Trong đình thủy tạ có gió, mát hơn viện của Tạ Thanh Lý nhiều.Mấy ngày nay buổi tối nàng đều ngủ không ngon, vừa buông cần vừa đỡ trán, ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên bên tai có tiếng ồn ào.
“Cá chạy hết rồi kìa.”
Âm thanh trong trẻo mang theo ý cười ở bên cạnh vang lên.
Tạ Thanh Lý nhăn mày, không có phản ứng.
Trong nháy mắt, lại “A!” một tiếng kêu to như muốn oanh tạc lỗ tai nàng.
Tạ Thanh Lý suýt chút nữa ngã lăn xuống ghế, đúng lúc được một bàn tay đỡ lấy.
Nàng ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt hoa đào hàm chứa ý cười.
Chủ nhân của đôi mắt hoa đào nhìn nàng không chớp mắt, mặt như quan ngọc, khóe môi cong cong mỉm cười.
Một thân bạch y thêu trúc xanh, phản chiếu người này vai rộng eo hẹp, vóc dáng thon dài, ngọc thụ lâm phong, hiển nhiên là một công tử tuấn tú.
“.....”
Sắc mặt Tạ Thanh Lý trở nên rất kỳ quái.
Người nọ thấp giọng cười.
Chiếc quạt bằng nan ngọc gõ vào trán nàng, không nặng cũng không nhẹ.
“Tiểu nha đầu, bị mỹ mão của bổn thế tử làm cho lóa mắt không nói nên lời sao?”
Tạ Thanh Lý không thèm để ý hắn, đứng dậy gọi nha hoàn thϊếp thân Thanh Mai.
“Này, đừng đi!”
Bạch y công tử không chịu buông tha, vươn tay chặn trước người Tạ Thanh Lý.
“Tiểu muội muội, sao muội không để ý ta? Muội vẫn còn giận dỗi chuyện lúc muội rời kinh, ta không có đi tiễn à?”
Là một thế gia công tử, hành động này của hắn không chỉ khoa trương mà còn rất không hợp lễ.
Tuy nhiên dung mạo người này thật sự quá đẹp, hành động không hợp lễ như vậy, bởi vì lòng yêu cái đẹp, cũng không có ai nỡ chỉ trích hắn.
Một đám tiểu thư nha hoàn trong sân đều mặt đỏ ửng.
Bạch y công tử dịu dàng giải thích, “Tuy ngày đó ta không thể đến tiễn muội, nhưng muội vừa đi ta cũng theo thuyền của muội đến tận sông Thanh Hồng. Ta vẫn luôn dõi theo muội...”
Thất tiểu thư Tạ gia vẫn luôn ngồi một bên bỗng nhiên nhíu mi.
“Từ lúc muội muội đi? Cửu muội hôm ấy ở trên sông Thanh Hồng gặp phải giang phỉ, may mắn có một con thuyền tới hộ tống muội muội mới may mắn thoát được. Hóa ra là thuyền của Sở thế tử?”
Bạch y công tử mỉm cười. Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Hắn nhìn Tạ Thanh Lý, thần sắc kiêu ngạo.
“ Muội nói xem, muội muốn báo đáp ta như thế nào?”
Tạ thất tiểu thư vẻ mặt nghiêm túc, đứng dậy hành lễ thật sâu: “ Đa tạ Sở thế tử đã ra tay tương trợ.”
Một bên kéo Tạ Thanh Lý, nói: “Cửu muội muội, mau đến tạ ơn cứu mạng của Sở thế tử.”
Tạ Thanh Lý thẳng thừng nói, “Không phải hắn.”
Sở Viêm Hoa tươi cười trở nên cứng ngắc, “Làm sao muội biết không phải ta?”
Quả thật không phải hắn cứu.
Mặc dù khi đó Tạ Thanh Lý hôn mê sâu, cũng không rõ ai đã cứu nàng...
Nhưng tuyệt đối không phải Sở Viêm Hoa.
Sở Viêm Hoa chậm rãi lục lọi một hồi mới từ bên trong vạt áo lấy ra một khối ngọc bội màu trắng chạm khắc thành hình con thỏ.
“Vậy muội nhìn xem, đây là cái gì?”
Thất tiểu thư cau mày.
Đây là ngọc bội cầm tinh* của con cháu Tạ gia nhà nàng, mỗi người đều có.
*cầm tinh: theo năm sinh tý, sửu, dần, mão... ở Trung Quốc con thỏ thay cho con mèo.
Mặc dù Tạ Thanh Lý sinh ra ở Tây kinh, nhưng năm ấy tổ mẫu vẫn theo truyền thống tặng cho muội muội làm quà mừng sinh.
Trên mặt ngọc bội cũng được khắc chữ “Lý” trong tên Tạ Thanh Lý.
Sở thế tử ở trước mặt nhiều người như vậy, lại đem ngọc bội lấy ra, đây là có ý gì?
Tạ Thanh Lý bình tĩnh nhìn Sở Viêm Hoa, “Không phải ngươi.”
Sở Viêm Hoa đột nhiên bật cười.
Dung mạo hắn vốn đã đẹp, cười như vậy, đúng là chi lan ngọc thụ làm lóa mắt người ta.
“Vật nhỏ không có lương tâm.” Trong giọng nói tràn đầy sủng nịch cùng không biết làm sao.
Những người xung quanh nghe được câu này không khỏi suy nghĩ bay xa.
Sở thế tử cùng Tạ gia cửu tiểu thư, quan hệ cũng quá thân mật rồi!
Cũng đúng, bọn họ cùng lớn lên ở Tây kinh, kiểu gì chẳng quen biết từ trước.
Tạ Thanh Lý đưa tay ra, “Trả lại ngọc bội cho ta.”
Sở Viêm Hoa lần nữa thả ngọc bội vào trong vạt áo, nheo mắt nhìn nàng, trên mặt lại treo lên nụ cười.
“Tại sao phải đưa cho muội? Đây là ta nhặt được.”