Tiết Trung thu đã qua.
Giữa trời, mặt trăng tròn vành vạnh như một khối bánh hạt sen.
Chậm rãi, bánh hạt sen từ đầu ngọn cây nhô lên, lướt qua bóng dáng cung điện trùng trùng điệp điệp, treo trên bức bình phong kim quế* ngoài tẩm điện.
*bình phong kim quế: bình phong làm từ vàng và gỗ cây quế.
Sau khi hoàn thành đại lễ, Tứ hoàng tử mặc hỷ phục bước vào.
Hắn ngày thường luôn mặc hắc bào, làm nổi bật màu da hơi nhợt nhạt, khí chất đoan chính ngay thẳng.
Mà nay một thân hồng y, ngược lại lộ ra hào quang thiếu niên anh khí.
Tứ hoàng tử khoanh tay đứng trước mặt Tạ Thanh Lý, từ trên cao nhìn xuống nàng, trên mặt không có nổi một ý cười.
“Trù mưu tính kế nhiều năm, ngươi bây giờ hẳn đã được như ý nguyện.”
Tạ Thanh Lý: “...........”
Nàng trù mưu tính kế cái gì?
Là ông trời không có mắt, cứng rắn ép buộc nàng lấy hắn, chuyện này có thể trách nàng à?
Tạ Thanh Lý chỉ biết, nàng cùng vị Tứ hoàng tử này, một điểm cũng không hợp.
Tạ Thanh Lý im lặng nâng đĩa bánh hạt sen đã ăn mất hơn một nửa lên.
“Ngài ăn không?”
Tứ hoàng tử hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nhìn xem, tính tình xấu như vậy.
Nàng thật sự rất bất hạnh.
Rõ ràng Lô thiếu gia, Bùi thiếu gia, Cố thiếu gia đều rất tốt, cớ sao nàng phải gả cho tên quỷ xấu tính này!?
Ông trời thật là bất công!
........
Một năm trước.
Cuối tháng tư.
Đầu mùa hè ở Cẩm Châu không khí vẫn còn rất khô.
Tạ Thanh Lý đang ngồi trên tú đôn* câu cá, hai tay ôm má, bị hơi nóng hun cho choáng váng.
*tú đôn:
Âm thanh mềm mại ngọt ngào của nữ tử từ bên ngoài rèm trúc truyền vào trong đình thủy tạ.
“Cửu muội muội!”
Âm thanh chưa dứt, rèm trúc đã bị vén lên, ánh sáng tràn vào, là một cô nương xinh đẹp mặc xiêm y mùa hạ màu vàng rực rỡ.
Tạ Thanh Lý nhướng mi, chào hỏi người vừa tới.
“Thất tỷ, mau lại đây ăn điểm tâm.”
Một đĩa gà lôi cuốn dầu, một đĩa chả tôm xanh, một đĩa khoai tây chiên giòn, và một đĩa củ sen ngào đường.
Thất tiểu thư Tạ gia ánh mắt nhanh chóng quét qua hai má tròn trịa phấn nộn của muội muội, tươi cười hỏi:
“Bệnh của muội đã khỏi chưa?”
Tạ Thanh Lý: “Vẫn chưa.”
Nàng quay về Cẩm Châu còn chưa đến hai tháng, khí hậu Cẩm Châu cùng Tây kinh khác biệt rất lớn, người đã sống ở Tây kinh hơn mười năm như Tạ Thanh Lý đương nhiên không thể dễ dàng thích ứng.
Trời vừa nóng lên, Tạ Thanh Lý liền bắt đầu chán ăn, tinh thần cũng luôn uể oải.
Thất tiểu thư đem muội muội từ tú đôn túm lên.
“Muội mau đứng thẳng lên! Khách quý sắp tới rồi!”
“Thất tỷ đi ứng phó đi, đừng để ý muội.”
Thất tiểu thư đè thấp âm thanh: “ Chuyện hôm qua tỷ tỷ nói với muội, muội đã nhớ kỹ chưa?”
Tạ Thanh Lý chống má, biểu tình nghiêm túc.
“Nhớ kỹ. Khi mấy vị công tử đi ngang qua bên ngoài, muội phải quan sát thật kỹ xem ai là người xứng làm con rể, sau đó nói cho phụ thân cùng tổ mẫu.”Thất tiểu thư vội vã đánh gãy nàng, “Được rồi, được rồi. Việc này trong lòng muội biết rõ là được rồi, truyền ra ngoài không tốt lắm...”
Lại dặn dò Tạ Thanh Lý thêm mấy câu, phân phó thị nữ chiếu cố nàng thật tốt, mới xoay người vội vàng rời đi.
Tạ Thanh Lý được nuôi dưỡng ở Tây kinh gần mười năm, bởi vì sắp đến tuổi cập kê, mới quay về tổ trạch Tạ gia ở Cẩm Châu.
Mục đích rất rõ ràng, chính là về nhà bàn chuyện thành thân.
Tạ Thanh Lý lòng dạ rất phóng khoáng, sớm đã nghĩ thông suốt.
Cái gọi là xuất giá, chẳng qua là đổi một hộ gia đình, một lần nữa vui chơi giải trí.
Tạ Thanh Lý xuất thân cao quý, phụ thân là gia chủ của thư hương thế gia đứng đầu, ngoại tổ mẫu là tỷ tỷ ruột của đương kim Hoàng thượng, là trưởng công chúa từ nhỏ đã lớn lên trong cung, ngoại tổ phụ còn là Uy Viễn hầu.
Cho dù gả cho người ta, có ai dám bắt nạt nàng? Còn không phải tiếp tục vui chơi giải trí!
Chỉ là cuộc hôn nhân này một ngày còn chưa định, Tạ phủ liền một ngày không yên.
Hôm nay thi hội, ngày mai tửu hội, mỗi lần Tạ Thanh Lý đều bị tỷ muội Tạ gia nửa lôi kéo nửa áp bức cùng đi tiếp khách.
Mắt thấy thời tiết càng ngày càng nóng, Tạ Thanh Lý càng thêm suốt ruột.
Để giải thoát cho cả gia đình càng sớm càng tốt, nàng quyết định một đao kết thúc mớ hỗn hộn này.
Cái gì mà vị hôn phu với không vị hôn phu, liền nhân cơ hội hôm nay các vị công tử thế gia đến dự tiệc tìm một người thuận mắt chỉ bừa là được.