Chương 4: Giấc mộng.

Bọn họ đều là những thanh niên khôi ngô tuấn tú, phong tư trác tuyệt, lại tài hoa hơn người.Ba người này là do Tạ gia trăm tuyển vạn tuyển, đủ để xứng đôi với cửu tiểu thư nhà họ.

Lúc trước dặn dò cửu muội, nàng còn chống lấy hai má phúng phính, mắt nhắm mắt mở gật đầu, không biết rốt cuộc có nghe lọt chữ nào hay không.

Kết quả là trong bữa tiệc lại xảy ra sự việc này.

Ai ........... Mặc dù Lô thiếu gia, Bùi thiếu gia cùng Cố thiếu gia đều xuất hiên, Tạ Thanh Lý còn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.

-----

Tạ Thanh Lý sắc mặt tái nhợt, cực kỳ ủ rũ.

“Thất tỷ, muội hình như bị đầy bụng, rất không thoải mái, muội về trước đây!”

“Được rồi! Muội mau đi đi.”

Tạ Thanh Lý vẫn buồn bực không vui.

Bữa trưa còn chưa kịp ăn.

Buổi chiều, nha hoàn Thanh Mai nhẹ nhàng quạt cho Tạ Thanh Lý đang nằm ườn trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ.

“Cửu tiểu thư, người làm sao thế? Trước kia người cũng đâu có ghét Sở thế tử?”

Tạ Thanh Lý không biết nên giải thích thế nào.

Nàng mặc dù là nữ nhi Tạ gia, nhưng lại lớn lên ở Tây kinh.

Sở Viêm Hoa là Trấn Bắc hầu thế tử, cũng lớn lên ở Tây kinh.

Hai người đều thuộc hoàng thất Đại Lương, Tạ Thanh Lý gặp người này cũng không phải mới một hai lần. Chỉ có lần này, đột nhiên trong lòng kỳ quái lạ thường.

Nàng căm ghét Sở Viêm Hoa, là loại ghét đến nỗi có thể kích phát phản ứng sinh lý như nôn mửa vân vân.

Kể từ khi rời khỏi Tây kinh, trở lại Tạ gia Cẩm Châu, Tạ Thanh Lý đã luôn có một giấc mơ.

Trong mộng chuyện xưa không ngừng rối loạn đan xen.

Nàng yêu đã một nam nhân, vì hắn mà buông bỏ tất thảy.

Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẩu của nàng đồng thời bị nàng làm cho tức đến ói máu, cuối cùng phủ Uy Viễn hẩu đã nuôi nàng lớn lên cũng bởi vì nam nhân kia mưu phản mà bị cuốn vào phong ba, bị xét nhà diệt môn.

Mà nam nhân kia, dẫm lên vết máu của người thân nàng, ngồi lên ngai vàng.

Hắn nói người hắn yêu nhất là nàng. Nhưng hết lần này tới lần khác luôn tìm mọi loại lý do thu nhận tân mỹ nhân, trái ôm phải ấp.

Trong mộng, nàng ở trong cung điện lành lẽo như nấm mồ, tức tưởi chết đi.

Mỗi một lần giấc mộng kết thúc, luôn có một đạo âm thanh không thể giải thích từ đáy lòng nàng vang lên.

Nhìn xem, kết cục thật thảm hại.

Nhất định không thể cho phép chuyện tình như vậy phát sinh!

Nhất định phải ngăn cản chiến lược tiến công chiếm đóng ngươi của nam chính xuyên nhanh!

Nhiệm vụ bảo vệ trật tự của tiểu thế giới giao cho ngươi!

Cố lên, tiểu tỷ tỷ!

-----

Tạ Thanh Lý ở lỳ trong phòng cho đến lúc chạng vạng mới bị Tạ thái phu nhân gọi đến chủ viện ăn tối.

Phụ thân của nàng, Tạ Trì, đang ở trước mặt thái phu nhân nói chuyện.

Thấy Tạ Thanh Lý đến, ông liền dừng lại.

Tạ Thanh Lý quy củ hành lễ, cúi đầu ngồi ở một bên, mắt không nhìn nghiêng*.

*目不斜視. Mục bất tà thị: nghiêm túc, không nhìn trái nhìn phải.

Thân thế của Tạ Thanh Lý kỳ thật có chút ngượng ngùng, ở Tạ phủ, thậm chí đối với toàn bộ giới danh môn Cẩm Châu, đều được coi là chuyện cười.

Năm ấy mẫu thân của nàng, Trường Bình quận chúa đem lòng ái mộ Tạ Trì, không tiếc dùng dược vật cùng hắn trải qua một đêm xuân, sau đó mới có Tạ Thanh Lý.

Trường Bình quận chúa lấy quyền thế của Uy Viễn hầu phủ ra ép, bắt Tạ Trì phải hưu thê rồi thú bà vào cửa.

Cuối cùng Tạ Trì cũng không hưu thê, chỉ là thú Trường Bình quận chúa làm bình thê.

Như thế về sau, danh phận có được, chế nhạo cả đời cũng không thoát được.

Bất quá Tạ Thanh Lý tâm tính rộng rãi, trừ bỏ ăn với ngủ, rất ít khi quan tâm đến những chuyện khác, cũng không cho rằng đó là chuyện lớn gì, cho nên người xấu hổ không phải là nàng.

Tạ thái phu nhân từ ái hỏi nàng: “ Cửu nương, con ở trong nhà đã quen chưa?”

Nàng trở về cũng đã hơn một tháng, giờ mới nhớ tới hỏi câu này.

Có thể thấy được, vị tổ mẫu này cũng không biết nên nói gì với Tạ Thanh Lý.

Tạ Thanh Lý hướng nãi nãi thành thật trả lời: “ Con chưa quen. Đồ ăn trong nhà .... quá nhạt nhẽo.”

Tạ thái phu nhân: “.....” Tiếp theo ta phải nói cái gì bây giờ!?

Tình huống bình thường không phải đều thế này à:

“Tổ mẫu, hết thảy đều đã quen, cảm ơn người đã quan tâm con.”

“Ngoan. Con muốn cái gì cứ nói với tổ mẫu, người một nhà không cần xa lạ.”