🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Phúc bá, tiểu hài tử này tử đâu tới vậy?" Hạ Thiêm và Calle ngồi xuống cạnh nhau, cực kì hứng thú đánh giá nam hài ngồi ở đối diện đang gắt gao túm tay áo của Phúc Bổn Tư, cúi đầu không nói lời nào.
"Thiếu gia." Ngữ khí của Phúc Bổn Tư có chút nghiêm khắc, giống như giáo huấn Hạ Thiêm không có lễ phép.
Hạ Thiêm đời trước đi theo bọn hải tặc lang thang, lễ nghi quý tộc gì gì đó đã quên đến không còn một mảnh. Khi cậu nghe được ngữ khí quen thuộc này của lão còn sửng sốt một chút, sau đó mới hơi điều chỉnh lại tướng ngồi, bày ra bộ dáng 'tui biết sai rồi'.
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Phúc Bổn Tư ở trong lòng thở dài, thiếu gia vẫn còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều không kịp dạy dỗ, nếu lão chủ nhân còn sống, chính mình hẳn vẫn còn đi theo bọn họ. Nếu không phải chính mình thật sự không bảo hộ được thiếu gia, ai lại đem thiếu gia gả vào gia tộc Felids chứ? Ai, hiện tại cũng không thể lúc nào cũng bồi bên người thiếu gia, vạn nhất thiếu gia chịu ủy khuất cũng sẽ không có người biết.
Nghĩ như vậy, Phúc Bổn Tư liền có chút hối hận.
Đột nhiên tiểu hài tử kéo kéo tay áo của lão, đem lão kéo trở về, "Tiểu Khải Tư, làm sao vậy?" Cong lưng, ông nhìn thẳng tiểu nam hài, nhẹ giọng nói.
Thanh âm của nam hài có chút nhỏ, trừ bỏ Phúc Bổn Tư gần nhóc nhất, Calle cùng Hạ Thiêm ngồi ở đối diện đều không nghe được gì.
"Đúng vậy, cho nên con cũng dũng cảm một chút, đến chào hỏi cậu ấy thì sao?" Phúc Bổn Tư nhẹ giọng cổ vũ tiểu Khải Tư, hơn nữa còn ôn nhu sờ sờ đầu nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, cười với Hạ Thiêm và Calle, "Đứa nhỏ này có chút thẹn thùng."
Hạ Thiêm vẫn đang một bộ dáng 'tui thực ngoan', hướng lão gật gật đầu. Càng nói nhiều càng sai nhiều, cậu quyết định sẽ không nói lời nào, bằng không chọc Phúc bá không vui liền không tốt. Phúc bá trong mắt cậu chính là một tôn lão (ông cụ mà chúng ta cần kính trọng)... Ân, cậu cũng yêu thích hảo hài tử nữa.
Tiểu Khải Tư vẫn luôn cúi đầu đột nhiên từ trên sô pha leo xuống, nâng lên đầu nhỏ của mình, vẻ mặt kiên định đi về phía Hạ Thiêm.
Thời điểm Hạ Thiêm đang tự hỏi này tiểu oa nhi này muốn làm cái gì, tiểu Khải Tư đột nhiên xoay người, bình tĩnh đứng trước mặt Calle, dùng giọng nói lớn nhất của mình mà hướng hắn hỏi, "Ngài là trung tướng Felids sao?"
Calle mặt không biểu tình nhìn tiểu Khải Tư. Dưới ánh mắt lạnh băng kia, nhóc tự cảm thấy đại anh hùng trước mắt này khẳng định không thích mình. Ngay khi dũng khí mà nhóc đã chuẩn bị tuột xuống đến mức khiến nhóc rụt đầu lại, Calle liền mở miệng.
"Đúng vậy, là ta."
Trong nháy mắt, đôi mắt đen của tiểu Khải Tư liền có thần thái, bên trong đôi mắt nhỏ toàn bộ là ảnh lửa bắn ra. Tựa hồ do có chút khẩn trương, hai tay nhóc đặt trước người, ngón tay không ngừng vặn xoắn lẫn nhau, "Trung tướng đại nhân, tôi, tôi có thể, cùng ngài nói nhỏ một vài lời không?" Thanh âm càng nói càng nhỏ, cuối cùng là cúi đầu giống như sợ hãi nghe được lời tuyệt.
"Có thể." Calle không chút do dự nói. Hắn làm sao có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu của một tiểu gia hỏa đáng yêu chứ?
Đầu nhỏ nâng lên, vẻ mặt kinh hỉ không ngăn được, tiểu Khải Tư trái phải đánh giá một chút, nghĩ xem muốn mang Calle đi nơi nào. Nhóc bước tới định dắt tay hắn nhưng lại nghĩ có khả năng hắn sẽ không thích nên cánh tay liền buông xuống.
Bàn tay to đột nhiên nắm lấy bàn tay nho nhỏ kia, Khải Tư có chút không thể tưởng tượng nhìn, đại anh hùng nhìn qua tuy rằng lạnh như băng nhưng hình như là người rất tốt nha. Khải Tư một bên nghĩ, một bên dẫn Calle ra khỏi phòng khách.
Chờ đến khi hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của Calle, Hạ Thiêm mới đem ánh mắt thu hồi. Tiểu hài tử dẫn Calle đi, còn muốn bí mật nói vài lời, cậu thật sự rất muốn biết nhóc định nói gì.
"Thiếu gia nhìn qua thực thích thượng tướng, ngay cả ánh mắt cũng luyến tiếc rời khỏi thượng tướng." Phúc Bổn Tư không biết ngồi bên người cậu khi nào, giọng nói mang theo ý cười trêu ghẹo Hạ Thiêm.
Cái gì? Nói cậu luyến tiếc dời mắt khỏi Calle đó hả? Cậu chỉ là rất muốn biết tiểu gia hỏa kia rốt cuộc muốn cùng Calle nói cái gì thôi. Hạ Thiêm nhanh chóng nói, "Không có, Phúc bá ngài suy nghĩ nhiều rồi. Cháu chỉ muốn biết tiểu... tiểu Khải Tư muốn nói gì với Calle thôi."
Phúc Bổn Tư cười cười, suy nghĩ nhiều hay ít đều giống nhau thôi. "Cháu phải hiểu chuyện một chút, Phúc bá không ở bên không thể che chở cháu. Vạn nhất cháu bị khi dễ thì làm sao bây giờ, không nên luôn một bộ tính tình trẻ con. Hơn nữa nhất định phải hiểu lễ nghi, cháu nhìn xem, bộ dáng này của cháu, nơi nào còn nhớ rõ những lễ nghi Phúc bá dạy trước đó?"
"Không ai khi dễ cháu hết, Phúc bá ngài cũng đừng lo lắng." Hạ Thiêm cười cười, định chuyển chủ đề. Mấy cái lễ nghi kia cậu đã quên từ hơn trăm năm trước ngoại trừ những thứ cơ bản. Câu không bày ra thói quen, dáng vẻ lưu manh của hải tặc thì đã không tồi rồi.
"Cháu đứa nhỏ này." Phúc Bổn Tư thở dài trong lòng. Từ sau khi lão chủ nhân qua đời, thiếu gia liền thay đổi rất nhiều, giống như đột nhiên trưởng thành. Tâm tình trở nên lạnh nhạt, rất nhiều chuyện đều không so đo không tranh thủ. Có thể thiếu gia muốn mình yên tâm, lại không biết như vậy càng khiến lão không yên lòng. "Cho dù hiện tại cháu đã ở gia tộc Felids nhưng cũng không được quên những lễ nghi đó. Là bạn đời của thượng tướng, là một thành viên của gia tộc Felids, rất nhiều thời điểm cháu sẽ đại diện thay bọn họ."
Sau khi dỡ xuống chức quản gia, Phúc Bổn Tư giống như một trưởng bối mỗi lần đối mặt với Hạ Thiêm, cẩn thận dặn dò đứa nhỏ lão chăm sóc từ nhỏ đến giờ. Tuy rằng hiện tại Hạ Thiêm nhìn qua có vẻ cẩn thận nghe lão nói, thế nhưng lão biết thiếu gia căn bản không nghe lọt tai, cậu chỉ là đang hống lão khiến lão an tâm mà thôi. Bất đắc dĩ, Phúc Bổn Tư thở dài một tiếng trong lòng.
Hạ Thiêm một bên gật đầu, một bên chờ Phúc Bổn Tư nói xong, chờ đến lão rốt cuộc dừng lại, Hạ Thiêm mới mở miệng nói, "Cháu biết rồi, Phúc bá ngài không cần lo lắng cho cháu, cháu có chừng mực. Đúng rồi, tiểu nam hài kia là con cái nhà ai vậy?"
Quý tộc chính là phiền toái, lễ nghi gì đó cũng phiền toái. Cậu nhiều nhất chỉ ở liên bang ngốc mấy năm, sẽ không khiến Calle và gia tộc Felids mất mặt a... Rất có khả năng, chờ cậu trở lại Duyên Thạch cũng không có mấy người biết cậu cùng Calle ở bên nhau đâu.
"Đứa bé kia rất kiên cường." Phúc Bổn Tư như nguyện cho cậu dời đề tài. Nếu thiếu gia không muốn nghe, lão ở sau lưng làm nhiều một ít là tốt rồi, tuy rằng hiện tại lão cũng không làm được gì nhiều.
"Kiên cường?" Nghĩ đến bộ dáng nhút nhát sợ sệt ở cửa của tiểu Khải Tư cùng với vẻ mặt lấy hết can đảm cùng Calle chào hỏi, Hạ Thiêm không thể liên tưởng đến hai chứ 'kiên cường'.
Phúc Bổn Tư cũng biết cậu khẳng định không tin nên giải thích, "Hai năm sau khi Khải Tư được sinh ra thì phụ thân nó theo bộ đội tuần tra biên giới tinh hệ nhưng không may hy sinh. Ba ba của Khải Tư biết được tin tức liền bi thống không thôi nhưng vẫn quyết định một mình đem Khải Tư nuôi lớn. Bất quá nữ thần may mắn cũng không có chiếu cố bọn họ. Trong một chuyến đi, phi hành khí của bọn họ gặp trục trặc, cuối cùng ba ba của Khải Tư chỉ có thể bảo hộ nó dưới thân mình."
Bi kịch trên thế giới này mỗi ngày đều đang phát sinh. Sinh hoạt nhiều năm trên tinh cầu rác rưởi nên Hạ Thiêm đã sớm nghe qua đủ loại bi kịch, hiện tại nghe chuyện này, cậu chỉ có thể than 'đau đớn thay', những thứ khác cậu cái gì cũng không giúp được. Chẳng lẽ cậu còn có thể khiến người chết sống lại sao? Nhiều năm như vậy, Hạ Thiêm đã học được cách đối xử với mọi thứ một bằng thái độ lạc quan. Bởi vì có một số việc rất tệ mà chúng ta lại không cách nào thay đổi sự thật, chỉ có thể thay đổi thái độ của chính bản thân.
"Khải Tư thực sự rất kiên cường. Sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng ba ba mà ba của nó cả người đều là máu, lúc này Khải Tư còn có thể bình tĩnh dùng quang não trẻ em của mình để phát tín hiệu cầu cứu. May mà trước đó ba ba Khải Tư cũng đã phát tín hiệu nên bọn họ rất nhanh được cứu. Đáng tiếc, ba ba Khải Tư không chống đỡ nổi, cuối cùng vẫn là để lại tiểu Khải Tư một người."
Nghe xong một đoạn dài, Hạ Thiêm chú ý điểm quỷ dị ở chỗ 'tại sao tiểu Khải Tư ngủ mà không tỉnh lại'. Tuy nhiên cậu vẫn rất bội phục đứa bé này, nhìn qua tiểu gia hỏa mới bốn năm tuổi, nếu cậu là nó phỏng chừng chỉ biết khóc ầm lên.
Nhìn Hạ Thiêm có vẻ vẫn còn muốn nghe, Phúc Bổn Tư cảm khái trong lòng, thiếu gia thật sự vẫn còn là đứa nhỏ chưa lớn, "Điều kiện nuôi nấng của liên bang phi thường nghiêm khắc, mà song thân của Khải Tư cũng không có người thân. Vừa vặn phụ thân nó là cháu của ta, trong tất cả mọi người, chỉ có ta tương đối phù hợp với điều kiện nuôi nấng."
Mỹ mãn nghe hết câu chuyện, Hạ Thiêm gật gật đầu, có cái tiểu gia hỏa bồi Phúc bá cũng tốt, như vậy Phúc bá sẽ không cảm thấy cơ đơn mà tiểu tử kia cũng có thể hưởng giáo dục tốt, chỉ cần nó có thể chịu đựng Phúc bá lải nhải cùng nghiêm khắc ╮ (╯▽╰ )╭
Không lâu sau, Calle nắm tay tiểu Khải Tư trở về. Hạ Thiêm nhìn cảnh tượng kia đặc biệt muốn cười lớn! Tiểu gia hỏa mới đến đầu gối Calle nên hắn phải tận lực cong lưng nắm tay nó, đây thật là... Quả nhiên lớn lên cao quá cũng là điều thống khổ ╮( ̄▽ ̄")╭
Ngồi chung một chỗ, hàn huyên một hồi, Phúc Bổn Tư liền đi chuẩn bị cơm trưa.
Lưu lại Hạ Thiêm cùng Calle mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu gia hỏa.
Qua một hồi, tiểu gia hỏa 'bạch bạch' chạy tới trước mặt Hạ Thiêm, có chút xấu hổ hỏi, "Thiếu gia ca ca, anh là bạn trai của Calle thúc thúc sao?"
Thiếu gia ca ca là cái danh xưng quỷ dị gì đây?! Còn có "Calle thúc thúc'... Không được, Hạ Thiêm không nhịn nổi, cậu muốn cười rộ lên nha. Ca ca cùng thúc thúc kém nhau một cái bối phận, tiểu hài tử này chơi thật vui~
Hạ Thiêm đem tiểu hài tử ôm đến giữa người mình và Calle, nhân tiện nhường vị trí để tiểu Khải Tư có thể thoải mái ngồi xuống, "Anh không phải là thiếu gia ca ca nha, phải gọi là Hạ Thiêm ca ca. Còn có nhóc như thế nào kêu Calle là thúc thúc hửm?"
Vẫn còn chút thẹn thùng, tiểu Khải Tư mềm mại mở miệng kêu một tiếng, "Hạ Thiêm ca ca." Sau đó tự hỏi một chút rồi nói tiếp, "Bởi vì ba ba nói kêu thúc thúc có vẻ tương đối thân mật, Khải Tư muốn cùng Calle thúc thúc thân mật một tí." Nói xong khuôn mặt nhỏ còn có chút đỏ bừng.
"Vậy gọi ca ca liền không có vẻ thân mật rồi." Hạ Thiêm giả bộ thương tâm, còn quay đầu sang chỗ khác vờ không để ý tới nhóc.
Tiểu gia hỏa lập tức nóng nảy, "Không phải, không phải, đó là bởi vì Hạ Thiêm ca ca nhìn qua tương đối xinh đẹp, ba ba nói ai lớn lên xinh đẹp đều phải gọi ca ca, tỷ tỷ."
Nhìn Hạ Thiêm một bên đùa với tiểu hài tử, Calle có chút suy nghĩ miên man, nếu bọn họ cũng có một đứa nhóc mềm mềm, vậy cũng không tồi. Lớn lên giống tiểu Thiêm, tóc vàng, mắt màu xanh thẳm, khẳng định rất đẹp, rất khả ái, đến lúc đó còn có thể mềm mại kêu tên mình...
"Ai, anh đang suy nghĩ cái gì, ăn cơm a." Hạ Thiêm đột nhiên dùng sức vỗ vai Calle một cách, đồng thời lúc đó Calle cũng trợn mắt, quay đầu có chút nghi ngờ nhìn về phía Hạ Thiêm.
"Ha ha ha, ăn cơm, mau đi ăn cơm."
Hạ Thiêm bị biểu tình mờ mịt của hắn làm cho cười không ngừng, nguyên lai ngoại trừ cái mặt than, Calle còn có thể nghiêm trang mộng bức (vẻ mặt mờ mịt trong bộ dáng nghiêm trang).
Ở nhà Phúc Bổn Tư ngây người suốt một ngày, Hạ Thiêm nếu không phải đùa giỡn với tiểu Khải Tư thì chính là đi theo Phúc bá nói chuyện phiếm. Mà Calle vẫn luôn ở một bên an tĩnh nhìn, sử dụng hành động tỏ vẻ, tiểu Thiêm vui vẻ là được rồi, hắn thấy tiểu Thiêm vui vẻ liền vui vẻ theo. Chạng vạng nhanh chóng tới, hắn cùng cậu tính toán trở về, trong nhà còn có một lão nhân chờ bọn họ ăn cơm nha.
Trong viện, tiểu Khải Tư ôm đùi Hạ Thiêm, "Hạ Thiêm ca ca, ăn tối rồi hãy về nhà a."
Thời gian một ngày đủ để Hạ Thiêm bắt được tâm của tiểu gia hỏa, bất quá Hạ Thiêm cũng không tính vì thế mà phụ trách. Tiểu hài tử là đơn thuần nhất, bình thường có thể cảm nhận được thiện ý cùng ác ý của người khác.
Ngồi xổm xuống, Hạ Thiêm sờ sờ đầu nhóc, "Anh và Calle cần về nhà ăn tối, lần này không thể ăn tối cùng nhóc, lần sau sẽ tới chơi với nhóc nha."
"Thật vậy chăng?" Tiểu Khải Tư lưu luyến nhìn Hạ Thiêm. Nơi này tuy rằng thực tốt, Phúc Bổn Tư gia gia cũng rất tốt, thế nhưng gia gia cũng vẫn có rất nhiều chuyên phải làm, bình thường không có thời gian chơi với nhóc. Hôm nay ca ca này cùng nhóc chơi rất rất vui luôn.
"Thật sự, lúc rảnh rỗi anh sẽ tới đây."
Hạ Thiêm đứng lên, tiểu Khải Tư cũng buông tay đang nắm ống quần cậu.
"Cháu về đây, chào a~" Đã đi xa, Hạ Thiêm đột nhiên quay đầu lại hướng Phúc Bổn Tư cùng tiểu Khải Tư vẫy vẫy tay.
Tiểu Khải Tư cũng kích động mà vẫy tay nhỏ, mãi cho đến phi hành khí đã không còn bóng dáng mới thả tay xuống.
"Chúng ta trở về thôi." Phúc Bổn Tư bế tiểu Khải Tư lên, hướng trong phòng đi đến.
"Hạ Thiêm ca ca và Calle thúc thúc bọn họ rất hạnh phúc nha." Tiểu Khải Tư ngẩng đầu nhìn Phúc Bổn Tư, nháy đôi mắt, không minh bạch nói một câu. Ba ba nhóc trước kia thường xuyên nói ai có nụ cười tươi đều rất hạnh phúc. Khải Tư cũng sẽ là một người hạnh phúc! Hạ Thiêm ca ca cười lên rất đẹp, nhất định là một người hạnh phúc. Tuy rằng Calle thúc thúc không cười nhưng nhóc biết kỳ thật thúc thúc vẫn luôn nhìn Hạ Thiêm ca ca nha.
Phúc Bổn Tư cũng cười, "Đúng vậy, bọn họ rất hạnh phúc." Nhất định sẽ rất hạnh phúc, lão cũng thấy thái độ của Calle thượng tướng đối với thiếu gia. Lựa chọn này lão không quyết định sai, chỉ mong không có sai sót.
Trên con đường lá rơi nhiều hơn so với buổi sáng. Màu lá vàng khiến cho trấn nhỏ vốn dĩ đã ấm áp càng ấm áp thêm. Mặc dù trên phố không có ai cũng không khiến con phố trở nên lạnh lẽo. Không biết giai điệu từ phòng nhỏ nào vang lên, âm thanh tựa như tiếng khói bếp từ những thế kỷ trước, phiêu đãng trên phố.
.
Editor: Thượng tướng càng ngày càng u mê tiểu Thiêm =))).Merry Christmas mọi người!Chúc các bạn một mùa Giáng Sinh ấm áp và vui vẻ bên gia đình, bạn bè