Chương 8: Tiện nghi Tạ Thanh Lý.

Ngày nào đó, tranh thủ thời tiết tốt, Tứ hoàng tử cũng vừa vặn rảnh rỗi, Tạ tam thiếu gia đứng ra làm chủ, tổ chức hội thơ “Thanh phong yêu ta”.Đầu hạ, suối trong thấy đáy, cây trong rừng cành lá sum suê.

Một nhóm tài tử đứng bên dòng nước, thể hiện tài năng.

Những người còn lại ở trong rừng trúc, nhàn nhã gảy đàn, ăn chút điểm tâm, uống chút rượu, cùng nhau tán gẫu đôi ba câu.

Bỗng nhiên có người cảm thán Tạ phủ mỹ thực thanh u lịch sự tao nhã, không nhiễm bụi trần, là cao lương mỹ vị chốn tiên cảnh.

Cá bọc lá sen, canh hoa mai, cam luyện ngọc*, canh tuyết hà*......

*cam luyện ngọc − 橙玉生, canh tuyết hà − 雪霞羹: tên chính xác của món ăn đó!

Không chỉ tên dễ nghe, trông cũng rất đẹp. Về phần ăn có ngon hay không, chuyện này không quan trọng.

Danh môn thế tộc tôn sùng cốt cách tiên nhân, trọng yếu nhất là phong thái bên ngoài, không phải ham muốn miệng lưỡi.

Tứ hoàng tử cụp mắt, nhìn bánh canh hoa mai trong chén.

Một chén rất nhỏ, cũng không có bao nhiêu phiến.

Nước canh trong veo, nở ra vài phiến mai trắng.

Ngâm hoa mai trắng và gỗ đàn hương trong nước, nhào mì, nặn sợi mì thành hình hoa mai, cốt lõi là nước canh gà. Nước canh màu trong, vị đạm.

Nhìn thực đẹp, ăn vào cũng thực nhạt nhẽo.

Ngày đó Tạ Thanh Lý phàn nàn Tạ gia ăn uống nhạt nhẽo đã sớm truyền đến tai hắn.

Nhắc tới ẩm thực Cẩm Châu, liền nhắc tới ẩm thực Tây kinh.

Chủ đề ẩn ẩn có ý tứ hướng về Tạ Thanh Lý.

Có người nói, Sở thế tử là bị cửu tiểu thư Tạ gia thả chó cắn bị thương.

Cả Tạ phủ đều ưa thích phong nhã, có nuôi cũng là nuôi hạc, sao có thể nuôi chó?

Tạ tam thiếu nhanh chóng đem chủ đề chặt đứt.

Tạ Thanh Lý chính là đường muội hắn, khuê phòng của cô nương gia, lại bị nam nhân bên ngoài xông vào, lời này cũng không dễ nghe.

Nhị thiếu gia nhà họ Bùi cùng tam thiếu gia nhà họ Tạ giao hảo tốt, lấy thái độ của trưởng bối, cười nói:

“Ta nghe nói, nhà ngươi cùng Lô gia sắp có hỉ?”

Tạ tam thiếu nhấp một ngụm trà, thận trọng gật đầu, “Nếu không có gì ngoài ý muốn.”

Bùi nhị thiếu cười: “Là tiểu Cửu nhà ngươi?”

Tạ tam thiếu cười mà không nói.

Tứ hoàng tử nhìn chằm chằm bánh canh hoa mai trong vắt trong cái chén nhỏ trước mặt, ánh mắt thâm trầm.

Hai người đối thoại vốn là chuyện riêng tư, người nghe được cũng không nhiều.

Lục thiếu gia Lô gia lại đang ngồi gần đó.

Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, lấy cớ thay quần áo vội vàng trốn ra ngoài.

Bùi nhị thiếu cười ha hả.

“Là một hài tử tốt, nhưng tính tình không đủ phóng khoáng.”

Tạ tam thiếu nói: “ Cửu muội muội nhà ta, tính tính cũng thực văn tĩnh, hai người vừa vặn xứng đôi.”

Nói như thế, vậy cuộc hôn nhân này hẳn hai nhà đều đã đồng ý, chỉ thiếu một ngày tốt tới cửa đề thân.

Ánh mắt Tứ hoàng tử dõi theo thiếu niên kia đi xa.

Lục thiếu gia nhà họ Lô.

Tạ Cố Lô Thôi, một trong tứ đại thế gia, con trai trưởng dòng chính.

Xét thân phận, quả thật xứng đôi với Tạ Thanh Lý.

Hơn nữa, tiểu tử này mặc dù tính tình thẹn thùng, dung mạo xác thực không tệ.

Hừ, tiện nghi Tạ Thanh Lý, tự nhiên nhặt được vị hôn phu tốt như vậy.

Tứ hoàng tử mặt không biểu tình đổ hết chén canh hoa mai vào miệng.

---

Lại một ngày.

Mưa phùn bay bay.

Núi Hàn Thúy, Từ Viên tự.

Mưa phùn rơi trên tán dù giấy, phát ra âm thanh sàn sạt.

Tạ thất tiểu thư khẩn trương tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, dặn dò:

“Tiểu Cửu à, chỉ là đứng từ xa nói chuyện, hai mặt nhìn nhau, không cần lo lắng cũng không cần sợ hãi.”

Tạ Thanh Lý gật đầu, “Không sợ.”

Đem một khối bánh tuyết bọc trong mạng che mặt đưa ra.

“Thất tỷ, ăn.”

Tạ thất tiểu thư: “........”

Nàng ngược lại tâm lớn, thật sự là không sợ.

Từ Viên tự này, là ngôi đền lớn thứ hai Cẩm Châu, bởi vì tọa lạc trên Hàn Thúy tự lại có phong cảnh nên thơ, bình thường các phu nhân tiểu thư thế gia đều thích tới chỗ này dâng hương, thuận tiện ra ngoài thành dạo chơi.

Thất tiểu thư Tạ gia hiện giờ trên vai mang trọng trách cao cả.

Hôn sự của Tạ gia cùng Lô gia, người nhà hai bên đều rất hài lòng, quá trình của cuộc hôn nhân này sẽ nhanh chóng bắt đầu.