Tạ Thanh Lý còn chưa kịp đem nồi thịt dê bưng từ trên bếp xuống, ngoài cửa sổ đột cái đầu đột nhiên ló ra một cái đầu.“Thanh Lý muội muội, nấu cái gì đấy? Thơm quá!”
Cặp mắt hoa đào hàm chứa ý cười của Sở Viêm Hoa ở ngoài cửa sổ không ngừng chớp chớp.
Đôi đũa trong tay Tạ gia cửu tiểu thư suýt chút nữa đã gãy đôi, đồng tử đen tuyền hiếm khi lộ ra giận dữ.
Vừa thấy khuôn mặt này, bữa tối tốt đẹp cứ như thế bị phá hủy.
“Ai cho phép ngươi đến đây? Chỗ này là khuê phòng của ta.”
Sở Viêm Hoa ngồi trên bệ cửa sổ, cười hì hì.
“Muội không cho ta vào, ta sẽ không vào. Tiểu muội muội, ta đến tạ lỗi với muội, ban ngày là ta lỗ mãng, muội đừng tức giận.”
Tạ Thanh Lý lạnh mặt: “Cút ra ngoài.”
Sở Viêm Hoa vẫn cười hì hì: “Vậy muội có đồng ý tha thứ cho ta không? Muội nói không tức giận, lại mời ta vào ăn canh thịt dê, ta liền rời đi.”
Hắn quơ quơ bao giấy dầu trong tay.
“Ta cũng đâu có ăn không của muội, nhìn này, ngỗng quay, nóng hôi hổi, ta tự mình đi Thiên Hương lâu mua về cho muội đấy."
Không chỉ có ngỗng quay, còn có một bình rượu mơ.
Nghe nói hai món này là thứ Tạ Thanh Lý thích nhất.
Tạ Thanh Lý mặt không cảm xúc.
Tình huống bình thường, nàng một đến hai năm cũng chẳng nổi giận bao giờ.
Bởi vì lòng dạ nàng rộng rãi, trên đời này đồ ăn ngon nhiều như vậy, có việc gì mà ăn một miếng rồi lại ăn một miếng không giải quyết được?
Nhưng điều này không đại biểu Tạ Thanh Lý không biết tức giận.
Nàng không chỉ biết tức giận, mà còn biết đánh người.
Tạ Thanh Lý lập tức ném một chén trà qua.
Sở Viêm Hoa không nghĩ đến nàng chào đón cũng không có liền trực tiếp động thủ, nghiêng mình tránh đi, trên người vẫn dính một ít vệt nước.
Con mèo nhỏ cũng sẽ phát giận? Phát giận liền nhe nanh múa vuốt, ngược lại càng đáng yêu.
Tròng mắt hắn chuyển động, nhoài người vào cửa sổ, gương mặt tuấn mĩ tràn ngập cầu xin.
“Cho ta uống ngụm canh được không? Một ngụm thôi!”
Tạ Thanh Lý bất vi sở động: “Không được, cút.”
Hai mắt Sở Viêm Hoa âm trầm.
Trước gương mặt tuyệt thế mĩ nhan của hắn, vẫn có thể cự tuyệt!?
Bánh bao nhỏ này chẳng lẽ bị mù?
Trên đường đi dựa vào khuôn mặt này chưa từng gặp bất lợi, tự nhiên nhảy ra một cái đinh, trong lòng hắn rất không vui.
Sở Viêm Hoa còn đang suy nghĩ, trong đầu lại vang lên âm thanh lạnh lùng của hệ thống.
[Nữ chính trong đầu chỉ có mỹ thực, không có nam sắc. Đề nghị kí chủ thu liễm thiết lập vạn người mê, dùng tính cách “Đoan chính”, “Nghiêm túc” tiến hành công lược nữ chính.]
Sở Viêm Hoa trợn mắt xem thường. Ngươi nói cái gì thì là cái đấy à.
Ta không thu đấy.
Hai tay chống lên cửa sổ, Sở Viêm Hoa nhảy thẳng vào phòng, cướp lấy nồi thịt dê cách thủy trên bếp.
Nước hầm đang sôi sùng sục, sao có thể dùng tay không nhấc lên?
Sở Viêm Hoa cầm lên mới thấy nóng, lập tức thả ra.
Một nồi thịt dê cách thủy hương thơm ngào ngạt cứ thế rơi xuống đất, xoong vỡ thành nhiều mảnh, nước dùng dập tắt lửa bếp.
Tạ Thanh Lý run rẩy nhìn hắn, nhất thời nước mắt trào ra.
Sở Viêm Hoa sửng sốt, sau đó liền bật cười:
“Khóc cái gì? Chỉ là quần áo bị ướt, cũng không phải bị cháy, không có việc gì.”
Nói xong còn đem tay phải bị bắn vài giọt canh hơi hồng lên cố tình duỗi ra trước mặt nàng, để nàng nhìn kỹ.
Tạ Thanh Lý chẳng nói chẳng rằng, “sát” một tiếng, đem móng vuốt của hắn gọn gàng lưu loát hất bay.
Sau đó hét lên: “Thanh Mai, đóng cửa, thả chó!”
Đêm khuya yên ắng, trong tiểu viện cửu tiểu thư Tạ gia lại truyền ra tiếng ngao khuyển rít gào cùng tiếng nam nhân la hét thê lương.