Liên tiếp ở nhà vài ngày, trái tim luôn hướng về tự do của Hạ Thiêm đều đã nghẹn ra một cổ tử khí.
Buổi tối, Hạ Thiêm nửa nằm trên giường chơi trò chơi trên quang não, tới tới lui lui đều là mấy trò này, cậu chán muốn chết rồi. Hiện tại quang não còn chưa phát triển đến loại quang não thiết lập thực tế ảo của một trăm năm sau, cứ như vậy chơi hoài liền cảm thấy rất không thú vị, mà cái người phát minh quang não thực tế ảo kia mới thật sự là thiên tài a! Cơ giáp linh kiện gì đó cùng với nghiên cứu chế tạo cũng không thú vị bằng một cái quang não thực tế ảo. Tuy rằng niên đại này cũng có game online thực tế ảo nhưng phải mang mũ giáp, còn phải nối với tinh thần lực của chính người chơi. Loại kết nối trực tiếp với tinh thần lực vẫn là quá nguy hiểm.
Nhàm chán dùng ngón tay chọt chọt màn hình trong suốt, suy nghĩ của Hạ Thiêm đã bay tới quăng não của mấy trăm năm sau.
Thời điểm Calle tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy một bộ 'tui không muốn chơi mấy trò nhược trí này nhưng tui quá là chán đi' của Hạ Thiêm, sủng nịch trong ánh mắt lướt qua trong giây lát. Hắn đi đến mép giường, cởi giày rồi nằm xuống bên người cậu.
"Làm sao vậy? Mặt bí xị như vậy..." Calle duỗi tay giúp cậu tiêu diệt một nhân vật trong trò chơi, thuận tiện đem chung quanh đều nổ thành một mảnh, nguyên bản cục diện sắp thua đến nơi liền được Calle một phát cứu vớt trở về.
"Anh làm gì cái gì a." Dùng sức vỗ một cái lên bàn tay tác loạn của Calle, Hạ Thiêm tức giận trừng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói, "Tôi vốn dĩ có thể kết thúc trò chơi, hiện tại lại phải chơi tiếp."
Thu tay về, Calle cũng không cảm thấy bị Hạ Thiêm đánh có bao nhiêu đau, ngược lại hắn còn hơi vui vẻ, có lẽ đây chính là 'đánh là thương, mắng là yêu' trong truyền thuyết? Ngốc ở một bên, Calle an tĩnh nhìn Hạ Thiêm chơi trò chơi thập phần đơn giản này, tuy rằng hắn không biết loại trò chơi này có ý nghĩa gì, bất quá nhìn cậu chơi những hai ba ngày, cũng biết loại trò chơi này đối với Hạ Thiêm mà nói nhất định có ma lực.
"Anh nhìn tôi làm gì? Không đi làm chuyện của mình?" Bị nhìn chăm chú nhiều lần, Hạ Thiêm tuy rằng có thể hoàn mỹ làm lơ Calle nhưng cậu cũng không quen có người vẫn luôn ở bên cạnh nhìn mình chơi trò chơi của tiểu hài tử, luôn cảm thấy chính mình không khác gì bị thiểu năng trí tuệ.
"Em đẹp."
Câu trả lời của Calle khiến Hạ Thiêm không cẩn thận ấn sai một cái, cho là mình nghe lầm, cậu hỏi lại lần nữa, "Anh, anh nói cái gì?" Thượng tướng đại nhân, ngài đang nói giỡn đi??
Thuận tay sờ sờ tóc Hạ Thiêm, hắn thuận thế đem cậu ôm vào trong ngực, "Không có gì." Ngữ khí lạnh băng, mặt vô biểu tình, chỉ có đôi con ngươi ôn nhu kia mới tiết lộ nội tâm chân thật của hắn lúc này.
Đương nhiên, Hạ Thiêm cũng không nhìn thấy đôi mắt của Calle, hiện tại trong đầu cậu đều là dấu chấm hỏi. Đầu dựa vào ngực Calle, Hạ Thiêm có chút ngốc lăng, vốn định đẩy Calle ra lại nghĩ tới chính mình mấy ngày trước cảm thấy ý tưởng yêu đương cũng không tồi nên yên lặng tiếp tục dựa l*иg ngực hơi hơi phập phồng kia. Tiếp tục đem tầm mắt hướng về phía trò chơi, Hạ Thiêm lại chơi tiếp.
Lúc này Calle một bên thoải mái ôm lão bà, một bên ở trong lòng nghĩ, bài viết thật có thể dùng a, trước khi ngủ nằm ở trên giường, đầu tiên khen khen vợ rồi ôm chặt lấy vợ, nếu không phải tiểu Thiêm còn nhỏ, nói không chừng còn có thể làm một ít chuyện khác.
Xuống tay ấn phím hoạt động không được mấy cái thì Hạ Thiêm đã thua. Nghe tiếng tim đập vững vàng của Calle, tim cậu ngược lại đập càng ngày càng nhanh. Thoát khỏi trò chơi, Hạ Thiêm ở trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đây là cảm giác yêu đương? Tại sao lại có cảm giác giống như thời điểm bị Trùng tộc bao vây thế này?
"Tiểu Thiêm."
"A? Ân, làm sao vậy?" Đột nhiên bị thanh âm của Calle dọa, Hạ Thiêm hơi ngồi dậy từ trong ngực hắn, tò mò nhìn Calle.
Hơi hơi dùng sức ấn vai cậu một chút, Calle lại đem Hạ Thiêm quay về trên người của mình, cúi đầu thấy cậu ngoan ngoãn nháy đôi mắt to nằm xong, hắn mới lên tiếng nói, "Ngày mai muốn tới trường không?"
"Thật sao? Tôi có thể tới trường học? Không cần lại ngốc trong phòng cả ngày?" Hạ Thiêm đẩy hai tay của Calle trên người mình, ngồi thẳng người, đầy biểu tình không thể tin còn mang theo một chút kích động. Rốt cuộc có thể đi ra ngoài cảm thụ tự do mỹ lệ sao? Lại không thể ra ngoài nữa thì cậu sẽ cho rằng mình biến thành chú chim gãy cánh không thể bay mất.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ kinh ngạc của Hạ Thiêm, Calle không đánh gãy hưng phấn của cậu, cũng không tiếp tục duỗi tay đem Hạ Thiêm ôm vào trong ngực. Calle nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của Hạ Thiêm rồi nói, "Giai đoạn nguy hiểm đã qua, xác thật có thể đi học lại."
"Quá tuyệt vời, tôi thật sự rất nhớ chương trình học ở trường, thật sự, không ngờ có thể quay lại học." Hạ Thiêm kích động nói xong, nghiêng đầu chớp mắt tự hỏi một chút rồi ôm lấy Calle, ở bên má phải của Calle mà hôn một cái.
Cậu nhớ rõ trên phim truyền hình ở Tinh Võng đều như vậy, thời điểm vui vẻ kích động hoặc biểu đạt cảm tạ có thể cấp bạn gái hoặc là bạn trai một cái hôn. Hạ Thiêm cười tủm tỉm xoay người, hai tay đặt trên màn hình trong suốt lần nữa mở trò chơi ra, tính toán lại tới một ván, cậu phải hảo hảo phát tiết vui vẻ một chút a ( ̄▽ ̄)~
Calle có chút sững sờ mà sờ sờ gò má của mình, hoảng hốt chợt lóe qua con ngươi kim sắc, sau đó rất nhanh liền tràn đầy tiếu ý.
Duỗi tay, Calle trực tiếp đem Hạ Thiêm đè ở trên giường.
"Anh muốn làm gì?" Hạ Thiêm nằm ở trên giường, có chút nghi hoặc nhìn người đàn ông trên người mình.
Khóe miệng của Calle câu lên, không nói gì, trực tiếp cúi đầu hôn cậu.
Cảm nhận được đầu lưỡi của hắn đang chu du trên bờ môi của mình, ban đầu Hạ Thiêm hơi dại ra sau đó liền phản ứng lại, nhanh chóng hơi mở miệng, hai tay cũng khoát lên hông của đối phương. Nếu muốn yêu đường thì sao lại không thể nếm thử loại sự tình này một chút, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, mà đó không chỉ là hôn không đâu.
Qua không lâu, Calle rốt cuộc lưu luyến buông Hạ Thiêm ra, cái tay di chuyển dưới lớp quần áo của cậu cũng thu trở về, ngày mai tiểu Thiêm còn muốn tới trường, không thể tiếp tục nữa.
Khóe mắt ương ướt mông lung, Hạ Thiêm đã bị hôn đến đầu óc đều mơ hồ, thẳng tay nắm lấy áo của Calle không cho hắn rời đi.
Một lát sau Hạ Thiêm mới bình phục khí tức. Chậc chậc, cảm giác hôn môi thật không tồi nha, cái loại cảm giác đầu lưỡi tiếp xúc, còn có con ngươi kim sắc mang theo sắc thái thần bí, dư vị không dứt a.
Thấy Hạ Thiêm đã khôi phục lại, Calle chống một bàn tay, một cái tay khác vuốt tóc của cậu, mở miệng nói, "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai buổi sáng anh đưa em tới trường, buổi tối đón em về nhà."
"A? Đón tôi về nhà?"
"Buổi tối về nhà ở, bên ngoài không an toàn." Calle tiếp tục đùa bỡn mái tóc của cậu, tiểu Thiêm của hắn mềm manh khả ái như vậy lại từng bị người hạ dược linh tinh, ở bên ngoài không tốt.
"Vì sao? Tôi cảm thấy trường học rất tốt nha." Hạ Thiêm thập phần không vui, cậu còn tưởng rằng mình có thể rời đi nơi này, quay về trường ngày qua ngày tiếp tục sinh hoạt như trước. Cậu phi thường, không vui!! →_→
Calle cũng nhìn ra vẻ không cao hứng trên mặt cậu, hắn cúi đầu hôn hôn cái trán Hạ Thiêm, thanh âm đè thấp một ít, "Ngoan, vạn nhất em lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ rất lo lắng. Nghe lời được không?"
Loại nói chuyện nhu tình như nước này, thượng tướng ngài không thể đổi biểu tình khi nói sao? Vẻ mặt của ngài nên ôn nhu một chút chứ không phải cái mắt than như hiện tại a, nói không chừng tui sẽ đáp ứng đó. Hạ Thiêm ở trong lòng điên cuồng phun tào.
"Tôi..." Hạ Thiêm còn không kịp nói hết câu thì đã bị Calle đánh gãy.
"Ngoan ngoãn về nhà, mấy ngày nữa anh dẫn em đi xem Chiến Thần được không?" Calle trực tiếp đè trên người Hạ Thiêm, miệng dán tới gần lỗ tai của cậu, cứ như vậy ở bên tai Hạ Thiêm nhẹ nhàng nói, thanh âm như chiếc lông chim mềm nhẹ xẹt qua tai, gãi gãi.
Chiến Thần? Là cơ giáp trong truyền thuyết đó sao? Ý tưởng khá tốt nha. Nghe nói nó do một chế tạo sư vĩ đại không tiết lộ tên của gia tộc Felids làm ra. Hạ Thiêm đối với Chiến Thần thật sự rất có hứng thú, chỉ cần là người hiểu cơ giáp chắc chắn không thể không có hứng thú với Chiến Thần. Chỉ là gia tộc Felids chưa bao giờ lộ ra một chút tin tức về phương diện chế tạo của đài cơ giáp này, cũng không có bất kì tin tức liên quan đến Chiến Thần truyền ra.
Vừa nghe đến muốn dẫn mình đi xem Chiến Thần, Hạ Thiêm lập tức nói, "Đã nói rồi, không cho đổi ý."
Vài tiếng cười trầm thấp truyền vào tai Hạ Thiêm, nhiệt khí do Calle thở ra cũng theo tiếng cười mà phà vào, Hạ Thiêm còn muốn nói gì thì cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn chọt mình, ý thức được là cái gì cả mặt cậu đều đỏ, nhanh chóng đẩy Calle ra, vừa đẩy vừa nói, "Nặng muốn chết, anh mau đứng lên, anh nặng muốn chết, mau ngủ, tôi ngày mai còn muốn tới trường a."
Cậu một chút cũng không muốn lại cùng Calle đại chiến mấy trăm hiệp, một thân không thoải mái của cậu vừa mới khôi phục thôi. Hơn nữa, cho dù cậu muốn cùng Calle yêu đương nhưng cũng không muốn bị Calle đè a. Vì cái gì không phải là cậu đè Calle? Cậu đè Calle?? Nghĩ đến hình ảnh kia, hình như có chút không đành lòng nhìn thẳng? Hạ Thiêm nhanh chóng lắc lắc đầu, đem mấy ý tưởng kỳ kỳ quái quái đó đá ra khỏi óc.
Calle ngồi dậy, thu hồi ý cười nơi khóe miệng, lại biến trở về kia một bộ dáng lạnh như băng, giữ đầu cậu lại, "Được rồi, đừng lắc đầu, ngủ là được." Không náo loạn, ngày mai hắn còn phải về quân bộ xử lý một ít việc.
"Ân, ngủ." Hạ Thiêm cúi đầu thu hồi quang não, không nhìn Calle. Thượng tướng ngài một chút cũng không đứng đắn, tất cả mọi người đều bị bộ dáng nghiêm túc của hắn lừa gạt →_→
Thu thập xong, Calle ôm Hạ Thiêm nằm xuống rồi kéo chăn đắp trên người bọn họ.
Lần này Hạ Thiêm thật biết điều thuận theo, an an phận phận trở thành gối ôm hình người của Calle, dù sao ngủ rồi người này cũng sẽ mò qua, còn không bằng hiện tại ngoan ngoãn cho hắn ôm.
Calle nằm xuống mới nhớ quên nói cho Hạ Thiêm biết người hạ dược mà hắn tra được là ai, nghĩ đến cái người gọi là đường đệ của Hạ Thiêm, con ngươi của Calle liền trở nên lạnh băng. Hạ Thiêm đã là người của hắn, dòng họ cũng là Felids thay vì Rhine như trước đây, dám động Hạ Thiêm, vậy không chỉ là chọc giận hắn thôi đâu.
Hạ Thiêm đang nằm miên man suy nghĩ nếu biết ý nghĩ lúc này của Calle nhất định không biết nên khóc hay cười, chẳng biết cảm tưởng gì. Dù sao thì đây cũng là đường đệ đời trước đã gả cho Calle.
Đương nhiên đây cũng là sự tình đời trước, ai cũng không biết đời trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết suy nghĩ đời trước của Calle, dù sao đương sự đều không ở nơi này một đời, mà lịch sử phát triển cũng không hề giống nhau. Cùng thời không nhưng thời gian bất đồng, một chút thay đổi cũng khiến mọi việc không thể đoán trước được.
---
Editor: Chúc mọi người một năm 2019 với nhiều niềm vui và hạnh phúc, tràn đầy hứa hẹn và trọn vẹn ✿