"Vậy cậu cần phải hảo hảo cảm thụ a. Các cậu cứ từ từ thăm, tôi đi xem người bệnh tiếp theo." Người máy nói xong liền mở cửa đi ra ngoài. Hạ Thiêm căn bản không hiểu bác sĩ người máy có ý gì, tiến vào nói một câu rồi lại đi ra ngoài.
Thăm người bệnh chính là đứng ở chỗ này nhìn, Hạ Thiêm tỏ vẻ thực nhẹ nhàng nha. Nhìn xem, bộ dáng trẻ trung của cố nhân cũng không tồi. Ai, trong khi đại thúc Randy lại tương đối có cảm giác tang thương, khí chất lãnh ngạnh, cái loại cảm giác này quả thực thẳng. Đánh giá Randy vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Hạ Thiêm cảm khái, hiện tại Randy vẫn còn rất non ╮ (╯▽╰ )╭
Cũng không biết Calle hiện tại đang làm gì nhỉ? Đều thuộc diện mặt than nhưng Calle lớn lên tương đối đẹp trai hơn một tí. Dựa vào vách tường, Hạ Thiêm vòng tay trước ngực, tầm mắt dừng trên người Randy, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.
"Anh?" Ivan thấy tròng mắt anh trai giật giật, nhỏ giọng hô.
Tròng mắt của Randy chuyển động càng lúc càng nhanh, qua một hồi lâu liền hơi mở, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng có chút chói mắt, Randy liền giơ cánh tay không chút sức lực lên che mắt.
Ivan cũng giúp anh mình che lại ánh sáng, nhỏ giọng hỏi, "Anh, thế nào rồi? Đầu còn đau không?"
Thật vất vả thích ứng ánh sáng, Randy híp mắt rồi không chớp mắt nhìn chằm chằm Ivan. Hắn đã tới vùng đất tử vong rồi? Bằng không làm sao hắn thấy được em trai trẻ tuổi thế này. Như vậy cũng tốt, hắn đã thay em trai tự do mà sống hơn một trăm năm mươi năm, tuy rằng thời gian có chút ngắn nhưng hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Randy nỗ lực câu lên khóe miệng, định cho em trai nhiều năm không thấy một cái mỉm cười.
Cơ mà điều này lại đem Ivan dọa chết khϊếp, nhìn biểu tình vặn vẹo trên khuôn mặt giống như đúc với mình của anh trai, y có chút hoảng loạn nói, "Anh, anh làm sao vậy? Cơ mặt bị rút gân sao? Có phải đã bị thương đến phần cơ không?"
Nhìn thoáng qua Ivan, Randy đành phải từ bỏ mỉm cười... Hắn cười rất khó xem hả? Cảm giác được đau đớn trên người mình, Randy có chút hoài nghi, hắn thật sự đã chết? Nhưng nếu không chết thì làm sao hắn có thể thấy được em trai?
Hạ Thiêm đứng ở một bên cũng may mắn thấy được một màn vặn vẹo như rút gân kia, trong lòng thầm nghĩ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy Randy cười, không lẽ mặt than lâu quá nên cười không được nữa đi? So sánh một chút với Calle mặt than, Calle cười lên chính là cực phẩm nhân gian a~
(Editor: Lộ thuộc tính mê trai rồi Thiêm ơi =)))) )Nếu Calle biết được suy nghĩ trong lòng Hạ Thiêm, hắn nhất định sẽ chất vấn cậu vì sao luôn so sánh hắn với cái người không quen này, chẳng lẽ hắn còn không thể khiến Hạ Thiêm vừa lòng sao? Đương nhiên, Calle của chúng ta không có khả năng biết. Lúc này hắn đang ở quân bộ nhiệt liệt thảo luận cùng cấp dưới.
"Ivan." Randy trầm mặc trong chốc lát, tràn đầy hoài niệm mà mở miệng gọi người trước mắt.
"Anh, làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?" Ivan cảm thấy anh của mình có khả năng gặp vấn đề chỗ nào rồi, bằng không tại sao lại dùng ngữ khí bi thương như vậy nói chuyện chớ, còn khẩn trương nữa.
Lắc lắc đầu, Randy chống cánh tay muốn ngồi dậy. Ivan thấy vậy liền nhanh chóng đỡ anh.
Ngồi dậy, đầu tiên Randy đánh giá căn phòng trống rỗng một chút, đột nhiên tầm mắt dừng trên người Hạ Thiêm, cẩn thận đánh giá một chút dung nhan tuấn tú trắng nõn của thiếu niên này rồi không xác định mở miệng hỏi, "Hạ Thiêm?"
Hạ Thiêm có chút giật mình, theo đạo lý mà nói, gia hỏa này hẳn là không quen biết hắn a.
"Randy?" Hạ Thiêm cũng có chút nghi hoặc hô một tiếng.
Đây thật là bạn của anh trai nha, may mắn mình không có bỏ qua, anh trai chắc rất vui đi. Ivan luôn cho rằng Hạ Thiêm là bạn trai của anh mình, trong lòng còn có chút vui sướиɠ. Anh trai có thể có bạn trai, chuyện này quá tuyệt vời, bộ dáng Hạ Thiêm nhìn qua cũng không tệ lắm.
"Chúng ta đều đã chết?" Randy có chút tiếc nuối, lại có chút cảm giác được giải thoát mà than một câu.
Không minh bạch nói một câu khiến Ivan có chút khó hiểu, "Anh, anh nói bậy bạ gì đó? Anh có phải giống như bác sĩ người máy nói, bị người ta đánh đến choáng váng rồi?"
Randy đem ánh mắt nghi hoặc hướng về cái người không còn là đại thúc què chân kia, hy vọng Hạ Thiêm có thể cho hắn câu trả lời.
"Còn sống." Hạ Thiêm miễn miễn cưỡng cưỡng nói ra hai chữ, không phải cậu không muốn nhiều lời mà là Ivan còn ở nơi này. Chuyện sống cũng không lớn không nhỏ, nhưng nếu bị người khác biết thì việc nhỏ cũng biến thành lớn. Ai mà không muốn biết trăm năm sau sẽ phát sinh chuyện gì chứ. Thế nhưng dễ dàng thay đổi lịch sử sao? Muốn thay đổi bất luận sự kiện nào đều phải trả đại giới, đây là nguyên tắc bất biến xưa nay.
Nhìn ra ý vị không rõ trong mắt Hạ Thiêm, Randy hướng Ivan nói, "Anh có lời muốn nói với cậu ấy, Ivan đi lấy chút đồ ăn cho anh được không?" Nói xong còn ôn nhu sờ sờ mái tóc của Ivan.
(Editor: nghi ngờ đây là một tên đệ khống =))) )
Hai người diện mạo giống nhau, một người lạnh mặt nhưng sủng nịch vuốt tóc, người kia vẻ mặt ngoan ngoãn để mặc mái tóc bị vuốt, hình ảnh này khiến Hạ Thiêm cảm thấy hơi quỷ dị.
Chờ đến khi Ivan đi ra ngoài, Randy mới mở miệng hỏi, "Sao lại thế này? Chúng ta không phải tới mỏ kho báu sau đó tất cả đều tử trận sao? Ánh sáng trắng kia tựa hồ vẫn đang lắc lư trước mắt Randy.
(Editor: mọi người có thể đọc lại chương 1 nếu quên. Lúc đó phi thuyền đột nhiên trống rỗng không bóng người sau khi ánh sáng trắng lóe lên)
"Hình như chúng ta không cẩn thận sống lại. Đại khái chắc do mẹ vũ trụ thấy chúng ta cứ như vậy chết đi có chút đáng tiếc nên cho chúng ta quay lại những năm hai mươi tuổi, cho chúng ta cơ hội lần nữa chinh phục biển sao trời mênh mông." Hạ Thiêm nhún nhún vai, nhẹ nhàng khái quát tình huống. Đã chết thì thế nào, còn sống thì đã sao, quan trọng là được quay lại.
Trầm mặc một hồi lâu, cũng không biết Randy suy nghĩ cái gì.
"Vậy bọn họ đâu?" Qua một lúc sau Randy mới lên tiếng, trong lời nói có chút trầm thấp, mạc danh mang theo chút thương cảm.
Nếu chỉ có hai người bọn họ trở lại, kia còn có thể nhìn thấy Duyên Thạch sao? Ở trên phi thuyền vượt qua hơn một trăm năm, Duyên Thạch không chỉ là phi thuyền hải tặc mà còn là nhà của bọn họ. Là nơi một đám không có người nhà quy tụ lại, nơi bọn họ thưởng thức lẫn nhau, sung sướиɠ bừa bãi. Trở lại một đời, những người đó vẫn như cũ sao?
Hạ Thiêm nghe xong cũng có chút trầm mặc, bất quá cậu không phải người bi quan. Đã sống lại thì phải sống cho càng tốt để những người đã mất an tâm sống ở thế giới khác. Đây là ông của cậu nói, điều cậu vẫn luôn tin tưởng đến một khắc khi chết kia.
"Có lẽ, tất cả mọi người đều đã trở lại." Hạ Thiêm đoán. Cậu gặp lại Lar, Lar lại là một đứa vị thành niên không phiền não mấy điều này, còn chưa kịp cùng thảo luận thì Lar đã rời khỏi cậu. Lúc này gặp được Randy, tựa hồ có thể lớn mật giả định một chút. Không chừng bọn họ tất cả đều sống lại? Nếu chính mình đã phát sinh kỳ tích, những người khác làm sao không thể.
"Trên thế giới này, không có có lẽ. Cậu biết điều đó." Không có có lẽ, không có nếu, chỉ có tất nhiên cùng kết quả. Randy híp mắt đánh giá ngoài cửa sổ, tựa hồ có thể từ những phi hành khí xưa cũ trăm năm trước bên ngoài mà nhình thấy bóng dáng Duyên Thạch.
Những người dễ dàng thương cảm thường rất khó thu phục, cho dù Hạ Thiêm bình thường tâm tính tốt đẹp cũng bắt đầu có chút bi thương. Hạ Thiêm lắc lắc đầu, kiên định nói, "Sẽ trở về, nếu chúng ta đều có thể trở về, bọn họ cũng sẽ trở về. Ít nhất tôi đã gặp Lar."
"Lar? Cậu thấy Lar rồi?" Randy nghe được tên Lar cũng bắt đầu dao động. Nói không chừng thật sự có kỳ tích...
Lúc này, trong vũ trụ, ở một địa phương cách liên bang không biết nhiều ít tinh hệ có rất rất nhiều Trùng tộc che kín. Duy nhất có một nơi Trùng tộc vô pháp xâm lấn, đó là một tinh vân chứa đầy vật chất va chạm. Mà trong tinh vân tầng tầng kịch liệt bạo động đó có một ít tinh cầu kỳ quái. Bên rìa của một tinh cầu xanh thẳm có một con thuyền thuộc quân hạm liên bang an tĩnh nổi lơ lửng. Bên hông con thuyền có khắc một đám ký hiệu không rõ, phía sau ký hiệu mang theo một chuỗi văn tự thông dụng của đế quốc, trên đó viết hai chữ Duyên Thạch.
(Editor: Tinh vân là các đám mây được tạo từ hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma)Hai người lại hàn huyên một ít chuyện, tóm lại Hạ Thiêm tận lực rửa sạch sẽ mấy cái suy nghĩ bi quan của Randy, hiện tại còn sống mới thực tế.
'Tích tích tích', quang não của Hạ Thiêm vang lên, cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là thông báo sắp tới giờ lên lớp. Mắt thấy Randy trên cơ bản đã không còn cảm xúc tiêu cực gì, Hạ Thiêm sờ sờ cằm, "Tôi phải về đi học, cậu ở đây hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt hiện tại đi, tối nay chúng ta lại liên lạc a." Nói xong Hạ Thiêm liền chỉ chỉ quang não trên tay của Randy, ý bảo hắn thêm cậu vào máy.
Làm xong tất cả, Hạ Thiêm chào tạm biệt Randy rồi đi ra mở cửa, định quay về trường học.
Ivan vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, trong lòng vẫn luôn nghĩ, Hạ Thiêm khẳng định là bạn trai của anh mình. Anh Randy rất ít khi xem nhẹ mình, lần này còn kêu mình đi ra ngoài để đơn độc nói chuyện. Cảm giác có chị dâu thật không tồi nha, hình như còn có chút kích động ~(‾▿‾~)
(Editor: bổ não là bệnh =)))) cưng ở chung với Lar được rồi đó)"Anh đi trước, trở về lên lớp, em vào xem anh mình đi." Hạ Thiêm hướng Ivan cười cười, nói xong liền đi. Cũng may nơi này cách trường học không xa, dùng phi hành khí cũng chỉ tốn khoảng mười phút.
"Hẹn gặp lại." Ivan nháy đôi mắt nhỏ, nhìn theo chị dâu vừa mới ra lò của mình.
Thẳng đến khi nhìn không thấy thân ảnh Hạ Thiêm nữa thì Ivan mới mở cửa đi đến mép giường của anh mình, "Anh, em đã nói nhiều lần rồi, không cần lại đến chợ đêm đánh nhau, anh đều không nghe! Anh không cần như vậy, em đã được trường quân đội trợ cấp, sẽ không quá kém so với người khác. Anh, đừng khiến em luôn lo lắng nữa, được không? Bộ dáng anh như vậy, chị dâu sẽ bị dọa chạy á."
Ivan vừa mở miệng là tuôn ra một tràng giáo huấn, Randy trầm mặc nhìn Ivan, lẳng lặng nghe. Em trai còn sống, thật tốt, em trai nói cái gì cũng đúng... Từ từ... Chị dâu??
"Chị dâu?"
"Đúng vậy, anh xem, lần sau chị dâu tới đây, anh không thể vẫn luôn nằm viện đi? Tìm một công việc an ổn, em không cần nhiều tiền như vậy đâu." Ivan ngồi vào mép giường, dùng đôi mắt nâu giống y hết Randy mà lẳng lặng nhìn anh mình.
Mỗi một linh kiện cơ giáp đều tốn rất nhiều tiền, nếu không đi chợ đêm, Ivan làm sao có thể chỉ dựa vào những trợ cấp nho nhỏ của trường quân đội mà vượt qua mấy năm nay. Em trai ngốc, Randy trấn an sờ sờ đầu Ivan, không có chính diện đáp lại. Hắn chỉ nói, "Em hiểu lầm, cậu ấy chỉ là bạn bình thường thôi."
Nếu có thể trở lại một đời, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt đứa em duy nhất này. Đây chính là em trai chung quan hệ huyết thống, cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau. Cho dù phải trả giá đại giới, hắn cũng sẽ không sợ hãi.