Hạ Thiêm cẩn thận muốn đem vật kia của Calle còn trong thân thể mình rút ra, mới động tí xíu liền cảm nhận được một đợt kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại, khiến cậu cầm lòng không đậu lại tới gần, đem vật kia lại đẩy sâu vào một chút. Cậu dừng lại động tác, đôi tay bưng kín mặt mình, đây là làm bậy a.
Đột nhiên cảm giác được vật kia trong cơ thể hơi chút trướng lên, "Ân?" Hạ Thiêm khàn khàn rêи ɾỉ.
Mà Calle cũng bị động tác này đánh thức, người trong lòng không ngừng khıêυ khí©h trên ngươi hắn, hắn có thể không tỉnh sao? Nghe được thanh âm của Hạ Thiêm, Calle cho rằng cậu không thoải mái, ý thức được chính mình còn ở trong thân thể cậu, đang muốn đem vật kia rút ra rồi lại bởi vì động tác tới gần của cậu mà đình chỉ.
Có chút bất đắc dĩ, Calle nửa ôm Hạ Thiêm, một bàn tay kéo ra cái tay đang bụm mặt của cậu, "Làm sao vậy? Khó chịu sao? Hay là... vẫn còn muốn?" Ba chữ cuối cùng hắn không chút xác định hỏi. Dược hiệu quá mạnh, nếu không phải thể lực của hắn tốt, rất có khả năng cứ như vậy chết ở trên giường không chừng.
Bị bắt lộ ra nửa bên mặt đỏ rực tựa như mặt trời của ngày mới, Hạ Thiêm lắc lắc đầu, cắn chặt khớp hàm, một câu cũng nói không nên lời. Chẳng lẽ cậu nói chính mình thật sự còn muốn sao??
Calle sờ sờ đầu Hạ Thiêm, "Ngủ tiếp đi, hiện tại còn sớm lắm. Ngoan." Nói xong còn đem Hạ Thiêm ôm sát thêm một chút.
Bạn nhỏ kia đang rối rắm cùng thẹn thùng liền vội vàng gật gật đầu, nhắm lại mắt, một bộ dáng người ta thực ngoan ngoãn nha~
Calle hôn một cái lên phần gương mặt lộ ở bên ngoài, cẩn thận từ trong thân thể cậu rút ra, giống như trấn an mà vỗ nhẹ phía sau lưng cậu. Thẳng đến khi hoàn toàn ra khỏi mới thả lỏng, ôn nhu nhìn chăm chú Hạ Thiêm đã nhắm mắt lại, cũng không hề quản vật kia còn đang phấn chấn tinh thần.
Trong quá trình Calle rút vật kia ra, Hạ Thiêm nhịn không được nhẹ nhàng rung động, giống như luyến tiếc, mặt sau vẫn luôn không ngừng hút vật nọ. Cắn răng, Hạ Thiêm khống chế bản thân không phát ra một tia thanh âm. Thẳng đến khi vật kia toàn bộ lui ra ngoài, Hạ Thiêm cảm giác mặt sau trống rỗng, thực không thoải mái a. Không lâu sau, Hạ Thiêm lại cảm giác được mặt sau có cái gì đó chảy ra, nghĩ đến đó là vật gì, cậu liền muốn cho bản thân một cái tát.
"Ngoan, ngủ đi, anh cái gì cũng không làm." Giọng nói khàn khàn từ tính của Calle vang lên, ở bên tai cậu đóng kén.
Hạ Thiêm nhắm chặt mắt, hơi gật gật đầu.
Gợi lên khóe miệng, hắn đem một tay khác còn đang bụm mặt của Hạ Thiêm kéo ra, nhét vào trong chăn, tựa như giỗ tiểu hài tử mà nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cậu.
Nguyên bản đã thập phần buồn ngủ, Hạ Thiêm liền trong tiết tấu mềm nhẹ này mà ngủ say.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại lần nữa, bên người đã trống rỗng, trong phòng trừ bỏ cậu thì không còn ai khác.
Nằm ở trên giường, mở mắt ra nhìn trần nhà, Hạ Thiêm hiện tại nói không nên lời. Nếu không phải toàn thân đau nhức còn có khác thường ở mông, cậu nhất định sẽ cho rằng chính mình tối hôm qua nằm mơ.
Sau khi tỉnh lại không nhìn thấy Calle, Hạ Thiêm trong lòng luôn có một loại cảm giác 'Calle vô tình'. Loại này tương tự với cảm giác bị vứt bỏ, khiến trong lòng cậu có chút hoảng loạn. Đây là cái gì a, trong kế hoạch của cậu cũng không có sự kiện này. Còn có thể để cậu hảo hảo làm một đại hải tặc không chứ? Bây giờ cùng trung tướng của đế quốc, a không đúng, cùng thượng tướng của đế quốc có một chân.. Điều này khiến cậu thật bối rối.
Còn một vấn đề quan trọng nhất, cậu có thể mang thai hay không? Nghĩ đến đây, Hạ Thiêm có chút hoảng loạn nhưng lại nghĩ đến nếu có một tiểu hài tử lớn lên giống Calle cùng mình, trong lòng cậu hình như còn có chút kích động.
Lắc lắc đầu, Hạ Thiêm đem mấy cái ý tưởng kỳ quái đều vứt ra. Nếu mang thai đơn giản như vậy thì những nhân viên nghiên cứu của liên bang cũng sẽ không lo lắng vấn đề sinh dục.
(Editor: Sao nghi ẻm trúng thưởng từ lần đầu tiên thế này ~(‾▿
‾~) )Lại tiếp tục nằm trong chốc lát, Hạ Thiêm muốn rời giường rồi, ngủ cũng ngủ đủ, cứ nằm như vậy giống phế nhân hết sức, tuy rằng nói hiện tại cậu cũng không khác phế nhân bao nhiêu.
Chống tay, Hạ Thiêm gian nan ngồi dậy. Nằm yên thì không biết, vừa mới ngồi dậy liền cảm thấy toàn thân xương cốt đều bủn rủn. Không chỉ như thế, địa phương thập phần xấu hổ kia còn cảm thấy lạnh sưu sưu, cảm giác giống như có gió len vào còn có chút dính dính. Thật là XẤU HỔ!
(Editor: Tác giả viết hoa thật chứ không phải mình tự ghi đâu =)) )Hạ Thiêm mới vừa ngồi dậy phát ngốc thì Calle liền đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cậu ngồi dậy, hắn đi nhanh đến mép giường, ngồi xuống đỡ Hạ Thiêm, "Nghỉ ngơi đủ rồi sao? Hay em muốn nằm thêm chút nữa không?"
"Không cần." Hạ Thiêm mở miệng nói liền bị giọng của mình dọa sợ, giương cái miệng nhỏ, giật mình vuốt yết hầu, cái giọng nói gần như nghe không rõ còn mang theo khàn khàn là của mình sao??
Nghe được thanh âm của Hạ Thiêm, lại thấy động tác của cậu, Calle nhanh chóng hỏi, "Yết hầu khó chịu?"
Lắc đầu, Hạ Thiêm không muốn nói chuyện, tuy rằng bộ dạng hiện tại của cậu cũng không nói nổi lời nào. Đẩy ra cái tay đang đỡ mình của Calle, Hạ Thiêm muốn tự đứng lên. Cho dù bị đè cũng không cần đột nhiên quan tâm cậu như vậy đi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, lên giường với nhau cũng là chuyện bình thường. Hạ Thiêm ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Nhưng cậu đã quên, dựa theo tuổi tác hiện tại thì cậu còn chưa có thành niên hoàn toàn đâu, ít nhất phải đợi hai ba năm sau quang não thống kê xong mới thành niên chân chính. May mà ở liên bang trên hai mươi tuổi là được kết hôn, bằng không Hạ Thiêm hiện tại sẽ không xuất hiện ở gia tộc Felids. Một lần hôn mê bất tỉnh sau khi bị Trùng tộc tập kích cũng đủ khiến cậu bị đem đi làm chuột bạch thí nghiệm.
Sau khi đẩy Calle ra, Hạ Thiêm liền muốn xuống giường đi rửa mặt, vừa mới xốc lên chăn thì phát hiện chính mình còn đang lõa thể, cậu nhanh chóng đắp chăn lại, sắc mặt có chút đỏ lên nhìn Calle.
Tiểu Thiêm vẫn là quá thẹn thùng, vừa nghĩ Calle vừa đặt tay sau người cậu, phòng ngừa cậu ngã xuống.
Đôi mắt lam của Hạ Thiêm chống lại ánh nhìn mang theo ôn nhu của Calle, giằng co trong chốc lát, Hạ Thiêm dứt khoát trực tiếp đem chăn xốc lên. Muốn nhìn liền nhìn đi, dù sao tối hôm qua cũng đã thấy hết, không thấy qua thì cũng sờ qua, không sao cả ⊙﹏⊙
Nhìn động tác của Hạ Thiêm, trong mắt Calle hiếm khi mang theo ý cười.
Đem chân duỗi trên mặt đất, mang giày vào, vừa định đứng lên lại không nghĩ rằng hai chân căn bản không có tí sức lực nào, may mà Calle vẫn luôn chú ý, đúng lúc đỡ Hạ Thiêm.
Đến mức chân không đứng nổi luôn, Hạ Thiêm rốt cuộc biết đêm qua đến cùng có bao nhiêu điên cuồng, mà tất cả hậu quả đều khiến cậu một thân đau nhức cùng hai chân không có sức lực. Lại đem ánh mắt liếc nhìn chân của Calle, người này như thế nào một chút cũng không sao cả? Trong mắt Hạ Thiêm mang theo nghi hoặc...
"Em muốn đi rửa mặt sao? Anh đỡ em đi." Calle đương nhiên hiểu mối nghi hoặc trong mắt cậu nhưng hắn cũng không nghĩ trả lời vấn đề này, bị người máy nghi ngờ năng lực chuyện trên giường khiến hắn còn canh cánh trong lòng, tuy rằng không biết tối hôm qua tiểu Thiêm có nghe hay không, bất quá hiện tại hắn đã dùng hành động chứng minh rồi.
Nghe được lời nói đó, Hạ Thiêm gật gật đầu, lại lắc đầu, cậu muốn trước mặc quần áo cơ. Cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, nhìn Calle ăn mặc chỉnh tế bên cạnh khiến trong lòng cậu thẹn muốn chết rồi.
"Trước mặc quần áo." Hạ Thiêm nhẹ giọng nói, còn chỉ chỉ tủ quần áo.
Hắn đỡ cậu ngồi xuống, "Anh lấy cho em, em ngồi đi."
Ngoan ngoãn ngồi, Hạ Thiêm chớp chớp mắt tỏ vẻ chính mình tuyệt không lộn xộn.
Nhìn đến thân mình trần trụi, làn da tinh tế trắng nõn của Hạ Thiêm, Calle cảm thấy giống như có chút không khống chế được hạ thân của mình, hắn nhanh chóng xoay người hướng về tủ quần áo đi đến. Tối hôm qua tiểu Thiêm rất mệt, không thể làm chuyện này quá nhiều lần.
Mà Hạ Thiêm ngồi đó vẫn luôn cảm thấy hạ thân có chút không thoải mái, tùy ý quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ mình vừa nằm, trên khăn trải giường cư nhiên một mảnh ướŧ áŧ khiến hai má của cậu nháy mắt đỏ lên. Cậu là một lão quái vật đã sống hơn hai trăm năm thế mà đây lại là lần đầu lăn giường a. Tuy rằng cậu thường hay trêu ghẹo bọn hải tặc trên phi thuyền nhưng ở trong lòng cậu vẫn là một người phi thường ngây thơ, bạn trai bạn gái gì đó đều chưa từng có đâu.
Đặc biệt chọn một bộ quần áo rộng rãi rồi cầm một cái qυầи ɭóŧ của Hạ Thiêm, Calle xoay người hướng mép giường đi đến, phát hiện khuôn mặt nhỏ của cậu lại bắt đầu đỏ lên, hai mắt còn khắp nơi nhìn loạn, chính là không muốn nhìn hắn. Calle cười cười trong lòng.
Ngồi xuống bên người Hạ Thiêm, hắn đem quần áo để lên giường rồi cầm lấy từng kiện, muốn giúp cậu mặc vào.
"Tôi tự mặc được." Thanh âm nho nhỏ mà tinh tế của Hạ Thiêm truyền tới.
Tuy rằng có chút tiếc nuối nhưng Calle vẫn đưa quần áo cho Hạ Thiêm, cứ như vậy nhìn cậu mặc vào từng cái.
"Khụ khụ, tôi xong rồi." Hạ Thiêm bị Calle nhìn đến mức không chỗ dung thân, không phải chỉ là mặc quần áo sao? Anh nhìn tỉ mỉ như vậy là muốn nháo cái gì hả??
Sau đó, Calle đỡ Hạ Thiêm đi rửa mặt.
Bị hắn dìu đi, Hạ Thiêm cảm thấy dây thần kinh ở hai chân giống như bị chặt đứt lần thứ hai, mỗi một bước đều đau đớn thống khổ xuyên tim, làm cậu nhớ tới chuyện xưa ba ba từng kể. Mà hiện tại cậu giống như một mỹ nhân ngư bước lên bờ.
Ngồi trở lại trên giường, Hạ Thiêm hướng Calle vẫy vẫy tay, thật là quá khó tiếp thu rồi, so với thời điểm đời trước bị què một chân còn khổ sở hơn.
"Rất khó chịu sao?" Calle nhìn Hạ Thiêm nhăn lại mày, có chút lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là bị tê chân thôi." Nói có chút gượng ép, bất quá Hạ Thiêm không muốn thể hiện mặt yếu thế trước Calle, đồng dạng 'chiến đấu hăng hái' một đêm, vì cái gì mình suy yếu mà Calle lại tựa như không có việc gì. Lòng tự trọng của Hạ Thiêm đột nhiên tăng vèo vèo.
Calle cũng ngồi xuống bên người Hạ Thiêm rồi giống như nhớ tới điều gì mà từ không gian lấy ra một cái hộp.
Có chút tò mò, đôi mắt của cậu chiếu vào trên tay Calle. Hiện tại cậu đã mặc quần áo nên không còn bộ dáng ngượng ngùng khi nhìn Calle nữa.
Động tác trộm ngắm của cậu hắn cũng thấy được, hắn giải thích, "Đây là dược bác sĩ cơ khí cho anh để bôi cho em, nó nói nếu em không dùng sẽ rất khó chịu." Bôi thuốc này thì về sau có này nọ cũng dễ chịu hơn nhiều, tuy rằng tối hôm qua tiểu Thiêm nhìn qua cũng không khó chịu tí nào, có thể bởi vì xuân được đi.
Vừa nghĩ tới cậu bị trúng xuân dược, con ngươi của hắn liền trở nên băng lãnh. Nếu đã thích hạ dược, vậy cũng nên để ngươi nếm thử hương vị này.
"Dược?" Hạ Thiêm vừa định cầm lấy thuốc trong tay Calle nhìn kỹ thì bị hắn chặn lại.
Mặt Calle không biểu tình, trước sau như một nghiêm trang nói, "Anh tới giúp em đi. Em nhìn không thấy."
"Tôi có thể tự bôi thuốc." Hạ Thiêm cũng không phải ngốc tử, làm một hải tặc đối với thứ này rất quen thuộc. Lúc trước chỉ là không kịp phản ứng thôi.
"Em không tiện bôi thuốc." Hắn kiên trì nói.
Hạ Thiêm thấy không có tác dụng liền nói, "Tôi không cần dược này."
"Không được cáu kỉnh." Hắn tiếp tục mặt than nói.
Cáu kỉnh? Cáu kỉnh?! Trong lòng cậu không biết nên nói gì nữa (╰_╯)
Giằng co trong chốc lát, mắt to đối mắt nhỏ, thời gian trôi qua, cuối cùng vẫn là Hạ Thiêm bại trận, trưng ra vẻ mặt 'sống không còn gì luyến tiếc' nói, "Anh tới đi tới đi." Dù sao lăn giường cũng lăn rồi, bôi thuốc cũng chả phải việc gì lớn.
Liêm sỉ? Liêm sỉ là cái gì? Có thể ăn sao? Calle chính là bạn đời ở liên bang của cậu nha. Lừa hôn? Không không không, cậu cũng đâu có đồng ý. Hơn nữa, hải tặc cũng có thể tự do luyến ái, lên giường cũng là tự do, dù sao thì cậu cũng không cần Calle phụ trách.
Tẩy não cho mình một phen, Hạ Thiêm quyết định an tâm ở lại liên bang yêu đương mấy năm. Việc này cũng không phạm pháp, nói xong liền chạy, ai tìm được cậu chứ. Còn nữa, Hạ Thiêm chính là một người phi thường ngây thơ, nếu đã lăn giường, không kết hôn thì chính là đùa giỡn lưu manh. Nếu đã kết hôn, vậy phải yêu đương a. Đời trước chưa từng trải qua chuyện này lần nào, hình như có điểm rất thú vị~
Đương nhiên, hiện tại Hạ Thiêm một chút cũng không cảm thấy chính mình sẽ ở lại liên bang, cho dù là yêu đương thì cũng chỉ là thử xem mà thôi.