Edit: Sub
Hình ảnh tàn khốc như vậy làm cho Mạt Tây Nam một trận sợ hãi, trên đầu mồ hôi ngày càng nhiều.
" Xin hỏi... Cái gọi là " cho Trác Lân tự do" là gì?" Hắn cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
" Chình là để y triệt để rời khỏi rằng buộc của Vệ gia, tự mình sinh sống!" Vệ tiên sinh không nhịn được giải thích, "Trác Lân từ nhỏ liền không bình thường, tôi mỗi khắc đều phải phái người coi chừng y, mới có thể không để y phá hoại!"
Mạt Tây Nam liền vội vàng gật đầu: "Không sai, nên như vậy."
Vệ tiên sinh tàn bạo mà lườm hắn một cái: " Lúc tôi nói CMN không cho ngươi xen miệng vào!... Trác Lân rất ghét sinh hoạt bị giám thị. Tôi liền đáp ứng y, nếu như y có thể tìm được một người thật lòng yêu y, đồng ý chăm sóc cho y, ta liền thả y tự do!"
"Vì vậy... Hắn bắt đầu giăng lưới sưu tầm, trên toàn thế giới tìm kiếm tình nhân!?" Trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng, Mạt Tây Nam bật thốt lên.
(Sub: tia sáng lóe lên trong đầu, y như conan:D)"Có việc như vậy?" Vệ tiên sinh nhíu nhíu mày, lập tức cười gằn, "Vậy y cũng thật nhọc lòng rồi. Có điều, tôi cũng khâm phục cậu lại hật sự yêu loại quái thai này."
"Không... Không phải như vậy..." Mạt Tây Nam kinh ngạc mà lắc đầu, "Tôi trước đây cũng không biết... Y sẽ làm như vậy..."
Hắn cũng không biết, hóa ra mình ngay ban đầu đã liền rơi vào cái tròng mà Trác Lân đã bố trí.
Thì ra là như vậy, hắn cuối cùng cũng đã rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.
Đúng, đây rất phù hợp với cái cách Trác Lân máy tính tự hỏi. Bởi vì muốn tự do, vì vậy y và Vệ tiên sinh cùng lập ước định, phải tìm ra một người yêu y. Vì đạt được mục đích này, y bắt đâì giăng lưới tìm tòi trên phạm vi toàn thế giới, y là chuyên gia máy tính, chuyện như vậy đối với y mà nói quả thực không khó.
Ở trong mấy chục người, y lựa chọn một số mục tiêu tăng cường tỉ mỉ điều tra. Tuy rằng không biết điều kiện sàng lọc của y là gì, nhưng Mạt Tây Nam hiển nhiên cũng là một trong những mục tiêu trong đó.
Trác Lân điều tra hắn ròng rã mười năm, tring thời gian này y có thể đã tiếp cận qua vài mục tiêu khác, thế nhưng cuối cùng đều thất bại. Rốt cuộc mười năm sau, y tìm tới Mạt Tây Nam, đồng thời tạo ra một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, cuối cùng thành công.
Y thật sự tìm ra được một người yêu y, đồng ý chăm sóc y, một mực khăng khăng bên y.
Vì vậy, y không cần tiếp tục tuyển người nữa, đồng thời đình chỉ theo dõi bọn họ, hết thảy đều kết thúc.
Thì ra là như vậy.
Rốt cuộc, biết rõ được ngọn nguồn sự tình, Mạt Tây Nam vẻ mặt có chút dại ra. Hắn không biết lúc này nên vui mừng hay tức giận, nên tiếp tục ngồi ở chỗ này, hay cần phải giận dữ và xấu hổ tông của xông ra.
Từ lúc bắt đầu đã không có cái gì mà ông trời quan tâm, hắn cũng không phải chó ngáp phải ruồi. Hắn và Trác Lân gặp gỡ cũng không phải là " Ngẫu nhiên", mà là "Tất nhiên" xảy ra sau khi Trác Lân đã tỉ mỉ dàn dựng —— Nếu vậy, lẽ nào cái Trác Lân gọi là "Trải nghiệm yêu cùng hận giữa tình nhân" cũng là một khâu trong cái bẫy sao? Hắn bình thường tưng tửng* cùng vẻ thần kinh, từng tháng ngày bọn họ sống chung kia, cuối cùng là diễn kịch, hay là hiện thực?
(*nguyên văn: thoát tuyến)Mạt Tây Nam nghi hoặc, hắn đột nhiên ý thức được, bản thân mình xưa nay đều chưa từng nhìn thấu qua bộ mặt thật của Trác Lân.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra.
Trác Lân một bên mái tóc ướt nhẹp đi ra, bên hông quấn quanh một cái khăn tắm. Hai chân trắng ngần cùng nửa người trên đều lộ ra bên ngoài, ngực và cổ che kín bởi dấu hôn cùng vết cắn.
Thế nhưng y đối với dáng vẻ da^ʍ mỹ của mình ngoảng mặt làm ngơ, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua khách không mời mà đến cửa đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Lúc tầm mắt dừng lại trên người Vệ tiên sinh, y lập tức lộ ra vẻ mặt giẫm phải phân.
Vẻ mặt đó thực sự quá buồn cười, Mạt Tây Nam thiếu chút nữa phụt bật cười một tiếng.
Chậm rãi đi tới trước mặt Vệ tiên sinh, Trác Lân không nói tiếng nào mà nhìn hắn. Mà Vệ tiên sinh cũng một mặt không nhìn được nhìn lại hắn, giữa hai người tung tóe đốm lửa, một bộ dáng lúc nào cũng có thể nhào tới đối phường cắn xé.
May mà không có xảy ra.
Sau khi trầm mặc mấy giây, tầm mắt Trác Lân chuyển hướng Mạt Tây Nam: "Tây Lan, tôi giới thiệu với cậu một chút. Vị này là đường đệ của tôi Vệ tiên sinh."
"Ta CMN là đường ca!" Vệ tiên sinh lập tức táo bạo mà nhảy đến, một phát tóm lấy cổ của y.
"Há, thật à? Xin lỗi, nhớ nhầm," Trác Lân lạnh lùng nhìn hắn, " Tôi cho rằng đàn ông ba mươi tám tuổi sẽ không có đường ca."
(Sub: Tôi quỳ!)"Thả CMN rắm! Ngươi năm ngoái mới vừa tròn ba mươi mốt tuổi!" Vệ tiên sinh nghe vậy nổi trận lôi đình, tóm cổ Trác Lân mà liều mạng lay động, " CMN ngươi là cố ý chọc giận ta! A? Đúng không!? Có phải là cố ý chọc giận ta?!"
"Chỉ là nhớ nhầm mà thôi," Trác Lân vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn hắn, "Tôi không muốn đem sự thông minh lãng phí vào ký ức tuổi tác của mình và quan hệ thân thích, không có ý nghĩa."
"Ngươi!..." Vệ tiên sinh trợn mắt lên, trong tròng mắt đều ngấm tơ máu, Mạt Tây Nam nhìn mà sơn cả tóc gáy.
"Mặt khác, trong trạng thái nghẹt thở con người chỉ có thể tồn tại sau phần. Nếu anh còn không buông tay, tôi liền xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí, anh không muốn để tôi chết ở chỗ này chứ?" Trác Lân nói tiếp.
Cổ bị bóp ở trong tay Vệ tiên sinh, bởi vì động mạch bị áp bức, trên mặt của y đã nổi lên đỏ ửng. Thế nhưng vẻ mặt y vẫn như cũ vô cùng lạnh nhạt, hiển nhiên ở trước mặt đường ca mảy may đều không muốn chịu thua.
Vệ tiên sinh dùng con mắt mang theo tơ máu trừng y mấy giây, rốt cục không tình nguyện mà thả y ra, đem y một cái đẩy ở trên giường.
Lực đẩy lớn làm cho Trác Lân không tự chủ được mà khuynh đảo về phía sau, thân thể ở trên giường nhún nhảy đến mấy lần. Dùng khăn tắm sát tóc lau cái cổ một cái, y một mặt căm ghét đứng lên, đi tới cạnh đầu giường đem khăn tắm ném vào thùng rác.
"Tây Lan, thay quần áo." Từ trên giường quăng tới áo somi, y nói một cách lạnh lùng, "Chúng ta nên đi."
" Cút mẹ mày đi! Không có sự đồng ý của ta, các ngươi một người cũng không cho phép đi!" Trác Lân khiến cho Vệ tiên sinh nhất thời rít lên.
"Làm sao, anh xem phim tìиɧ ɖu͙© một đêm, còn chưa đủ?" Trác Lân quay đầu lại cười gằn, " Lẽ nào anh còn muốn xem bản hiện trường*!"
(* ý nói tận mắt)"Muốn nhìn thì thế nào!?" Vệ tiên sinh tiếp tục rít gào, " Ta không tin! Ta có chết cũng không tin tên tiểu tử húi này đối với ngươi là thật lòng! Trên thế gian này sao có thể có người loại người điên như ngươi!?"
Mạt Tây Nam vội vàng sát vào hắn, nhỏ giọng biện bạch: "Đường ca, anh đừng mang lòng phiến diện với Trác Lân nha. Tình cờ cũng có ngoại lệ..."
Vệ tiên sinh đột nhiên đá một cước, đem hắn tàn nhẫn mà đạp đến trên giường: "Cút! Không ai nói chuyện với ngươi! Trác Lân, CMN ngươi cũng cút lên giường cho ta! Các ngươi khảng định là liên hợp lại gạt ta, ta sẽ không tin tưởng chỉ mấy cái máy quay chụp! Không tận mắt nhìn ta đều không tin, ngày hôm đó không làm ta thỏa mãn được, CMN nhà các ngươi không cho phép đi!"
"... Ông chủ."
Lúc này, thanh âm bình tĩnh của thư ký lại truyền tới.
"Lớn như vậy rồi còn quậy phá như vậy thật quá không có phong độ, đừng quên là ngài không được trái với ước định trước kia."
Thanh âm thư ký ôn hòa mà yên tĩnh, nhưng như có một loại ma lực, khiến cho bầu không khí giương cung bạt kiếm cấp tốc hạ nhiệt. Lần thứ hai khó chịu liếc nhìn hắn, Vệ tiên sinh im lặng không nói lời nào.
Mạt Tây Nam giật mình nhìn hắn, lại nhìn thư ký, thật lòng không thể nào hiểu được loại quan hệ chính và phụ kỳ dị này.
"Đúng vậy, thư ký nói không sai," lạnh lùng quăng cho Vệ tiên sinh một cái liếc, Trác Lân cười gằn, "Đường ca, rõ ràng là trái với quy tắc trò chơi, không chỉ một mình theo dõi tôi, còn bắt cóc tôi và người ứng tuyển của tôi. Tôi đã cân nhắc không từ chối anh, dựa theo tâm nguyện của anh làm việc anh muốn nhìn, anh đến cũngd là không hài lòng chỗ nào? Kỳ thực, anh ngay ban đầu đã không hi vọng tôi có thể thực hiện được ước định, đúng không? Nếu đã như vậy, coi như Tây Lan cùng tôi Sεメ 100 lần cho anh xem, anh cũng nhận định chúng tôi đang diễn trò không phải sao?"
Lời nói của Trác Lân làm cho Mạt Tây Nam một trận choáng váng, phương thức nói chuyện của mấy người nhà này, kể cả thần kinh thô như hắn cũng sắp không chịu nổi!
May mà Vệ tiên sinh không có nhằm vào vấn đề Sεメ để triển khai thảo luận, tàn bạo mà trừng Trác Lân một lúc, hắn hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn y nữa.
Sau năm phút, Mạt Tây Nam và Trác Lân ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi khách sạn.
Ngoài cửa, chiếc xe màu đen kia đã đợi sẵn bọn họ.
Tại thời điểm cùng Vệ tiên sinh đối chọi gay gắt, Trác Lân thể hiện đầy đủ lanh lợi cùng ác miệng. Thế nhưng khi vừa mới rời khỏi khách sạn, y lại khôi phục dáng dấp tối tăm lúc dời giường, trầm mặc ngồi ở trong xe phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.
Mạt Tây Nam ngồi ở bên cạnh y, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa nghi hoặc. Là hắn rơi vào bẫy củaTrác Lân, là hắn bị bắt cóc, là hắn không hiểu sao bị cuốn vào cuộc tranh cãi của gia đình Vệ gia, là hắn bị ép cùng Trác Lân trình diễn một đem cảm xúc mãnh liệt... Từ đầu tới cuối đều là hắn vô tội nhất, tại sau tức giận trái lại lại là Trác Lân? Này không hợp đạo lý đi!?
Có điều... Vệ gia?
Trong đầu hiện ra một dấu chấm hỏi.
"Cái kia...Trác Lân, tôi hiện tại có thể nói chuyện với anh không?" Hắn cẩn thận từng li từng tí một hỏi, đồng thời dùng khóe mắt đảo qua tài xế phía trước.
"Có thể, cái gì cũng có thể nói." Trác Lân lạnh nhạt trả lời hắn, hai mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
"Vị Vệ tiên sinh kia đúng là đường ca của anh?"
"Đúng vậy."
"Hắn thực sự họ Vệ?"
"Đương nhiên."
"Nhưng mà anh... Họ Trác?"
"Tôi không phải họ Trác, tôi cũng họ Vệ."
"Vậy tên đầy đủ của anh là...?"
"Vệ Trác Lân" Nói tới đây, Trác Lân lại lộ ra vẻ mặt giẫm phải phân, thật giống như tên đầy đủ của mình là một thứ rất buồn nôn. Mạt Tây Nam rất muốn khuyên lơn y, kỳ thực gọi tên đầy đủ cũng không sai, chúng nó chỉ khác nhau như "Trác Lân" và "Này, Trác Lân" mà thôi.
Chuyện cười nhạt nhẽo...
"Vì vậy, chuyện này từ đầu tới cuối là một tay Vệ tiên sinh làm ra?" Run đi một thân da gà, Mạt Tây Nam lại hỏi.
"Đúng, hắn không biết từ nơi nào nghe được cậu và tôi ở cùng một chỗ, không thể chờ đợi thêm được nữa liền muốn xác nhận cậu đến cùng có phải tình nhân của tôi không," Trác Lân lanh lùng cười một tiếng, " Trước đây hắn chưa bao giờ nôn nóng như vậy, có thể trong tiềm thức hắn đối với cậu rất hài lòng đi."
"So với các ứng cử viên khác hài lòng hơn?" Mạt Tây Nam bật thốt lên.
"..." Trác Lân không nói gì, nhưng thân thể tựa hồ hơi cứng ngắc.
"... Tôi... Nhìn thấy tài kiệu trong trang web của anh," do dự một lúc, Mạt Tây Nam lúng túng nói, "Trác Lân, kỳ thực... Tôi chỉ là một trong số đông đảo kia sao? Tại cuộc gặp gỡ tình cờ trước kia, anh có phải còn tiếp cận qua rất nhiều... những người khác?"
"Này không liên quan gì tới cậu." Trác Lân cúi đầu.
"Vậy, kỳ thực cái anh gọi là nghiên cứu căn bản là không tồn tại, đúng không? Tìm người trải nghiệm yêu và hận giữa tình nhân, cái nghiên cứu này có phải từ lúc bắt đầu đã không tồn taih? Đó chỉ là cứ để anh giữ tôi lại?"
"Không phải..."
"Vậy anh nói nhiều thứ như vậy, đến tột cùng là cái nào là thật, cái nào là giả!?" Mạt Tây Nam không nhịn được lên giọng, hắn cảm giác mình có chút tức rồi.
Thế nhưng Trác Lân cũng không có giải thích, vẫn như cũ trầm mặc cúi đầu, không nói một lời.
Buồn bực cào tóc một hồi, Mạt Tây Nam thử khống chế tâm tình, không muốn để cho mình quá xoắn xuýt. Hắn không phải một người đàn ông chi li tính toán, lưu luyến cũng chỉ là thân thể Trác Lân. Tuy rằng thủ đoạn không quá bình thường lại gặp phải rất nhiều chuyện kỳ quái, nhưng chung quy vẫn đạt được mục đích, nên vui mừng mới đúng.
Nhưng mà... Tại sao hắn lấy một chút vui vẻ cũng không có?
Một nơi nào đó trong lòng, đang gào thét muốn suy nghĩ càng nhiều. Loại khao khát tham lam này, khiến cho thần kinh thô hắn đột nhiên lo được lo mất.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ thân thể Trác Lân, tựa hồ đã không còn cách nào thảo mãn hắn.
Hắn muốn hiểu tâm Trác Lân, chí ít, hắn muốn biết quái thai này hiện tại đang suy nghĩ cái gì!
"... Quên đi, anh không muốn nói cũng không sao." Nhẫn nại một lúc, hắn thở dài, " Anh có thể ít nhất nói cho tôi, CMN anh đến tột cùng là chỗ nào không hài lòng? Là chính anh đồng ý mặc cho Vệ tiên sinh xâu xé, đồng ý để cho hắn thưởng thức hai chúng ta làm loạn, tại sao bậy giờ lại là bộ mặt xú như thế kia? Lẽ nào thật giống như hắn nói chính mình vậy, cho rằng tôi và anh diễn kịch, không theo hiệp ước trẻ tự do cho anh!?"
"Không phải," Trác Lân lắc đầu, " Đường ca chỉ là ngoài miệng không tha cho tôi mà thôi, hắn thả chúng ta đi, chẳng khác nào tán đồng quan hệ giữa cậu và tôi. Hơn nữa hắn là người giữ lời hứa, nhất định sẽ theo hiệp ước mà thẻ tự do cho tôi, sau này cũng không bao giời đến dây dưa với tôi nữa."
"Vậy anh đến cùng là tại sao không vui!?" Lần này, Mạt Tây Nam thực sự vừa buồn bực vừa nghi hoặc. dựa theo Trác Lân, cục diện không phải lập tức nên khua chiêng gõ chống chúc mừng mới đúng? Y đến tột cùng là không hài lòng chỗ nào?
Cái tên này tâm tư quả thực rất khó hiểu, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng khó hiểu như hiện tại!
Nhưng mà đối mặt với sự nôn nóng của Mạt Tây Nam, Trác Lân cũng không có ý muốn tiếp tục trò chuyện.
"Trở về rồi hãy nói, tôi nghĩ phải cho cậu xem một thứ." Ném tới một câu không hiểu ra sao, ánh mắt đen kịt lần thứ hai tìm đến phía ngoài của sổ.
Một đường sau đó, y đều không có mở miệng với Mạt Tây Nam.
Nhìn mặt bên đẹp lại lạnh lẽo như điêu khắc của y, Mạt Tây Nam liền từng trận buồn bực liều mạng ngột ngạt, nhiều lần suýt chút nữa đem Trác Lân đặt trên ghế mà hành hung, ép y mở miệng.
Hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình có phải đã quá sủng nịch cái tên khốn kiếp Trác Lân này?
Sau nửa giờ, chiếc xe màu đen đứng trước cửa nhà Trác Lân. Rõ ràng chỉ là chưa về nhà một buổi tối mà thôi, Mạt Tây Nam nhìn nhà cửa lại có loại cảm giác cảnh còn người mất, thật giống như mình đã ở bên ngoài du đãng được một thế kỷ.
Từ đêm hôm ấy, thực sự xảy ra quá nhiều chuyện.
Trầm mặc nhảy xuống xe, Trác Lân tự mình đi vào nhà, bỏ lại Mạt Tây Nam một mình vội vã đi theo phía sau y. Hai người một trước một sau đi qua phòng khách, đi thẳng tới thư phòng của Trác Lân.
"Anh không cần gấp như vậy, chí ít thay quần áo trước đi..." Nhìn thấy Trác Lân vọt tới bên bàn đọc sách, ở trong ngăn kéo tìm kiếm thứ gì đó, Mạt Tây Nam lòng tốt kiến nghị. Bởi vì nhanh chóng đi, trên trán Trác Lân đã chảy ra mồ hôi, thế nhưng y phảng phất không có một chút cảm giác, vẫn còn ở trong ngăn kéo của mình liều mình tìm.
Như động tác máy tính thi hành mệnh lệnh, khiến cho Mạt Tây Nam rất nhanh từ tức giận biến thành lo lắng, hắn lần thứ hai hoài nghi Trác Lân đến cùng có phải là còn bình thường.
May mà sau năm phút, Trác Lân thuận lợi từ nơi sâu nhất trong ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa màu đen, mà trên sàn nhà chất đầy đồ từ ngăn kéo rơi ra. Giày da dửng dưng như không mà dẫm lên những tạp vật này, y đẩy một bên giá sách, lộ ra một cánh cửa khảm nạm trong vách tường.
Mạt Tây Nam vẫn là lần đầu tiên biết cánh cửa này tồn tại.
Thời điểm Trác Lân chuyên tâm làm việc ở đây, hắn rất ít khi quấy rầy, thật không nghĩ tới ở đây còn cất dấu bí mật này.
Chìa khóa cắm vào khóa cửa rỉ sắt, theo tiếng xành xạch nhẹ nhàng, cửa bị mở ra. Bên trong u ám truyền đến nhàn nhạt mùi ẩm ướt và mùi mốc, Trác Lân giơ giơ tay lên vẫy Mạt Tây Nam
"Đi vào."
Bên trong gian phòng này là một không gian hình vuông, Trác Lân mở đèn ddienj, ánh đèn trắng bệch lập tức tràn lan mỗi một góc phòng. Bạch quang chói mắt khiến cho Mạt Tây Nam phản xạ có điều kiện mà nheo mắt lại, khi thấy rõ ràng bên trong gian phòng, hắn toàn thân rùng cả mình.
Trên vách tường, lít nha lít nhít dán đầy ảnh.
Số lượng ảnh vượt quá mấy trăm tấm, có thể mấy ngàn tấm thậm chí hàng vạn tấm. Những bức ảnh lít nha lít nhít chật ních mỗi khe hở trên vách tường, tạo thành một bức không có quy luật*, tranh vẽ quang quái lục ly to lớn.
(*nguyên văn: chương pháp, đoạn sau hoàn toàn ko hiểu)Mạt Tây Nam có một loại cảm giác sởn cả tóc gáy, phảng phất như chính mình bước vào căn cứ bí mật của một tên biếи ŧɦái.
Dựa vào tường ngang hàng bày ra, là mười mấy cái văn kiện to lớn. Trên ngăn tủ dán nhãn mác màu trắng, nhưng từ góc độ của Mạt Tây Nam không nhìn thấy nội dung trên đó.
Ngoài ra trong phòng không có thứ gì khác.
"Nơi này, thu gom tất cả tư liệu về các ứng cử viên," một bên lẳng lặng mà giải thích, Trác Lân một bên đi dạo tới một trồng văn kiện trước mắt, "Tư liệu của cậu, ở đây."
Mạt Tây Nam quỷ thần xui khiến mà đi tới, cuối cùng nhìn được rõ ràng nhãn mác tên ứng cử viên.
Hắn nuốt một ngụm nước, ngẩng đầu lên nhìn vách tường.
Sau đó, hắn nhìn thấy vô số tấm ảnh của mình.
Kề sát khu vực bên trong tất cả đều là ảnh của hắn, thể loại ảnh có sinh hoạt, công tác, toàn thân, nửa người, chụp trộm khoảng cách xa, đặc tả bộ mặt cùng với video trên mạng, cùng lúc theo thứ tự thời gian từ trên xuống dưới chuẩn xác mà sắp xếp.
Dựa vào thời gian tìm hiểu, bắt đầu chính là ảnh chụp trộm thời hắn còn học cao trung.
Khi đó, hắn vừa mới biết đến sự tồn tại của Trác Lân, mê luyến khuôn mặt đẹp không gì tả nổi của y. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình không có đem Trác Lân xem là con mồi, thời điểm vẻn vẹn chỉ là đối với y trong lòng thầm mến, chính hắn cũng đã bị ánh mắt Trác Lân vững vàng khóa lại.
Từ lúc ban đầu, Trác Lân liền không thể chỉ vì tính mạng khách qua đường của hắn.
Bọn họ từ ngay từ lúc bắt đầu, đối tượng da^ʍ ý mười năm kỳ thực vẫn luôn đang chăm chú theo dõi hắn, đồng thời coi như hắn là người ứng tuyển, đây vốn nên là một chuyện hạnh phúc. Cay đắng thầm mến rốt cục biến thành hai bên tình nguyện, loại lãng mạng này bất luận là hiện thực hay là trong điện ảnh đều bị mọi người nói chuyện say sưa.
Nhưng hắn đến bên người Trác Lân, tất cả đều thay đổi.
Không có mảy may lãng mạn, có thì chỉ là bầu không biếи ŧɦái làm người ta tóc gáy dựng thẳng —— da^ʍ ý đối với mỹ nhân hạ lưu đầy đầu ảo tưởng biếи ŧɦái, lại đột nhiên có một ngày phát hiện, hóa ra mỹ nhân so với hắn càng biếи ŧɦái hơn.
Vì vậy, đây lẽ nào là một hồi tình yêu giữa biếи ŧɦái và biếи ŧɦái?
Luôn cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm...
"Cậu sùng bái chuyện của tôi, tôi đã sớm biết," lúc này, thanh âm Trác Lân nhàn nhạt từ bên tai Mạt Tây Nam truyền đến, " Tôi lựa chọn ứng cử viên, đều là từ những trang web hội viên Link-Join lựa ra. Tôi thông qua tin tức đăng ký của các cậu khóa chặt địa chỉ IP, xâm lấn máy vi tính của các cậu, nắm dữ thân phận thật của các cậu, điều tra bối cảnh sinh hoạt của các cậu, đặc thù tính cách và hứng thú ham muốn, sau đó, từng chút một tiếp cận. Hi vọng trong các cậu tìm kiếm một người không chỉ sùng bái tôi, mà còn thật tâm mê luyến tôi."
"Thế nhưng sùng bái cũng không có nghĩa là mê luyến, những ứng cử viên trước đều không yêu anh —— mãi đến khi anh gặp qua tôi." Mạt Tây Nam thở dài "Thế nhưng, anh vì sao lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy? —— sau khi đăng vào trang quản lý không cắt bỏ tin tức, để tôi thuận lợi nhìn trộm tập văn kiện như vậy. Trác Lân, điểm này không giống anh, nếu như anh cảnh giác một chút, thì tôi căn bản sẽ không biết những chuyện này, anh liền có thể biên soạn một cố sự đem tôi vĩnh viễn chẳng hay biết, căn bản không cần phiền toái như hiện tại, anh tại sao lại phải làm như vậy?"
"..." Trác Lân không trả lời, lần thứ hai cúi đầu.
Đường nét gò má mỹ lệ không khác nào điêu khắc, khiến cho Mạt Tây Nam trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia dị dạng: "Không... Không thể nào? Lẽ nào anh cố ý để tôi..."
Trác Lân thẳng thắn nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn.
"Ngớ ngẩn! Anh hà tất phải làm vậy!?" Trong lòng đột nhiên vọt lên một luồng lửa, Mạt Tây Nam rốt cục không nhịn được, mạnh mẽ một nện trên bả vai Trác Lân —— khốn nạn, cái tên này vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy!?
Hai tay dùng sức ép mặt Trác Lân, hắn ép buộc Trác Lân đối diện mình, cắn răng tức giận trừng hắn: "Cũng đã nhọc nhằn khổ sở đến bước này, anh sao lại tự đào hố chôn mình, để hết thảy kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Anh là thiếu ngược muốn tìm đánh!?"
"Không..." Trác Lân khó khăn trốn tránh tầm mắt của Mạt Tây Nam, "Tôi chỉ là... Đột nhiên hối hận..."
"Hối hận cái rắm! Anh hối hận bản thân theo dõi tôi mười năm, hay là hối hận cùng đường ca đồng thời liên thủ lừa tôi đến trên giường? Ngớ ngẩn! Tôi yêu anh a! Chỉ cần anh không lừa gạt tình cảm của tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh! Lại nói đều là đàn ông, bị đường ca nhìn thấy lõa thể thì thế nào? Tôi cũng sẽ không thiếu một miếng thịt!"
"Thế nhưng, tôi và hắn đều kỳ quái như vậy..."
"Mịa nó! Anh cho rằng tôi bình thường sao?" Cảm thấy Trác Lân lại có dấu hiệu đại não kịp thời, Mạt Tây Nam gấp gáp giơ chân, "Anh biết không? Kỳ thực tôi..."
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Trác Lân thủ thế ngăn cản hắn.
"Chuyện này, có thể chờ một lát mới bàn lại sao được không?" Y nhìn Mạt Tây Nam, "Tôi đột nhiên nhớ tới mình phải ra ngoài làm ít việc, chờ tôi trở lại rồi nói thêm, có được không?"
"Ây..." Mạt Tây Nam sửng sốt một chút, ngây ngốc gật gù, " Có thể được...Có điều..."
Có điều... Vào lúc này đến cuối cùng là có chuyện gì phải vội vàng đi làm?
Trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc, thế nhưng Mạt Tây Nam không nói ra. Hắn nhìn Trác Lân bên cạnh mình đi qua, thẳng tắp đường cũ mà đi qua phòng khách rời nhà, bóng người cao gầy màu đen rất nhanh biến mất ngoài cửa.
Bước chân của y rất nhanh rất gấp, hai tay đút ở trong túi, so với thời điểm ra ngoài không có gì khác biệt.
Mạt Tây Nam thật sự cho rằng y có việc gấp, nhưng mà năm phút sau, hắn mới ý thức được chính mình phạm phải vào một sai lầm lớn.
Bởi vì năm phút sau điện thoại di động của hắn vang lên, là tin nhắn của Trác Lân.
Nội dung tin nhắn, chỉ đơn giản có năm chữ.
—— Cậu bị đuổi việc.
- Hoàn chương 8-
Sub: Đến chỗ ngược rồi, đến chỗ ngược rồi, hú hú~
Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ