Nhẹ nhàng đặt Hạ Thiêm lên giường, Calle vừa định buông ra thì lại bị cánh tay của Hạ Thiêm quấn lấy cổ khiến hắn vô pháp rời đi.
"Ngoan, tiểu Thiêm buông tay được không? Để bác sĩ cơ khí rà quét một chút." Hắn nhẹ nhàng nói bên tai cậu, ôn nhu đến mức chắc chắn sẽ không có ai nhận ra người này chính là Calle Felids.
Khóe mắt của Hạ Thiêm hồng hồng, ý thức trong đầu cũng nhanh chóng loạn thành một đoàn. Nghe Calle nói muốn mình buông tay, Hạ Thiêm lung tung gật gật đầu nhưng tay lại càng ôm chặt hơn, toàn thân dựa vào người Calle. Rõ ràng không có bao nhiêu sức lực cũng không muốn Calle rời đi.
"Cứ vậy mà quét hình đi." Calle sờ sờ tóc cậu, lại đem Hạ Thiêm bế lên, ngồi ở trên giường.
Cảm nhận được lạnh lẽo trên người hắn, hai tay hai chân của cậu đều cuốn lấy Calle, còn đem mặt chôn ở cổ hắn. Mát quá~ Vẫn còn duy trì một tia thanh tỉnh, Hạ Thiêm biết chính mình làm như vậy là không đúng nhưng lại vô pháp khống chế hành vi của mình, chỉ có thể mặc kệ con dã thú trong đầu khống chế.
Calle gật đầu với bác sĩ cơ khí trước mặt, ý bảo cứ như vậy trực tiếp rà quét. Cảm thụ được nhân nhi trong lòng ngực vẫn luôn ở hướng vào người hắn mà dán lên, Calle vỗ vỗ lưng Hạ Thiêm trấn an. Còn may trong nhà vẫn luôn bố trí bác sĩ cơ khí cao cấp nhất liên bang, bằng không hiện tại hắn cũng không biết phải làm sao. Ngàn vạn lần không nên bạo động tinh thần lực, kia sẽ không dễ thu thập, hơn nữa nhìn Hạ Thiêm khó chịu như vậy trong lòng hắn cũng không chịu nổi.
Lam quang quét mỗi một tấc qua người Hạ Thiêm, không quá vài giây liền nghe được thanh âm không có cảm xúc của bác sĩ cơ khí, "Tích, rà quét xong."
Taylor đứng bên cạnh người máy tùy thời chuẩn bị truyền tin cho lão giáo sư, chỉ cần người máy chẩn ra kết quả có liên quan đến tinh thần lực, ông sẽ lập tức tiến hành mở quang não.
Thân thể Calle đột nhiên có chút cứng đờ, hắn cảm giác được Hạ Thiêm đang liếʍ liếʍ trên cổ, đầu lưỡi nho nhỏ kia từng chút từng chút lướt trên động mạch ở cổ hắn.
"Hiện tại nồng độ kí©h thí©ɧ tố sinh dục của Hạ Thiêm thiếu gia quá cao, lại còn có xu thế tiếp tục tăng lên, rõ ràng thiếu gia đã bị hạ dược. Kiến nghị ngài đem đồ ăn cùng rượu Hạ Thiêm thiếu gia đã dùng qua đưa ta kiểm tra một chút." Người máy dùng thanh âm không dao động cảm xúc nói ra sự thật này, ở trong lòng lại nghĩ, trò này qua trăm ngàn năm vẫn không thay đổi a. Hơn nữa nhân loại như thế nào lại thích giao phối như thể nhỉ?
Taylor tùy thời chuẩn bị mở ra quang não sửng sốt một chút, bất quá ông nhanh chóng lấy lại phản ứng, "Calle thiếu gia, tôi đi đem đồ ăn đưa lại đây cho bác sĩ kiểm tra."
"Để người máy khác đưa tới, ông đi kiểm tra thiết bị theo dõi trước, đem chuyện này điều tra rõ, có gì nói ba ba bọn họ đều tiễn khách khứa đi đi, tôi sẽ không xuống nữa." Calle một bên trấn an Hạ Thiêm, một bên an bài Taylor. Con ngươi ám kim sắc đều chuyển đỏ nổi giận, cũng không biết do tức giận hay do động tác của bạn nhỏ nào đó.
Nguyên lai là bị hạ dược a, Hạ Thiêm vẫn luôn gắt gao chống đỡ thần trí cảm khái một tiếng, tứ chi không chỉ quấn lấy Calle mà mặt còn chôn ở cổ hắn, cái lưỡi hồng hồng cảm thụ động mạch đang chuyển động của Calle. Liếʍ liếʍ một hồi lại cảm thấy địa phương này giống như nóng lên, đầu lưỡi mẫn cảm liền rời khỏi nơi đó, không có quy tắc mà bơi qua bơi lại mấy chỗ khác trên cổ Calle. Không dừng lại ở đó, cậu còn dùng thân mình cọ cọ bụng dưới của Calle, thân thể còn ngại tiếp xúc làn da không đủ nên có ý thức mà đem cổ tây trang chỉnh chỉnh tề tề trên người hắn hơi nới lỏng. Hạ Thiêm thật sự rất muốn che mặt khóc thút thít, cậu thật sự vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là thân thể không nghe lời a, cậu chỉ có thể tùy ý bản thân làm mấy cái động tác phi lễ này.
"Có biện pháp giúp em ấy dễ chịu một chút không?" Gân xanh trên đầu hắn đều muốn nhảy ra ngoài rồi, tiểu Thiêm càng cọ hắn càng nhẫn đến khó chịu a.
Người máy đang không lộ dấu vết mà nhìn lén hai nhân loại sắp bắt đầu đại vận động, nghe được vấn đề của Calle, nó tận chức tận trách nói, "Theo khoa học kỹ thuật phát triển, hiện tại xuân dược cũng phân rất nhiều loại. Ngài cũng biết khi chưa xác nhận được những dược liệu đó, chúng ta không thể dùng thuốc." Người máy vừa dứt lời, một người máy khác bưng cái mâm đi đến. Bác sĩ máy móc tiếp nhận mâm, dùng tay tiếp xúc từng đồ ăn để xét nghiệm.
Hạ Thiêm còn đang bám riết không tha cọ cọ quần áo của Calle, cuối cùng thật sự không chịu đựng nổi nữa nên trực tiếp vươn một bàn tay đem quần áo lột ra. Không từng nút từng nút mở ra, cậu trực tiếp duỗi tay định xé nhưng lại không vui rầm rì hai tiếng vì không xé được.
Nhìn thẳng người máy, Calle căn bản không dám cúi đầu nhìn Hạ Thiêm. Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mông cậu ý bảo cậu an tĩnh một chút. Thật đúng là tiểu yêu tinh, Calle cảm thấy một thân hỏa khí đều tập trung ở bụng dưới. Tiểu Thiêm còn nhỏ, làm những việc này quá sớm sẽ không tốt. Calle chỉ có thể không ngừng ở trong đầu lặp lại câu này.
"Đã xét nghiệm ra. Hạ Thiêm thiếu gia bị hạ một loại xuân dược đang được lưu truyền tương đối rộng rãi ở chợ đêm. Dược hiệu mau, hiệu quả rõ ràng, một đêm hai mươi tám lần hoàn toàn không thành vấn đề. Dược này không những có thể giúp bắt lấy lòng nam nhân mà còn thể khiến người ta trở nên da^ʍ dãng. Đây là trên quảng cáo nói, tóm lại, chúc mừng thượng tướng đại nhân, đêm nay ngài sẽ phi thường vui sướиɠ." Bác sĩ cơ khí còn có tâm tình chúc mừng Calle, nó không hiểu tâm tình lúc này của thượng tướng. Dù sao thì ở trong mắt nó, nhân loại thực thích loại vận động chung đυ.ng hài hòa này.
(Editor: 28 lần ???!!!!!!!! ⊙﹏⊙
tinh tẫn nhân vong a)"Ta muốn biết có cách nào giải trừ dược hiệu không?" Calle chịu đựng động tác của bạn nhỏ kia thật sự vất vả, người máy này như thế nào có cảm giác không đáng tin cậy nhỉ?
Thanh âm nguyên bản vẫn không hề dao động của người máy đột nhiên nâng lên, "Cái gì?? Thượng tướng chẳng lẽ ngài một đêm không thể làm hai mươi tám lần sao? Chẳng lẽ ngài sợ không thỏa mãn được Hạ Thiêm thiếu gia?"
Vừa vặn còn một chút thanh tỉnh, Hạ Thiêm nghe được những lời này liền cười ra tiếng. Người máy nói rất có đạo lý, cậu vô pháp phản bác a~ Cũng chính là nụ cười này đem Hạ Thiêm nguyên bản còn có chút thần trí thanh tỉnh đều vứt hết, chỉ còn lại hơi thở dục cầu bất mãn.
Calle cũng nghe được tiếng cười của thiếu niên trong lòng, gần xanh trên trán đều muốn nổ tung. Hắn từng câu từng chữ nghiến răng nghiến lợi đối với người máy nói, "Ta là hỏi, dược này đối với thân thể của tiểu Thiêm có hại hay không? Có giải trừ dược hiệu được không?"
"Nếu ngài lại để cho Hạ Thiêm thiếu gia tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ có hại rất nhiều. Đúng rồi, ta đã quên nói, dược này sở dĩ cực quý ở chợ đêm vì nó không có thuốc ức chế hoàn toàn. Còn có, nếu ngài cảm thấy ngài không thể một đêm hai mươi tám lần, ta nơi này có dược..."
"Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Trong mắt Calle như bắn ra lửa, thẳng tắp quét về phía người máy.
"Ngủ ngon, chúc ngài có một đêm vui sướиɠ~" Người máy quơ quơ đầu rồi ra khỏi phòng, trước khi rời đi còn lễ phép chúc ngủ ngon, cuối cùng nhân tiện khóa cửa lại.
Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại Calle cùng Hạ Thiêm torng lòng, không khí càng ngày càng ái muội.
"Em a..." Hắn nhẹ nhàng than một tiếng, định đem cậu thả lên giường nhưng bởi vì Hạ Thiêm vẫn luôn quấn lấy hắn mà không có cách nào.
Không chịu nổi, nóng, nóng quá đi. Hạ Thiêm đẩy Calle ra, lăn khỏi vòng tay hắn, giãy giụa muốn thoát khỏi quần áo của mình. Nóng, còn ngứa, ngứa, nơi nào a? Chỗ nào đó thật ngứa. Hạ Thiêm nằm trên giường một bên lung tung lôi kéo quần áo, một bên kẹp chặt hai chân.
Calle nhìn vẻ mặt phóng đãng của Hạ Thiêm, cảm thấy hạ thân căng thẳng.
Đem quần áo của mình cởi sạch, hắn lộ ra dáng người cao lớn, cơ bắp đều đều phân bố ẩn chứa sức bật.
Đúng lúc này, Hạ Thiêm mở mắt nhìn Calle, ánh vào đáy mắt là bộ vị không thể nói kia. Hạ Thiêm cầm lòng không đậu mà nuốt nước miếng một cái, thần trí đã biến mất đột nhiên xuất hiện một hồi, thật lớn, cậu sẽ chết đi? Vừa nghĩ xong thì tia thanh minh lại biến mất không dấu vết. Trong ánh mắt tràn đầy mê ly, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, thật ngứa... Giống như muốn...... Chính là muốn cái gì? Cậu cũng không biết... Muốn, mặt sau muốn, trong đầu hiện hình ảnh cái nơi vừa thấy, Hạ Thiêm giãy giụa hướng Calle bò tới.
Đứng ở nơi đó, hắn đem toàn bộ đều thu vào mắt, cũng bao gồm hình ảnh Hạ Thiêm nuốt nước miếng...
--- vì xây dựng xã hội chủ nghĩa vật chất văn minh, chính trị văn minh, tinh thần văn minh, xã hội hài hòa, hình ảnh dưới đã bị che ---
Nửa đêm, thần trí của Hạ Thiêm cũng bắt đầu hồi phục, thế nhưng thân thể một chút khí lực cũng không có, chỉ có địa phương kia lại ngứa lại trướng. Nhìn Calle còn đang chiến đấu hăng hái trên người mình, mồ hơi một giọt lại một giọt rơi trên mặt cậu...
Ngứa, còn muốn, Hạ Thiêm kẹp chặt hai chân, thân thể không có sức lực căng chặt.
--- vì xây dựng xã hội chủ nghĩa vật chất văn minh, chính trị văn minh, tinh thần văn minh, xã hội hài hòa, hình ảnh dưới đã bị che ---
Một đêm xuân phong vô hạn.
Ngày hôm sau, thời điểm Hạ Thiêm tỉnh lại liền cảm thấy chóng mặt nhức đầu, cả người nơi nào cũng không thoải mái, ý thức vẫn còn mơ mơ màng màng. Cảm thấy có chút lạnh, lại cảm giác bên người có nguồn nhiệt, cậu liền nghĩ dựa qua địa phương ấm áp kia. Nằm xong lại cảm giác hạ thân trướng trướng giống như có thứ gì cắm vào. Còn có chút ngứa, Hạ Thiêm nhẹ nhàng giật giật người. Tuy nhiên phía dưới thật sự rất ngứa, không có biện pháp, cậu đành phải mông lung mà mở mắt.
Ngẩng đầu nhìn Calle còn đang nhắm mắt, đại não trì độn của cậu tạm thời còn không có phản ứng. Qua một hồi lâu mới nhớ tới tối hôm qua đã xảy ra chuện gì, Hạ Thiêm thật sự muốn che mặt bởi vì cậu đều nhớ rõ, liền tính thời điểm không thanh tỉnh cậu cũng nhớ chính mình là cỡ nào chủ động!! Từng tiếng 'muốn, còn muốn. Thật thoải mái, nhanh lên, muốn chết. Ô ô, chậm lại, không được...' Mặt mũi của cậu đều ném đi rồi!!
Hạ Thiêm vừa định đẩy Calle ra thì phát hiện đồ vật kia của hắn còn ở trong cơ thể cậu?? Cậu... Để cậu suy nghĩ một chút, hình như do cậu không cho Calle rời đi...
Xấu hổ chết rồi, tại sao lại thế?!
Cậu... Một đời thanh danh của cậu. Không phải chuyện này rất đau sao? Hình như tối hôm qua. . . Quả thực rất thoải mái.
Che mặt. Đây không phải là sự thật a!!