Chương 3: Nam chính truyện xuyên nhanh.

Sắc mặt Tạ Thanh Lý trầm xuống, “Trả cho ta.”“Tiểu muội muội. Trước kia ở Tây kinh, muội chính là một câu “Thế tử ca ca” hai câu “Thế tử ca ca”, muốn ta mang đồ ăn ngon đến cho muội. Thế nào vừa trở về Cẩm Châu đã trở mặt không nhận người rồi?”

“Uổng công ta còn lo lắng cho hôn sự của muội, sợ muội chịu ủy khuất, mới cố ý đến tận đây tìm muội.”

Sở Viêm Hoa nhìn Tạ Thanh Lý hai mắt sáng ngời, gò má hồng hào phấn nộn.

Trong lúc nhất thời trái tim xao động, vươn tay ra, thân mật xoa xoa khuôn mặt nàng.

Đây chính là đối tượng công lược của hắn, nữ chính của tiểu thế giới này.

Thật mềm mại, thật đáng yêu, thật muốn đem nàng ôm chặt vào lòng.

Thân thể Tạ Thanh Lý đột nhiên cứng đờ.

Cảm giác buồn nôn và hận thù bị kìm nén có xu hướng bùng phát trở lại.

Nàng phi tới một cước, hung hăng đạp trên người Sở Viêm Hoa.

Chỉ nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt, bạch y công tử lập tức rơi vào trong bùn lầy dưới đầm hoa sen. Nháy mắt từ phượng hoàng biến thành một con gà ác.

Theo hắn từ dưới đầm đi lên, mùi hôi thối tỏa ra khắp nơi.

Mọi người: “........”

Những người vừa rồi còn suy nghĩ Sở thế tử cùng Tạ gia cửu tiểu thư là một đôi đột nhiên tỉnh ngộ.

Chỉ sợ hai người này có thâm thù đại hận.

Tạ Thanh Lý quét mắt nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Ngọc bội của ta bị thất lạc. Bây giờ ta tuyên bố nó đã không còn giá trị. Người nào thích có thể trực tiếp mua một cái quan tài.”

Vẻ mặt nàng hiện rõ hai chữ “kinh tởm”.

Vừa rồi, thời điểm nhìn thấy Sở Viêm Hoa, trong đầu Tạ Thanh Lý hiện lên vài chữ.

“Nam chính truyện nhanh xuyên.”

Ý tứ trong đó là gì, Tạ Thanh Lý không thể hiểu hết.

Tất cả những gì nàng biết là chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này, nội tâm liền dâng lên một cỗ căm giận mãnh liệt không kiểm soát nổi.

Là hắn, thì ra nam nhân trong mộng của nàng chính là hắn.

Tạ Thanh Lý luôn luôn bình tĩnh, đây là lần đầu tiên nàng có cảm xúc kịch liệt như vậy.

Trong mộng, khuôn mặt của nam nhân kia vẫn luôn rất mơ hồ. Cho đến vừa rồi.....ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy Sở Viêm Hoa.

Khuôn mặt của người đàn ông trong mộng hòa vào khuôn mặt của Sở Viêm Hoa.

Khiến cho người ta hận không thể một quyền đập bay cái đầu chó của hắn.

.........

Sở Viêm Hoa đứng trong hồ sen, cả người run lên vì tức giận.

“Tạ Thanh Lý! Ngươi đứng lại cho ta!!!”

Giọng nói của hệ thống đột ngột vang lên bên tai hắn:

[Thỉnh kí chủ căn cứ vào tính cách của nữ chính tiểu thế giới tiến hành tiến công chiếm đóng!]

[Thỉnh kí chủ trên cơ sở bình đẳng ngang hàng, cùng nữ chính kết giao!]

[Thỉnh ký chủ không nên dựa vào dung mạo làm chuyện lưu manh, sẽ càng khiến nữ chính phản cảm!]

Đó là một loại thanh âm máy móc lạnh lẽo, lại lộ ra hàm ý chế nhạo.

Càng khiến Sở Viêm Hoa thẹn quá hóa giận.

“Viêm Hoa. Đi.”

Âm thanh trầm thấp của thiếu niên truyền từ bên ngoài truyền tới đình thủy tạ.

Tạ Thanh Lý ngẩng đầu, nhìn thấy một kiện áo choàng màu tối thêu hoa văn chìm màu vàng sẫm.

Người nọ tuấn mĩ lãnh khốc, tuy rằng tuổi không lớn, lời nói lại chẳng khác gì ông cụ non.

Tay phải đặt ở sau lưng, bộ dáng cực kỳ nghiêm cẩn.

Tạ Thanh Lý chỉ liếc mắt một cái liền quay mặt đi.

Tứ hoàng tử cư nhiên cũng tới Cẩm Châu.

Bất quá, nàng cùng hắn không quan hệ.

Hắn ghét nàng, nàng rộng lượng không để ý mà thôi.

Tuy nhiên, nếu hắn dám bảo vệ tên cặn bã đó, nàng không ngại một quyền đấm cả hai bọn họ.

Sở Viêm Hoa hít một hơi thật sâu, gương mặt tuấn tú cực kỳ méo mó.

Hắn liếc nhìn Tạ Thanh Lý một cái, dưới sự nhắc nhở của hệ thống [Đừng chọc nữ chính tức giận lần nữa, tránh gia tăng độ khó của nhiêm vụ.] nghiến răng nghiến lợi nói:

“Chờ ta đi thay y phục!”

· ....

Đợi một đám nam tử đều đi hết, Tạ thất tiểu thư mới dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Tạ Thanh Lý.

Du viên tiệc* lần này, là Tạ tam thiếu gia lấy danh nghĩa thưởng hoa tổ chức, mời hơn phân nửa danh môn công tử Cẩm Châu tới dự tiệc.

*du viên tiệc: tiệc tổ chức trong vườn.

Tạ thất tiểu thư trước đó vài ngày cũng đã trong tối ngoài sáng ám chỉ không biết bao nhiêu lần.

Buổi tiệc này, Lô thiếu gia, Bùi thiếu gia, Cố thiếu gia đều sẽ đến.