Tứ hoàng tử cảm thấy Tạ gia cửu tiểu thư đối với hắn nhất định có dụng tâm kín đáo. Chuyện phải kể đến năm hai tuổi rưỡi, nàng tiến cung đã đút cho chàng một khối bánh hạt sen. Dã tâm của nàng đã bộc lộ từ nụ cười còn chưa đủ răng, cười đến khuôn mặt nhỏ mềm mềm nhu nhu như một cái bánh bao. Nghĩ tới thấy cũng khá đáng yêu. Hắn đường đường là nhân trung long phượng, là người mà cái bánh bao nhỏ như nàng có thể dòm ngó sao? Cả đời này cũng không thể.
Vài năm sau, tin tức Tạ gia cửu tiểu thư ái mộ tứ hoàng tử lan khắp kinh thành. Tạ Thanh Lý: "........." Điên rồi sao? Sao nàng có thể thích loại người như vậy!? Hắn từ nhỏ tới lớn chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, đầu nàng cũng không phải có hố. "Ta không phải! Ta không có! Các ngươi đừng nói mò! " Tứ hoàng tử cười lạnh ném chiếu chỉ tứ hôn đến trước mặt nàng: "Ngươi có."
*chữ "Lý" trong tên nữ chính nghĩa là cá chép. Đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm!