Chương 10

Edit: Sub

"Ta đệt!" Mạt Tây Nam quả thực tức điên, hắn chưa từng thấy căm hận người khác loạn vào đến như thế, vừa nãy thật là muốn đem lỗ tai Trác Lân bịt lên!

Thế nhưng đã không kịp, Trác Lân nghe thấy tiếng kêu lập tức xông ra ngoài, Mạt Tây Nam chỉ có thể luống cuống tay chân đi theo phía sau Y. Hai người một trước một sau chạy tới tầng cao nhất, nhìn thấy nơi đó đã tụ tập một đám đông người.

Chuyện gì xảy ra Mạt Tây Nam kể cả dùng ngón chân cũng đều có thể đoán ra được.

Cái viên ngọc thạch "Freya" đã bị trộm đi.

"Freya" trưng bày trong quầy đã biến mất, vị trí pha lê chính giữa bị cắt ra một lỗ thủng to. Hết thảy cảnh báo vẫn còn hoạt động bình thường, nhưng trên cái bệ nhung màu đen kia đã không hề còn thứ gì.

Đứng trước quầy trưng bày, Trác Lân xoa cằm trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên hỏi người bảo vệ: "Ngày hôm nay có người nào rời khỏi biệt thự không? Hết thảy thiết bị kiểm soát cửa ra vào đều hoạt động bình thường chứ?"

"Tất cả đều bình thường, cũng không có ai ra hay vào biệt thự."

"Nếu vậy, "Lam Đậm" nhất định vẫn còn ẩn núp trong nhà này. Các anh lập tức bắt đầu thẩm vấn* mỗi một vị khách mời, xác nhận bọn họ có mặt. Mặt khác, chưa qua sự đồng ý của tôi, bất luận kẻ nào cũng đều không được phép rời khỏi biệt thự nửa bước!"

(*nguyên văn: lục)

Y nói xong cũng xoay người rời khỏi phòng, áo khoác màu đen phía sau tiêu sái mà tung bay.

Trong mấy phút ngăn ngắn này, y liền biến trở về trạng thái nhanh nhẹn lãnh khốc trong công việc, so với tay chân luống cuống vừa nãy dáng dấp như hai người khác nhau.

Mạt Tây Nam xa xa nhìn bóng lưng già giặn của y, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Món đồ "Công tác" này, thực sự là tình địch lớn nhất vắt ngang giữa hắn và Trác Lân.

Thời gian thẩm vấn so với hắn tưởng tượng còn lâu hơn, quý khách nuông chiều từ bé không phải vị nào cũng phối hợp. Mà người phối hợp cũng phần lớn mỗi ngày đều trải qua Túy Sinh Mộng Tử (cuộc sống như mơ), căn bản nhớ không rõ bản thân cụ thể hôm nay mình đã làm những gì, thời điểm bảo thạch bị trộm là đang làm gì.

Mấy cảnh sát thẩm vấn bận bịu biết dùng người ngưỡng mã phiên, trong khoảng thời gian này Trác Lân đã xem xong lượng lớn video, khắp nơi đều không có phát hiện ra dấu hiệu "Lam Đậm" chạy ra khỏi biệt thự.

Lúc chặng vạng, y chậm rãi xoay người đi ra khỏi phòng quản lí, rời khỏi phòng đi tới hoa viên.

Mạt Tây Nam cũng đang hiệp trợ cảnh sát thẩm vấn, hết một trận, phát hiện Trác Lân không ở đây, lo lắng quay quanh một vòng, cuối cùng lúc phát hiện y ở hoa viên, trời hầu như đã hoàn toàn đen.

Hoa viên của biệt thự bảo lưu địa hình thiên nhiên nguyên bản, bên trong đường mòn hiện ra độ dốc tự nhiên, cảnh vật chằng chịt thú vị. Mà Trác Lân lại đứng ở nơi cao nhất đằng xa, hắn quay lưng lại với Mạt Tây Nam, áo khoác màu đen ở đầu vai, chính diện đón gió.

Ánh tà dương tới tia sáng cuối cùng, bầu trời phía Tây đã biến thành màu tím nhạt mỹ lệ. Mạt Tây Nam chậm rãi hướng về phía Trác Lân mà đi đến, nhìn thấy bờ vai của hắn hơi nhúc nhích một chút.

Trác Lân biết hắn đến rồi.

Thế nhưng hai người đều không nói gì.

Trầm mặc đi tới phía sau Trác Lân, Mạt Tây Nam hít sâu một hơi, đưa tay nắm lấy bờ vai y, đem y ủng vào trong l*иg ngực.

"...Nơi này, là nơi cao nhất trong vườn hoa," Trác Lân không có chống cự hắn, chỉ là lẳng lặng mà nói, trừ phi "Lam Đậm" từ không trung bay đi, bằng không chỉ cần hắn thông qua mặt đất thoát ra khỏi biệt thự, tôi dứng ở đây liền có thể chú ý tới hắn."

"Tội phạm như thế nào cũng đều không thoát khỏi lòng bàn tay anh," Mạt Tây Nam cười cười, ôm cánh tay Trác Lân, chậm rãi di chuyển xuống vòng eo của y, "Nhưng mà một vị đại trinh thám như vậy, lại bị "tình cảm" thứ này làm cho sứt đầu mẻ trán."

Trác Lân cúi đầu, thân thể không dễ chịu vặn vẹo một hồi.

"Tôi... Không phải cố ý muốn trốn tránh cậu," Y chần chờ nói, "Tôi chỉ là... Trong lòng rất loạn..."

"Đại não lại làm sao cơ?" Mạt Tây Nam trêu chọc.

"Tôi không biết," Trác Lân chậm rãi lắc đầu, " Tôi rõ ràng là ăn khớp hoàn mỹ như vậy ── vì thực hiện ước định cùng đường ca, tôi thiết kế một trình tự tìm tình nhân, đồng thời giả thiết ra hai điều kiện sàng lọc: tính cách cơ bản chung khớp. Trình tự chia làm ba bước, đầu tiên là đem tin tức thế giới người 3D lọc, căn cứ vào điều kiện thứ nhất sàng lọc ra đối tượng hợp lệ; sau đó, tôi liền bắt đầu cùng đối phương tiếp xúc cùng lúc để tiếp tục sàng lọc đợt hai. Trải qua hai bước sàng lọc, đối tượng hợp lệ liền tiến vào bước thứ ba, tôi đem hắn đến trước mặt đường ca, để y thẩm tra."

"Đối tượng trước của tôi, đều bị sàng lọc ở giai đoạn thứ hai đào thải?" Mạt Tây Nam hỏi.

"Đúng, cậu biết tính tình của tôi rất kỳ quái, hầu như mức độ ăn khớp ở mỗi người đều rất thấp. Thế nhưng ngay khi tôi sắp cảm thấy không còn hi vọng, cậu xuất hiện. Tất cả những thứ này vốn dĩ vô cùng thuận lợi, tôi dựa vào nghiên cứu cảm tình con người mà có cơ hội tiếp cận cậu, thuê cậu. Đối với việc này tôi không có lừa cậu, nghiên cứu đó xác thực tồn tại.

Mạt Tây Nam gãi gãi đầu, hắn tin tưởng Trác Lân.

Cách tự hỏi của cái tên này chính xác là như máy tính, hệ thống máy vi tính bên trong cũng không có thứ "Lời nói dối".

"Vậy sau đó thì sao?" Hắn hỏi.

"Gặp được cậu tôi rất vui, cho rằng kế hoạch lần này nhất định sẽ thành công, cho rằng tôi rốt cuộc cũng có thể thoát ra khỏi rằng buộc của gia tộc, đồng thời cũng chuẩn bị không lâu nữa sẽ sắp xếp cậu cùng đường ca gặp mặt. Thế nhưng tôi không nghĩ tới hắn sẽ xuất thủ trước, nguyên nhân trong đó tôi không rõ ràng lắm, hay là hắn cho rằng chúng ta đang diễn trò, vội vã muốn dỡ bỏ âm mưu này; hay là đối với cậu rất hài lòng, muốn dùng phương pháp này để khiến cậu không có cách nào rời xa tôi."

"Cái này..." Mạt Tây Nam lập tức xám mặt lại, "Nếu như là vế sau, người bình thường làm sao nghĩ ra cái loại biện pháp biếи ŧɦái kia được?"

"Hắn là đường ca của tôi mà, cách tự hỏi đương nhiên sẽ so với người bình thường không giống nhau," Trác Lân cười khổ, "Nói chung buổi tối hôm ấy hắn tới hiện trường điều tra án bắt cóc tôi, sau đó phái thư ký tới đón cậu. Tuy rằng không ngờ tới bất ngờ này, nhưng khi đó tôi cũng không tính thay đổi kế hoạch. Tôi đầu đầy chuyện muốn rời khỏi gia tộc, chỉ cần có thể được tự do, có rơi vào cạm bẫy của đường ca cũng chẳng sao."

"Vì vậy, này không phải rất tốt sao? Anh như thế nào lại trong lòng rất loạn?" Mạt Tây Nam nghi hoặc mà nhìn hắn.

Không biết từ lúc nào, Trác Lân đã xoay người, hai người do vị trí quay lưng giờ đã biến thành đối mặt chính diện. Bốn phía đã một mảnh tối tăm, đứng ở vị trí khuất sáng, Mạt Tây Nam hầu như đã không nhìn rõ vẻ mặt Trác Lân, chỉ nhìn thấy tròng mắt mỹ lệ ở trong bóng tới hơi lập lòe.

"Trong lòng rất loạn là bởi vì...Tôi...Hối hận rồi," Trác Lân nhẹ nhàng nói, "Buổi sáng ngày hôm đó tỉnh lại nhìn thấy gương mặt ngủ say của cậu, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của cậu, tôi đột nhiên...Hối hận."

"Tôi không biết chính mình là có vấn đề chỗ nào, tất cả đều rất hoàn mỹ, chỉ thiếu chút nữa thôi là tôi có thể thành công. Tìm được cậu, đường ca cũng không thể nói gì được, có thể nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của hắn, tôi vốn nên vui vẻ! Thế nhưng... Không hiểu vì sao, tôi một chút cũng không vui nổi... Tôi vô cùng hối hận đã lừa dối cậu, tôi không khống chế được chính mình, tôi muốn đem hết thảy nói cho cậu! Nhưng tôi không biết nên nói từ đâu... Cũng chỉ có thể..."

"Cũng chỉ có thể trong máy tính lưu lại khẽ hở, để tôi phát hiện ra bí mật của anh?" Mạt Tây Nam thở dài, "Nếu như tôi không phát hiện ra cái kia, thì anh định như thế nào đây?"

"Tôi vẫn sẽ giống như vậy đuổi việc cậu." Trác Lân chăm chú trả lời.

"Anh dám!" Mạt Tây Nam nhất thời giơ tay, một phát tóm chặt lấy cổ áo Trác Lân, "Ngớ ngẩn! Trong đầu anh quả nhiên là nhồi bóng bán dẫn mà!"

"Đã nói là từ mạch điện hợp thành."

"Tôi CMN không quan tâm anh là từ cái gì mà thành! Vì vậy, anh đến bây giờ vẫn còn không biết là chính mình có vấn đề chỗ nào?"

"Không biết." Trác Lân lắc đầu.

"Trên đời này quả thật là không có người nào ngốc như anh!" Mạt Tây Nam tóm chặt cổ áo của hắn liều mạng lay động, quả thực tuyệt vọng đối với y về mặt thông minh tình cảm, những ứng cử viên trước kia chỉ là kết quả sàng lọc, anh căn bản không coi bọn họ là người sống. Chỉ có tôi... Chỉ có tôi mới khác bọn họ! Sau khi gặp tôi, anh liền không như máy tính chỉ có thể thi hành mệnh lệnh như vậy nữa, anh có thể bắt đầu có được cách tự hỏi của người bình thường. Anh sinh ra hổ thẹn với tôi, không muốn lừa dối tôi, chuyện như vậy chỉ có tôi mới làm được! Tôi đối với anh mà nói chính là độc nhất vô nhị, vì vậy, anh liền đàng hoàng bên cạnh tôi đi! Chỉ có tôi mới có thể khiến anh không tiếp tục gieo họa cho thế gian!"

"Tôi còn chưa kinh khủng tới trình độ có thể gây họa cho thế giới như thế." Trác Lân phản bác.

"Trái lại cũng không khác mấy! Nói tóm lại anh khảng định là đã yêu tôi rồi!" Mạt Tây Nam rống to, hai gò má "Đằng" một tiếng hồng lên. Đây quả thực là phương thức biểu lộ có một không hai, Trác Lân vĩnh viễn không biết cái gì gọi là "Tình ái", bởi vậy trong lòng y suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào Mạt Tây Nam thăm dò chính mình, phân tích, tổng kết.

Chuyện này... Qủa thực chính là đơn độc mà làm mà!

Hắn mười năm này, đến cuối cùng sao lại yêu thích một quái thai?

Cẩn thận nhìn bốn phía một chút,, Mạt Tây Nam xác nhận không có ai đang nghe trộm bọn họ nói chuyện. Trái lại đã tiến vào giai đoạn công bằng, liền dứt khoát đem hết thảy đều nói rõ ràng. Chuyện kế tiếp là bí mật giữa hắn và Trác Lân, nếu như còn bị người khác phát hiện, hắn liền thật sự giận dữ cùng xấu hổ đến muốn thắt cổ tự sát.

"Đều đến nước này rồi, tôi cũng có lời muốn nói với anh," Hắn lúng túng nhìn Trác Lân, hai gò má ửng hồng ngày càng nóng bỏng, "Có điều anh sau khi nghe xong, có thể đừng đánh tôi không.(?)"

"Tôi không có lý do gì đánh cậu." Trác Lân chăm chú nói.

"Trước nghe tôi nói xong đã!" Tức giận nghiêng đầu qua một bên, Mạt Tây Nam suy nghĩ từ ngữ thích hợp, rất nhanh điều chỉnh tâm tình, mới rốt cuộc có thể lấy dũng khí hắng giọng một cái, "Khụ... Cái kia, Trác Lân, có thể anh nghĩ rằng quan hệ tình nhân giữa chúng ta chỉ là do anh đơn phương mong muốn. Có điều anh không biết, kỳ thực tôi đã sớm có rất nhiều... Ý đồ không an phận đối với anh."

"Tôi biết cậu thích tôi."

"Khốn nạn! Không phải là yêu thích đơn giản như thế!" Mạt Tây Nam một trận não tu, "Tôi... Thực ra tôi là cuồng ý da^ʍ, tôi có rất nhiều ý nghĩ hạ lưu đối với anh a! Từ lần đầu tiên mười năm trước nhìn thấy anh, tôi liền không quên được anh, hầu như mỗi buổi tối đều mơ về anh. Khi học cao trung, tôi mơ thấy chúng ta biến thành bạn học, tôi lén lút viết thư tình cho anh; khi học đại học, tôi mơ thấy chúng ta kết hôn, đương nhiên anh là cô dâu, còn mặc áo cưới màu trắng..."

Trác Lân nghe vậy, trên trán tựa hồ xuất hiện hắc tuyến, thế nhưng y vẫn nhẫn nại không nói gì.

"Sau khi tốt nghiệp đại học, giấc mơ của tôi đã biến thành cảnh mười tám cộng rồi!" Lấy chút dũng khí cuối cùng, Mạt Tây Nam tay nắm thành năm đấm, hầu như gầm rú lên, "Tôi mỗi đêm đều mơ thấy cùng anh ở trên giường, còn ở trong mơ làm rất nhiều chuyện quá phận với anh! Như là buổi tối đặt ở trên giường cưỡng hôn, cùng anh tay chân ma sát lẫn nhau, cởi sạch quần áo của anh, loạn liếʍ anh, dùng còng tay đem anh khóa ở trên đầu giường, đi vào trong cái mông của anh mãi đến khi anh khóc lóc xin tha... Còn có rất nhiều thứ đồ nguy hiểm, hạ lưu mà tôi không nói ra được! Vì muốn đem anh thoát khỏi giấc mộng của tôi, tôi buộc bản thân phải đi giao du với những người khác, nhưng kết quả đều hoàn toàn vô dụng.Vì vậy... Vì vậy anh không cần cảm thấy mình kỳ quái, so với anh, tôi cũng không được tính là có bao nhiêu bình thường a!"

"..." Trác Lân trầm mặc, y kinh ngạc mà nhìn Mạt Tây Nam, lại lâm vào dáng vẻ bộ não chưa kịp tải về.

Mạt Tây Nam khϊếp đảm mà nhìn y, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nửa ngày cũng không nói chuyện. Ở trước sự tình da thịt cận kề, Trác Lân rất rộng lượng, y chưa từng nói một chữ "không" khi Mạt Tây Nam động dục, nhưng dù sao so với thời điểm chính mình lại bị biến thành đối tượng da^ʍ ý thì không giống nhau. Chỉ sợ rằng y sống lâu như vậy, đều chưa từng nghĩ tới mình sẽ trong mơ của người khác mà bị "Như vậy", "Như vậy", còn ròng rã kéo dài mười năm.

Mạt Tây Nam đã làm tốt chuẩn bị bị hành hung.

Thế nhưng Trác Lân cũng không ra tay.

Không biết trải qua im lặng trong bao lâu, y mới nhúc nhích một chút: "...A, là như vậy a."

Mạt Tây Nam nhất thời giận đến tu địa giơ chân: "Mịa! Cái gì gọi là "A, là như vậy a"!? Anh không tức giận sao? Không xấu hổ sao? Không muốn đem tôi bóp chết sao? Đối mặt với một tên hạ lưu như tôi, anh không cảm thấy buồn nôn à!?"

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tính toán cũng không có ý nghĩa," Trác Lân lắc đầu, " Có điều, ý da^ʍ của cậu hoạt động một ngày 24h không ngừng nghỉ sao?"

"Anh đây là nói cái vấn đề chó má gì..." Mạt Tây Nam một trận thoát lực, "Hoạt động từ sớm đến tối là không thể, nhưng tôi chỉ cần vừa nhìn thấy mặt anh, sẽ suy nghĩ lung tung."

"Vậy ngay tại đây, cậu nhìn tôi cũng đang suy nghĩ miên man sao?" Trác Lân hấp háy mắt, lại lộ ra vẻ mặt hứng thú, "Cậu đang suy nghĩ gì, mau nói cho tôi biết."

"Tôi... Tôi... Tôi..." Nhìn dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng dò hỏi của y, Mạt Tây Nam thực sự vừa tức giận vừa buồn cười "Tôi CMN... Đang suy nghĩ tới cái này!"

Dứt tiếng, hắn tàn nhẫn mà đem Trác Lân đẩy ngã trên cái cây khô ở bên cạnh.

Hừng hực mà hôn tới, lần này cuối cùng cũng coi như không có ai đến bạt tai, hắn thuận lợi mà hôn Trác Lân, còn đem đầu lưỡi thâm tiến vào. Cái lưỡi mềm mại quấn quýt lấy nhau, nhiệt độ thân thể cũng cấp tốc dâng cao. Thẳng tới khi Mạt Tây Nam ý thức được, một cái tay đã tiến vào quần áo Trác Lân thăm dò.

Mà Trác Lân cũng không có phản kháng.

"Như vậy...Được không?" Thở hổn hển hôn môi phía sau tai y, Mạt Tây Nam nhẹ giọng hỏi, "Anh không phải là đang làm việc sao?"

"Kɧoáı ©ảʍ thân thể không ảnh hưởng đến thị lực, thời điểm nói chuyện với cậu tôi vẫn đang quan sát bốn phía." Trác Lân hô hấp có chút hỗn loạn, nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh.

(Sub: Thôi được rồi *bất lực thở dài*)

Mạt Tây Nam dở khóc dở cười, cảm giác cái tên này như trở về trạng thái ban đầu.

Chăm chú, cấm dục, cùng với vi diệu thoát tuyến.

Người yêu của hắn là một tên quái đản như thế.

Bên trong đình tối, hai người dưới tán cây kịch liệt ôm hôn. Ánh đèn ấm áp sáng lên bên trong biệt thự, Mạt Tây Nam một bên giở trò, một bên đầu đầy lo lắng.

Không biết tình trạng ghi chép ra được cái dạng gì? Tung tích "Lam Đậm" không rõ, thám tử ở đây cùng tình nhân thân thiết thực sự không thành vấn đề? Nếu có người phát hiện hắn và Trác Lân không có ở trong phòng, có thể hay không tay cầm đèn pin tới nơi này tìm?

Đúng lúc này, hắn nghe thấy Trác Lân "A" một tiếng.

"Làm sao vậy?"

"Có người tới rồi." Nhẹ nhàng đẩy Mạt Tây Nam ra, tầm mắt Trác Lân hướng về phía rừng cây nhỏ. Trong bụi cây tối ngờ ngờ truyền đến vang động, một lát sau, có người từ bên trong đi ra.

Hóa ra là thư ký.

Thanh niên tóc trà tao nhã vẫn như cũ ăn mặc ba cái bộ âu phục đàng hoàng trịnh trọng, trên mặt là nụ cười ôn văn nhĩ nhã. Nhìn thấy Trác Lân và Mạt Tây Nam cùng lúc ôm nhau, hắn cũng không có giật mình, chỉ có chút cười cợt quấy nhiễu.

"Hóa ra các anh ở đây, tôi đã tìm rất lâu."

"Ghi chép đều xong rồi sao?" Trác Lân không nói gì, Mạt Tây Nam giành trước đặt câu hỏi. Mặc dù biết thư ký đối với cảnh tượng như vậy khẳng định là không thấy kinh ngạc, nhưng hắn vẫn còn có chút lúng túng.

"Còn có một chút chi tiết nhỏ phải xác nhận, vì vậy hai người không cần phải gấp gáp trở lại, thật tốt hưởng thụ thế giới hai người đi. Có điều tốt nhất sau một giờ nữa hãy trở về, xin đừng quên thời gian," Thư ký nói, hơi khom mình hành lễ, "Vậy, tôi không quấy rầy hai vị."

Hắn nói xong liền quay người rời đi, bóng lưng tao nhã rất nhanh biến,ất trong bóng tối.

Mạt Tây Nam nhìn phương hướng hắn biến mất, lung túng gãi gãi đầu: "Trác Lân, tôi kỳ thực muốn nói, người nhà các anh đều thật kỳ quái... Trác Lân?"

Không trả lời.

Hắn kỳ quái quay đầu, nhìn thấy Trác Lân không nhúc nhích nhìn kỹ phương hướng thư ký dời đi.

Tròng mắt đen kịt sâu thẳm mà lạnh lẽo, không biết đang suy nghĩ gì.

Gió lạnh cuốn lên một mảnh lá khô, thổi qua bên chân.

Nơi này là nóc tòa nhà, cũng chính là nơi cao nhất của biệt thự. Từ nơi này có thể quan sát toàn cảnh, vào đêm rừng rậm một mảng tăm tối, phảng phất có thể đem hết thảy cắn nuốt. Phía xa xăm là ánh đèn rực rỡ mới lên nơi thành thị, ánh đèn lấm ta lấm tấm như đom đóm, thắp sáng mỗi một gics trong thành thị.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một người đứng một mình ở biên giới nóc nhà, tựa hồ đang thưởng thức cảnh đêm hoa mỹ này.

Gió đêm thổi mái tóc màu trà hỗn loạn của hắn, hai mắt ẩn giấu dưới tóc trán mang theo ý cười nhàn nhạt. Ba bộ âu phục thẳng tắp bao quanh thân thể thon dài kiên cường của hắn, thanh niên thư ký tao nhã đang đứng ở đây, tựa hồ chờ đợi cái gì đó.

"Cậu muốn diễn đến khi nào?" Phía sau truyền tới một thanh âm lạnh như băng.

Thanh niên quay đầu lại, nhìn thấy Trác Lân đang từ một bên nóc nhà khác chậm rãi đi tới.

Gió đem ngày càng mãnh liệt, hai người quần áo và tóc tai đều bị gió thổi cho rối loạn. Tròng mắt màu trà hơi nheo lại, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Trác Lân. Thanh niên như là lộ ra nụ cười sung sướиɠ.

Hắn xoay người, nhìn thấy Mạt Tây Nam không biết từ lúc nào đã đứng cách mình không xa.

Bị bao vây.

"Phát hiện từ khi nào?" Hắn cười hỏi, bên trong tiếng nói có tế nhị biến hóa.

Không chỉ là tiếng nói, vẻ mặt của hắn, nụ cười, dáng người đứng thẳng thậm chí cả khí chất, đều đột nhiên có cảm giác không giống nhau. Liền ngay cả Mạt Tây Nam cũng đều có thể cảm nhận được, tuy rằng có mặt thư ký nhưng đứng ở trước mặt mình không phải là cái tên thanh niên ôn văn nhĩ nhã kia.

Mới vừa rồi được Trác Lân báo cho, hắn còn không dám tin tưởng. Mãi tới tận khi khoảng cách gần như vậy, hắn mới có thể xác nhận cái tên thư ký này đúng là hàng giả.

Hắn bị đánh tráo.

"Tuy rằng diễn xác thực rất giống, có điều ngươi không đuổi được theo hắn," chậm rãi đi tới trước mặt "Thư ký", khóe môi Trác Lân nổi lên một tia gần như tức giận mà gằn, "Tên kia vừa quy mao lại vừa hay lải nhải, nếu hắn nhìn thấy ta và Tây Lan trong rừng cây, nhất định sẽ nói "như vậy sẽ cảm lạnh, mời về phòng đi", mà không phải hành lễ xong sẽ liền ngoan ngoãn rời đi."

"Há, thật sao?" Thanh niên lộ ra vẻ mặt như giật mình, "Bí thư tiên sinh cũng thật là săn sóc, đường ca của ngươi đúng là tìm được một bảo bối a."

"Này là ngươi đang khoe khoang với ta, ngươi điều tra rất chu đáo sao?" Trác Lân cười gằn, "Cho ngươi một giây, lập tức bỏ ngay lớp ngụy trang. Bằng không ta liền xé nát mặt ngươi!"

"Chán ghét, trong báo cáo điều tra cũng không có Link tính khí táo bạo như vậy a..." Thanh niên quấy nhiễu nhíu mày lại, tay phải nắm lấy tóc đột nhiên quăng một cái. Tóc giả cũng mặt nạ đồng thời bị kéo xuống, rơi bên chân thanh niên.

Nhất thời, Trác Lân cùng Mạt Tây Nam đều hơi ngẩn người một chút.

So với tưởng tượng thì càng trẻ hơn, mặt mày anh tuấn, là người phương Đông.

Bỏ qua ngụy trang người con trai có một tóc đen đẹp đẽ, tròng mắt đen kịt dưới ánh trăng sáng lên lấp lánh, tràn đầy sinh khí và sức sống. Bộ dáng kiên cường ngụy trang cũng biến trở về tùy ý nguyên bản, màu da vàng nhạt cùng khí chất ngông ngênh, khiến cho y nhìn như một con báo mỹ lệ.

Không cần tự giới thiệu, thân phận của hắn cũng đã đủ rõ ràng.

"Ta thật không nghĩ tới," Trác Lân cười cười, " "Lam Đậm" khiến cho cảnh sát toàn thế giới nghe tiếng đã sợ mất mật, lại còn trẻ như vậy."

"Ta cũng không nghĩ tới, cho rằng chính phủ loan tin thiên tài trinh thám Link dọa người, hóa ra đúng là có người này, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là một lập trình máy tính." "Lam Đậm" cười cười.

"Qúa khen. Vì vậy... Trận hỏa hoạn kia, người cầm đầu kỳ thực là ngươi?" Trác Lân lạnh giọng hỏi, đồng thời hướng về Mạt Tây Nam nháy mắt. Mạt Tây Nam lập tức từ trong túi lấy ra đóa hoa màu lam nhỏ khô héo, vứt trên người "Lam Đậm".

Đây là thứ trước khi Trác Lân bị Vệ tiên sinh bắt cóc, tại hiện trường trận hỏa hoạn phát hiện ra.

"Há, cảm tạ ngươi đã đem nó trả lại cho ta── tuy rằng nguyên bản chính là để cho ngươi nhìn thấy," "Lam Đậm" không một chút tức giận, cười nhặt hoa nhỏ lên, "Không sai, Link, ngươi suy luận rất chính xác. Nó căn bản không phải một vụ án vì tình, mà là "trừng phạt". Hai người kia làm trái với mệnh lệnh của tổ chức, chỉ có thể lấy phương thức tự sát để trả lại tội lỗi, ta chỉ là được phái tới phụ trách khắc phục hậu quả."

"Người phóng hỏa là ngươi?"

"Đúng vậy, ta chính là người thứ ba tại hiện trường. Cái đống nhà trọ kia cũng là lần đầu tới, thực sự không quen thuộc lắm. Vì phòng ngừa lưu lại tin tức liên quan tới tổ chức, ta chỉ có thể một mồi lửa thiêu nó."

"Tổ chức mà ngươi nói tới là gì? Mafia, tổ chức khủng bố nước ngoài, hay là chính phủ? Ngươi làm một mình hay là bán mạng vì ai?"

"Cái này thì không thể trả lời, ta còn muốn sống tiếp một ít lâu đó," "Lam Đậm" cười cười, "Ta vốn định sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền lập tức dời đi, lại đột nhiên thu được một tin tức thú vị, ta nói Link ngươi liền ở tại nơi thành thị này. Ta đối với ngươi rất có hứng thú, vì vậy liền chơi trò chơi này.

"Kết quả, game này khiến thần thoại của ngươi bất bại phá diệt." Trác Lân cũng nở nụ cười.

"NO, NO," "Lam Đậm" lắc lắc ngón tay, "Game không tính là công việc, lần này mục đích của ta không phải là để trộm đồ, mà là muốn gặp gỡ ngươi. Bằng không, ta sẽ không khua chiêng gõ trống thông báo đem ngươi tới, càng không mạo hiểm giả thành người bên cạnh ngươi. Chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi liền được rồi "Freya" ta không có hứng thú."

"Hừ, ngụy biện!"

"Vậy cũng được, liền coi như ta thua~" "Lam Đậm" bất đắc dĩ buông tay, "Ngược lại thật thoại bất bại này cũng chỉ là hư danh, có hay không cũng không quan trọng."

Hắn nói, từ túi áo âu phục móc ra một khối khăn tay, xoay người ném về phía Mạt Tây Nam.

Mạt Tây Nam giật nảy cả mình, vội vã hoang mang mà hoảng loạn tiếp được. Cách vải bọc, lòng bàn tay truyền đến cúc cảm lạnh lẽo êm dịu, nói cho hắn biết ngọc thạch đang bình yên vô sự mà nằm ở bên trong.

"Nếu đã như vậy, hai vị, sau này gặp lại. Có thể gặp ngươi, ta rất vui vẻ, trước lần chúng ta gặp gỡ sau này, nhớ cùng "Tây Lan" tương thân tương ái nha." Hướng Trác Lân phất phất tay, "Lam Đậm" chậm rãi hướng về phía mép nóc nhà rút lui.

Tiếp đó, hắn đột nhiên thả người nhảy một cái, tiêu sái mà ngửa mặt nhảy xuống.

Trác Lân thầm mắng một tiếng. Vội vã chạy gấp tới, thế nhưng đã không kịp. Không trung "Oanh" một tiếng nổ tung một đoàn sương trắng, sau khi sương trắng biến mất, "Lam Đậm" cũng đã không thấy nữa.

Giữa bầu trời, một tấm thẻ màu xanh lam chậm rãi bay xuống dưới, rơi xuống bên chân Trác Lân. Trên mặt vẽ ra một đóa hoa diên vĩ màu xanh, Trác Lân nhặt tấm thẻ lên, đưa nó kề sát chóp mũi, thật sâu hít một hơi.

Tròng mắt đen kịt vừa thâm sâu vừa lạnh, Mạt Tây Nam từ mặt bên nhìn y, nhìn thấy trên vẻ mặt Trác Lân phẫn nộ biến thành không cam lòng, cuối cùng chậm rãi trở về lạnh nhạt.

Y sâu kín nở nụ cười, ở trên tấm bài hạ xuống một nụ hôn khẽ.

"Lại tới, ta sẽ chờ..."

"Trác Lân!"!" Mạt Tây Nam nhất thời kinh hãi đến biến sắc, ngọc thạch suýt chút nữa từ trong tay mà trượt ra.

Hắn vọt tới bên người Trác Lân, liều mạng lay động bờ vai y, "Trác Lân! Trác Lân anh tỉnh lại đi! Tiểu tử kia CM hắn chỉ là một tên trộm, anh không nên ghi nhớ hắn như vậy a! Đáng ghét, lại còn hôn đồ của hắn, tôi không cho phép anh loạn hôn! Miệng anh chỉ có thể hôn tôi thôi, có nghe không? Có nghe hay không a!?"

Ngoảnh mặt làm ngơ Mạt Tây Nam khóc rống, Trác Lân đẩy hắn ra, trong mắt tràn đầy thần sắc hưng phấn.

Mạt Tây Nam bị đẩy ngã nhào trên mặt đất, khóc không ra nước mắt mà nhìn nơi sâu xa trong tròng mắt màu đen ánh lên hỏa diễm. Gió đêm thổi bay áo khoác của y, hướng về phía "Lam Đậm" biến mất, y nở nụ cười.

"Hừ hừ hanh... Ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha!! ── " "Lam Đậm", ta nhớ kỹ! Ta sẽ vĩnh viễn chờ đến ngày cùng ngươi quyết một trận thắng thua!! ──"

Tiếng cười điên cuồng vang vọng bầu trời đêm, Mạt Tây Nam quỳ trên mặt đất, quả thực lệ rơi đầy mặt.

"Lam đậm" khiến cho Trác Lân hưng phấn không thôi, y đã hoàn toàn tiến vào trạng thái điên cuồng.

Lần này, lại không biết y phải bao lâu mới có thể tỉnh lại! Xú mao tặc! Lại dám phá hoại tình cảm của hắn và Trác Lân, hắn không tha cho hắn!

Mạt Tây Nam ở trong lòng hạ chiếu thư với "Lam Đậm".

Mà đợi cho đến khi hắn biết được thanh niên kia từ lâu đã là bông đã có chủ, đó lại là chuyện từ rất lâu về sau này.

Kết thúc.

Một tuần sau đó, Trác Lân trở lại phòng trọ, cùng Mạt Tây Nam một lần nữa sống chung.

Căn cứ vào manh mối "Lam Đậm" lưu lại, cảnh sát tìm thấy thư ký bất tỉnh tại một khách sạn. Theo như hắn nói, thời điểm hắn ở trong phòng lấy đồ thì bị đánh lén, căn bản không nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương.

Mà thứ đồ mà hắn muốn lấy, lại là đống đồ tình thú bên trong tủ đầu giường.

Không sai, gian phòng kia chính là nơi Mạt Tây Nam và Trác Lân một lần đêm xuân. Mà lí do thư ký đi lấy mấy thứ đó là ── "Cảm thấy bọn họ sau này sẽ dùng đến."

Thời điểm nghe được tin này, Mạt Tây Nam dở khóc dở cười, chỉ có thể cảm khái nói: "Thực sự là một vị thư ký xứng đáng a..."

"Chỉ là một tên phiền phức lại hay lải nhải mà thôi," Trác Lân tàn nhẫn mà đóng phong thư, "Chuyện nhàm chán liền đừng nói chuyện nữa, tới giúp tôi giải quyết vấn đề khó."

Y đang ngồi xếp bằng trên ghế ở thư phòng, mặc áo ngủ tơ lụa mà mình thích nhất.

Ba cái máy tính đồng thời đặt ngay trước mặt y, trên đó đều hiển thị cùng 1 nội dung ── trang Link-Join cá nhân của y.

Buổi tối ngày hôm đó, "Lam Đậm" nói tới "Còn tưởng rằng Link là một thiết lập máy tính" tựa hồ tạo thành một đả kích rất lớn với Trác Lân. Tuy rằng lúc đó không hề nói gì, nhưng sau khi y về nhà liền quấn quít lấy Mạt Tây Nam, vẫn cứ muốn hắn đem LOGO đổi đi.

"Tôi cảm thấy màu tường màu lam đậm rất ổn mà." Mạt Tây Nam an ủi y.

"Câm miệng, cậu không phải là nhà thiết kế sao? Từ chối yêu cầu của khách hàng là thái độ nên có sao?" Trác Lân trừng mắt hắn.

"...Được rồi, cái đó đổi theo cuộc sống của anh thì như thế nào?" Mạt Tây Nam bất đắc dĩ thở dài, "Dùng ảnh truyền lên trên mạng, mọi người thấy gương mặt thật, thì sẽ không coi anh là cái thiết lập máy tính nữa."

"Bức ảnh như nào mới tốt?" Trác Lân nói, đem một bát lớn ô mai ôm vào trong ngực, vê lại một viên rồi cắn vào.

"Động tác môi ăn cỏ của anh bây giờ liền không tồi." Mạt Tây Nam nhìn y, khóe miệng bất tri bất giác liền dương lên.

Động tác cắn ô mai của Trác Lân thực sự là quá mê người, cánh môi nhợt nhạt hơi mở ra, mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi non mềm...

Chất lỏng đỏ tươi của ô mai tràn ra khóe môi, rất muốn giúp y liếʍ một hồi...Lại một hồi... Sau đó thẳng thắn hôn y...

"Trừ ăn ô mai ra, còn có kiến nghị khác không?" Trác Lân nuốt ô mai, hỏi."

"Hoặc động tác uống sữa tươi của anh cũng không tồi..." Duy trì vẻ mặt cười khúc khích, Mạt Tây Nam tập trung trả lời.

Ừm, thời điểm uống sữa cũng rất mê người... Trác Lân thích dùng ống hút*, lúc này môi của y sẽ hơi nhếch lên, nếu như sữa bò dính trên mặt thì lại càng mê người... Khà khà khà... Lại nói, tối qua y đúng là có uống "Sữa bò".

(nguyên văn: hấp quản)

Trên giường Trác Lân không hề có kiêng kị gì, thời điểm ý loạn tình mê lại càng lạc quan, chỉ cần mình đem đồ vật kia nhét vào trước mặt y, y sẽ chủ động ngoan ngoãn là liếʍ...

Khà khà khà hắc,,, Vậy tối nay có nên hay không lại một lần nữa...

Trước tiên là để cho y liếʍ, sau đó là ngậm cả cây... Tiếp đó liền... Khà khà khà...

Vẻ mặt cười khúc khích bất tri bất giác biến thành cười dâʍ đãиɠ.

"Tây Lan." Đúng lúc này, âm thanh Trác Lân đem hắn kéo về thực tại.

"A? Cái gì?"

"Có thể thoáng khắc chế lại da^ʍ ý của cậu lại được không?"

"Ồ!?"

"Cậu cho rằng, tôi không biết cậu đang suy nghĩ gì à!?"

"Ngao! ── Trác Lân anh nghe tôi giải thích...!"

Tiếng kêu bi thảm, nương theo tiếng cự vật rơi xuống. Đã từ nhà lớn một mình thế giới trở về thế giới hai người, lần thứ hai khôi phục lại huyên náo.

Sau khi đem Mạt Tây Nam đá lăn xong, Trác Lân từ trên ghế nhảy xuống liền đi về hướng phòng khách. Nhưng mà chân còn chưa bước ra, lại đột nhiên áo ngủ bị một phát kéo lại.

Y không có phòng bị, hướng về phía sau ngã xuống, cùng Mạt Tây Nam đồng thời ngã lăn trên thảm.

Môi bị vững vàng ngăn chặn, hôn môi mang theo thô bạo. Mạt Tây Nam biết kỹ thuật hôn của mình không thể nói là cao siêu, bởi vậy chỉ có thể dùng nhiệt tình để bù lại.

"Nếu như anh biết tôi đang suy nghĩ cái gì, liền thẳng thắn... Tới làm một lần đi!" Hắn nôn nóng mà thở gấp, du͙© vọиɠ bốc lên.

"Tránh ra!..." Trác Lân nhíu mày lại, theo bản năng muốn đẩy vai Mạt Tây Nam ra. Mạt Tây Nam thế nhưng một phát bắt được tay của y, chăm chú đặt tại bên người, thuận thế hôn lên cổ y, gặm cắn xương quai xanh của y.

"A..." Sau lưng dâng lên một hồi run rẩy, thân thể Trác Lân lập tức căng thẳng. Cảm giác được bàn tay ấm áp của Mạt Tây Nam đã thăm dò vào áo ngủ của y, y tay nắm thành quyền, ở trên bụng tên khốn khϊếp này không nặng không nhẹ đánh một quyền.

Mạt Tây Nam "Ngao" một tiếng cong vai lên, động tác trong nháy mắt đình trệ.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ phác họa bóng hai người quấn quít, trong phòng yên tĩnh, vang vọng tiếng thở dốc ồ ồ của hai người.

Vẻ mặt mang theo tia khó có thể tin, Mạt Tây Nam ngơ ngác nhìn kỹ tròng mắt đen kịt mỹ lệ của Trác Lân. Người dưới thân xem ra cũng không hề có dáng vẻ tức giận, nhưng thoáng hiện ra vẻ mặt bên trong "Tôi không nên như vậy".

Kể từ sau khi về nhà, y liền là lạ như vậy.

Mạt Tây Nam biết, tuy rằng cho đến cuối cùng, Trác Lân vẫn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép. Nhưng ở giai đoạn tiền hí, y chung quy vẫn phải chống cự một trận như vậy.

Tại sao chứ?

Nghĩ một hồi, ngày trước Mạt Tây Nam vẫn đem nó xem là tiểu tình thú. Liền như vậy, hắn liền tiếp tục nhào tới vững vàng mà đè Trác Lân lại, như con cún đói bụng lâu ngày.

Trác Lân không có chỗ nào có thể trốn được một trận ngổn ngang mãnh liệt, chỉ giãy dụa mấy lần, áo ngủ liền được lực lớn gỡ bỏ, ném xuống đất.

Tiếp đó, Mạt Tây Nam cũng cởϊ áσ ra, lộ ra nửa người trên to lớn. Hắn cúi đầu hôn sau tai Trác Lân, hai tay cũng không an phận chuyển động.

"Tây Lan..." Trác Lân thoáng phát ra tiếng thở dốc gấp gáp, nhẹ giọng gọi.

"Cái gì? Tôi đang bận lắm." Mạt Tây Nam mất tập trung trả lời, tiếp tục giở trò.

"Quên đi, không có gì." Do dự một lúc, Trác Lân vẫn là lắc đầu một cái, hơi mở chân ra, phối hợp để Mạt Tây Nam dò tay vào qυầи ɭóŧ của y, nắm chặt lấy du͙© vọиɠ bán ngẩng đầu cẩn thận mà xoa nắn.

Ôn nhu âu yếm rất nhanh biến thành thô lỗ thương yêu, Trác Lân ban đầu còn nhẫn nhịn không lên tiếng, mấy phút sau liền khó nhịn vặn vẹo eo, rêи ɾỉ bắn trong tay Mạt Tây Nam.

"Ra thật nhiều." Mạt Tây Nam tặc lưỡi cười, cố ý mở ra năm ngón tay, để cho Trác Lân nhìn thấy dáng vẻ toàn bộ tay đều dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trác Lân đỏ cả mặt đem đầu quay đi, một bộ vẻ mặt não tu. Mạt Tây Nam đắc ý phát ra tiếng cười tà ác dâʍ đãиɠ, đem ngón tay dính mồ hôi chậm rãi xen vào bên trong cơ thể Trác Lân, cẩn thận mở rộng huyệt phía sau.

Mãi đến tận khi hoàn toàn thả lỏng, hắn mới nhấc cao eo Trác Lân, từ chính diện mà chậm rãi tiến vào.

"A a...!" Du͙© vọиɠ nóng bỏng thô ngạnh, giống như muốn đem thân thể Trác Lân đều hòa tan. Mạt Tây Nam sau đó chỉ là cắm vào mấy lần, y liền phát ra tiếng kêu mê người.

Bắp đùi thon dài bị tách ra, gác trên bả vai dày rộng của Mạt Tây Nam, phía trước cùng phía sau đều tùy ý bị đùa giỡn. Lại như vô số lần trong quá khứ, thân thể Trác Lân một khi bị thành tù binh của khoái lạc, sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.

Thân thể trắng nõn bốc lên hồng nhạt mê người, ngón tay y hơi run rẩy nắm lấy thảm, lông mi dính đầy lệ.

Áo ngủ cùng qυầи ɭóŧ đã sớm không biết bị ném đi nơi đâu, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của y dưới ánh mặt trời ấm áp không kiêng kị mà mở rộng, dâʍ ɭσạи mà vặn vẹo, tùy ý tầm mắt Mạt Tây Nam hừng hực mơn trớn mỗi tấc da thịt, đem xấu hổ cùng khoái hoạt cuồn cuộn không ngừng đưa vào cơ thể y.

"Khốn nạn, anh cũng quá mê người rồi..." Mạt Tây Nam cắn răng, đầu đầy mồ hôi.

Trác Lân trần như nhộng mở chân ra, nằm trên đất, hình ảnh bị hắn xen vào... Thực sự quá kí©ɧ ŧìиɧ! Tuy rằng đã sớm thoát khỏi nỗi niềm tiết sớm khó nói, hắn vẫn cần một lực khắc chế lớn mới khiến cho mình không lập tức bắn ra!

Dùng tư thế chính diện thoải mái một trận xong, hắn càng làm thân thể Trác Lân vượt qua, từ trên cao giơ một cái chân của y, tiếp tục vòng kế tiếp. Tư thế bất an lại khó nói khiến Trác Lân cảm thấy vô cùng không dễ chịu, y thở hổn hển quay đầu.

"Cậu... A── " Mới vừa nói ra một chữ, y liền kêu lên sợ hãi, là do Mạt Tây Nam dùng góc độ càng dễ dàng thâm nhập, lại một lần nữa tiến thẳng vào thân thể của hắn.

Tính khí hừng hực ma sát nơi sâu nhất trong tràng bích mềm mại, một hồi lại một hồi tại nơi mẫn cảm nhất. Mạt Tây Nam trong cơ thể Trác Lân không ngừng mà ra vào, rất nhanh không chịu được mà căng thẳng phần eo.

"A!" Phát ra một tiếng kêu rên, y đem toàn bộ tính khí dừng lại trong cơ thể Trác Lân. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng sền sệt lập tức toàn bộ đều nhắm vào nơi sâu nhất trong tràng đạo Trác Lân.

Trong phòng, tiếng thở dốc ồ ồ lại so với vừa rồi kí©ɧ ŧìиɧ hơn mấy lần. Chờ đợi dư vị cao trào qua đi, Mạt Tây Nam chậm rãi rời khỏi thân thể Trác Lân. Theo động tác đi ra của hắn, từng luồng dịch nóng ấm theo bắp đùi trong của Trác Lân chảy xuống, khiến y không tự chủ được khép chặt miệng huyệt.

Tình cảnh này đều bị Mạt Tây Nam thu hết vào đáy mắt, hắn e sợ mình lại sẽ "Đứng lên", vội vã dời tầm mắt, nằm xuống đất từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Trác Lân.

"Tây Lan..." Sau một hồi thở dốc, hô hấp bình ổn xong, Trác Lân nói chuyện.

"Lại làm sao?" Mạt Tây Nam lười biếng hỏi, "Ngày hôm qua gây ra chuyện gì*, anh sao vẫn luôn gọi tên tôi?"

(*nguyên văn: thổi cái gì phong)

"Tây Lan, tôi đã nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy... Nên quên việc đuổi việc cậu đi." Trác Lân nhỏ giọng nói.

"...!?"Mạt Tây Nam ngẩn người, lập tức trên cái mông trắng bấm một cái, "Đuổi việc cái điểu anh a, sau lần trước anh đuổi việc tôi, căn bản còn chưa có một lần nữa thuê tôi!"

"Vậy tôi một lần nữa thuê cậu, lại đuổi việc cậu đi."

"Anh lại là dây thần kinh nào bị chập?"

"Không có chập, chỉ là không muốn cùng cậu tiếp tục đóng vai tình nhân, trải nhiệm ái tình. Tuy rằng tôi cũng không ghét cậu, thế nhưng luôn cảm thấy quan hệ giữa chúng ta như vậy cũng không quá bình thường. Nếu nói, là "có yêu mới có thể làm", vậy đúng không?"

Ngữ khí Trác Lân rất chăm chú, hiển nhiên là dùng hình thức nhất quán suy nghĩ của y, nghiên cứu "Tình yêu" thứ đồ hư vô mờ ảo này.

Mạt Tây Nam nghoẹo cổ nghĩ một hồi, đột nhiên tinh quang chợt lóe lên: "Đâu chính là lý do gần đây anh giận dỗi, không chịu để tôi ôm sao?"

Trác Lân không nói gì, xem ra là thừa nhận.

Đây là chuyện đương nhiên, trải qua nhiều "Đau khổ" như vậy, coi như lại thoát tuyến, cũng xác thực nên bắt đầu nên nhìn thẳng vào quan hệ kỳ quái giữa hai người.

Mạt Tây Nam một bên tỏ ra là đã hiểu quấy nhiễu ở trong lòng Trác Lân, một bên hướng mình đã có thể đoán ra tâm tư Trác Lân mà cảm thấy tự hào.

Lại nghĩ một lúc, hắn liền nắm vai Trác Lân, để y hồi phục thành tư thế nằm ngửa, sau đó tách bắp đùi của y ra.

Cứ như vậy, toàn thân Trác Lân, bao quát nơi bí ẩn riêng tư nhất đều lộ rõ dưới mắt Mạt Tây Nam. Thân thể trần như nhộng che kín dấu vết, miệng huyệt xốp mềm thậm chí còn đang chậm rãi khép mở, không ngừng phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

"Liên quan tới vấn đề này, tôi đã cân nhắc qua," nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trác Lân, Mạt Tây Nam giả dối cười, "Dáng vẻ hiện tại của anh, chỉ cần có thể vĩnh viễn để một mình tôi nhìn là được rồi. Đây chính là quan hệ tình cảm bình thường nhất giữa hai chúng ta."

"Cậu thật hạ lưu." Trác Lân lộ ra vẻ mặt não tu.

"Tôi là thật lòng, tình yêu của biếи ŧɦái và biếи ŧɦái, khẳng định phải biếи ŧɦái hơn so với tình yêu của người thường, cái này không phải rõ ràng rồi sao?" Mạt Tây Nam nói, một tay ôm Trác Lân kéo vào trong l*иg ngực, "Đừng suy nghĩ lung tung, mau tới để tôi yêu lần nữa, anh sẽ liền tỉnh táo!"

"Thả tôi ra!"

"Lại một lần nữa đi!"

"Tôi còn chưa biết, giữa chúng ta đến cùng là có phải tình yêu chân thành hay không!"

"Thứ đó không quan trọng, có "Chân tính" là được! ──" Mạt Tây Nam nói, dùng sức hôn lên môi Trác Lân. Liền như vậy, ý kiến của Trác Lân đều biến thành "Ô ô" rêи ɾỉ, bị chặn lại ở trong miệng.

── giữa bọn họ, có tình yêu chân thành sao?

Nói thật, Mạt Tây Nam cũng không biết. Trước khi hiểu rõ vấn đề này, hắn đã bị Trác Lân lõa thể làm cho thần hồn điên đảo.

Thế nhưng sau khi trải qua những sóng gió chập trùng, đã có một loại sức mạnh không nhìn thấy được, đem bọn họ chặt chẽ mà liên kết với nhau.

Trên thế giới, sẽ không có ai so với Mạt Tây Nam càng nhịn giỏi tính cách kỳ quái của Trác Lân thụ; cũng sẽ không có ai so với Trác Lân càng có thể làm cho Mạt Tây Nam dâng trào cảm xúc mãnh liệt.

Bọn họ ngoại trừ bên nhau, đã không còn chỗ đến được.

Như vậy, liền được rồi.

Cho nên có tình yêu chân thành hay không? Tính rồi, đêm đẹp ngắn hạn, so với rảnh rỗi suy nghĩ vấn đề này, còn không bằng thương yêu mỹ nhân Trác Lân một hồi!

- Hoàn-

Lời cuối sách

Các vị bằng hữu thân quen và cả với các vị bằng hữu mới lần đầu gặp mặt, chào mọi người.

Quyển sách này thông thiên đều tràn trề bầu không khí quái lạ. Chuyện của nhân vật thanh niên đơn thuần coi như bản thân biếи ŧɦái, nhiệt huyết, ý da^ʍ và mỹ nhân kỳ thực so với hắn càng biếи ŧɦái hơn, IQ cao, thoát tuyến, cấm dục. Tôi vẫn lo quan điểm "Luôn có một người đang chờ ngươi", tin tưởng chỉ cần không có ý đồ bại hoại hủy diệt thế giới (a?), coi như không phải người quái lạ, cũng nhất định có thể tìm đối tượng thích hợp với mình.

Thời gian hoàn thành quyển sách so với dự kiến dài nhiều lắm, thường thường giữa lúc viết cười không ngừng được, cũng thường thường nghĩ "Biên biên nhìn thấy nội dung như vậy sẽ không tan vỡ chứ" (tạo thành chữ thập). Mặc kệ có thế nào cuối cùng cũng coi như gian nan xong bản thảo, có thể tiếp nhận hay không còn phải xin mời các vị định đoạt.

Liên quan tới nhân vật phụ đi ngang qua, đầu tiên là Vệ tiên sinh và thư ký. Đương nhiên hai vị này sẽ có một quyển sách chính làm nhân vật chính: Đừng thấy Vệ tiên sinh ngày thường tính khí đáng sợ lại táo bạo, kỳ thực hắn là một người vợ bị nghiêm quản a (hắc), còn có tên thật của thư ký là gì?...Xuỵt, đây là bí mật nha~ (bị đánh)

Quan trọng là Vệ Tiểu Thịnh và Tô Vân Tịnh. Hai vị này xuất phát từ một văn (thân sĩ có bệnh thích sạch sẽ), nên sự tình xảy ra trước bộ này, hơn nữa từ miêu tả ngắn ngủi trong quyển sách có thể thấy được, Tiểu Thịnh hiển nhiên cũng là vợ bị quản nghiêm. (Tiếng trời: Vệ gia chuyên môn sản xuất vợ bị quản nghiêm sao?)

Cuối cùng, "Lam Đậm" tiên sinh xuất phát từ một văn lam trọng dạ (Miên Chi Luyến), hắn là một nhân vật mà cá nhân tôi vô cùng yêu thích. Ở trong (Miên Chi Luyến) hắn bị tiểu công đùa bỡn đến chật vật vô cùng, nhất khẩu ác khí.

Chuyện xảy ra trong (Miên Chi Luyến) sau quyển sách này, phần cuối là trọng dạ chậu vàng rửa tay, cùng ca ca (sương lớn) lưu lạc thiên nhai (ngao du đất trời). Cân nhắc thời gian hắn và Trác Lân quyết đấu một trận thắng thua còn xa vời vợi, hay là nên sắp xếp một cơ hội để hắn một lần nữa làm hồi lão bổn cảnh? (quần chúng: ngươi tỉnh lại đi a!)

Vậy thôi, nói chuyện phiếm đến đây thôi. Đối với nội dung quyển sách có bất kỳ ý kiến gì, kiến nghị, hoan nghênh gửi bưu kiện đến. Nếu có hy vọng xem cố sự, nội dung vở kịch, cp hay là phiên ngoại, cũng cứ báo cho tôi.

Nhiệt liệt chờ mong bạn gửi thư, hi vọng chúng ta sẽ gặp lại trong một quyển sách khác, bye bye^-^

- Hoàn-

Vài lời của Sub: Hoàn rồi, cuối cùng cũng hoàn rồi, ta xúc động muốn khóc╰(¯¯▽¯¯)╯, Để đánh giá thì đây quả thực là một bộ khá ổn, ngọt ngược rau thịt đủ cả, vì đủ mà số chương chỉ có 10 nên chưa sâu sắc lắm. Tuy vậy tính cách nhân vật thì lại được thể hiện khá rõ, hai bé đều moe, có cái độc và lạ riêng, lối tư duy logic theo tính cách nhân vật, các nhân vật phụ cũng rất đáng yêu, cả bộ truyện không có nhân vật phản diện (theo Sub thôi), cơ mà có một điểm miêu tả nội tâm là chưa quá đạt, đôi lúc ta cảm thấy hơi gượng gạo và các tình tiết trinh thám thực sự không nổi bật cũng như gây hứng thú. Mà cũng không thể trách tác giả được, nghĩ ra cốt và triển là hai việc khác nhau mà. Còn lại thì rất được, cốt truyện lạ, tính cách nhân vật lạ lại khá đầy đủ vị, đọc giải trí thì quá ổn. Còn về mấy cp khác như tác giả đã chia sẻ, có truyện riêng, cơ mà ta không có biết chính xác tên, mà nếu các nàng muốn ta triển thì ta sẽ cân nhắc. Cuối cùng, vô cùng cảm ơn các nàng đã chờ đợi một con rùa như ta, có ý kiến hoan nghênh cmt. Love love~