ai đều không nhịn được mà khoe khoang.
Không nghĩ tới khoe khoang đến mức khoe luôn trên đầu Triệu tổng.
"Triệu...... Triệu tổng tới lâu chưa? Tôi, lúc nãy tôi không thấy ngài." Người đại diện cười gượng hai tiếng, thanh âm so vịt còn khó nghe hơn.
"Vừa tới."
Người đại diện lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hướng Hải vừa tới, nên chắc hẳn những lời vừa rồi hắn không nghe được đi?
"Tôi vừa đến không lâu." Triệu Hướng Hải tiếp tục cười nói: "Nhưng, những lời cậu vừa nói, từng câu từng chữ, tôi đều nghe được rõ ràng."
Đại nhân không khỏi hít thở một hơi, nghẹn chết trong l*иg ngực, toàn thân đều đổ mồ hôi.
"Tôi không thể chúc mừng Phó Chu Minh cướp được vai nam chính trong《 trục phong 》." Triệu Hướng Hải trong mắt xẹt qua tia thâm trầm, bỗng nhiên duỗi tay vỗ vỗ bả vai người đại diện: "Phim còn chưa bắt đầu quay, trò chơi cũng chưa bắt đầu. Kế tiếp, cậu với Phó Chu Minh hẳn là sẽ rất bận đi, chăm chỉ làm việc nhé."
Dứt lời, anh nhìn thật sâu vào mắt gã, rồi mới quay người rời đi.
Anh không quan tâm miệng phun đầy shit của tên đó.
Ngọn lửa này vẫn chưa cháy, không vội.
Triệu Hướng Hải cất bước ngồi vào vị trí của bản thân.
Vừa ngồi xuống, hướng mắt sang bên cạnh liền thấy.
Cách đó không xa, Tiêu Diệp cũng đã tới, một thân chính trang màu đen, tuổi trẻ anh tuấn lại gợi cảm. Hắn ngồi ở vị trí của mình, đôi mắt sắc bén, gắt gao mà nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Rõ ràng là lười đi để ý.
Tiêu Diệp lại ngồi không yên, nhìn Triệu Hướng Hải một cái liếc mắt cũng không chịu cho hắn, trong lòng khó chịu như nổi lên như một quả cầu tuyết.
Hắn đứng lên đi đến bên cạnh Triệu Hướng Hải, cùng người ngồi ở bên cạnh Triệu Hướng Hải nói mấy câu.
Người nọ sửng sốt một chút liền đứng lên, đem vị trí nhường cho Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp một lần nữa ngồi xuống, nhìn chằm chằm sườn mặt của Triệu Hướng Hải: "Anh đây là không thèm để ý đến tôi?"
Triệu Hướng Hải chớp chớp mắt, "Cậu biết được là tốt đó."
"Phó Chu Minh chắc chắn sẽ trở thành nam chính." Tiêu Diệp cắn chặt răng, tiếp tục ép sát: "Là tôi nâng đỡ cậu ta, chắc anh biết rồi chứ?"
"Rồi sao?"
Tiêu Diệp hô hấp càng thêm thô nặng: "Anh vẫn luôn cố tỏ ra không quan tâm đến tôi, phải không?"
Triệu Hướng Hải khóe môi cong nhẹ, không thèm trả lời Tiêu Diệp, ngược lại hướng tay vẫy vẫy Tông Tu vừa mới đi thảm đỏ xong.
Tống Tu nhìn thấy Triệu tổng vẫy vẫy tay gọi, liền vội vàng chạy tới.
"Ngồi ở chỗ này đi." Triệu Hướng Hải vỗ vỗ một cái ghế khác bên cạnh, đối Tống Tu cười cười: "Lát nữa phải lên sân khấu, ở đây thuận tiện."
"Cảm ơn Triệu tổng." Tống Tu vui cười hớn hở mà ngồi xuống.
Tiêu Diệp nhìn thấy Tống Tu ngồi ở bên cạnh Triệu Hướng Hải, tức giận đến đôi mắt đều đỏ bừng.
Tống Tu!
Tống Tu con mẹ nó sao lại dám ngồi cạnh Triệu Hướng Hải?
Triệu Hướng Hải cư nhiên cho Tống Tu ngồi bên cạnh?
Tiêu Diệp hung tợn nắm lấy tay Triệu Hướng Hải, giống như sắp bùng nổ tới nơi, đang muốn nói chuyện thì hội trường bỗng nhiên tối lại.
Tiệc tối bắt đầu rồi.
Trong bóng đêm, Triệu Hướng Hải không tiếng động mà kéo tay Tiêu Diệp ra.
Ánh đèn một lần nữa sáng lên, người chủ trì lên đài.
Triệu Hướng Hải ngước mắt lên nhìn, 6 giờ rưỡi.
Anh nhìn thoáng qua trợ lý Vương bên kia, trợ lý Vương liền cười cười hàm hậu đáng tin.
Trên sân khấu, từng chương trình lần lượt chậm rãi hoàn thành, thời gian từng phút từng phút trôi đi.
Chờ đến 7 giờ, Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng cười, đem điện thoại bỏ vào túi.
Tống Tu ngồi ở bên người Triệu Hướng Hải bởi vì nhàm chán, mà vẫn luôn lướt Weibo.
Cậu lười biếng mở hot search, khi muốn xem một cái gì đó mới, cậu chợt thấy tên của Phó Chu Minh đột nhiên xuất hiện trên hot search.
Cậu ngạc nhiên nhướn mày, có người bôi đen Phó Chu Minh?
Tống Tu nhanh chóng nhấp nhanh vào hot search: Phó Chu Minh là tên lưu manh thời trung học, đánh nhau đả thương người; Phó Chu Minh khi chưa nổi tiếng đã hẹn tình một đêm, có lịch sử trò chuyện; Phó Chu Minh giả nhân giả nghĩa, lừa gạt fans; Phó Chu Minh gian lận......
"Triệu tổng, Triệu tổng ngài xem!"
Tống Tu bắt lấy tay áo Triệu Hướng Hải, đem điện thoại đưa tới trước mặt anh: "Tại sao tự dung nhiều người đồng tâm hiệp lực bôi đen Phó Chu Minh vậy?"
Triệu Hướng Hải nhìn màn hình, không nói chuyện.
Lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu bất ngờ gọi tên Tống Tu.
Nên Tống Tu lên sân khấu ca hát trợ hứng.
Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng đẩy lại điện thoại của Tống Tu.
"Không vội." Triệu Hướng Hải ánh mắt sắc bén tính toán, thâm thúy đến nỗi khiến tim Tống Tiếu lập tức đập thình thịch: "Tống Tu, không vội, cậu lên sân khấu đi."