Liên tiếp hai ngày, tâm tình cùng tinh thần của Hạ Thiêm đều không thể nào tốt lên được, dù cho Calle thời thời khắc khắc đều bồi bên người cậu, mà Thanh Phong cũng vẫn luôn đi theo bọn họ, nhưng Hạ Thiêm vẫn không cách nào hứng thú. Hơn nữa, vốn Calle là người ít nói, cho dù ngày thường đối với Hạ Thiêm nói nhiều hơn một chút, lời âu yếm cũng nói ngày càng thuận miệng nhưng hắn sẽ không trở nên thập phần sẽ hống người trong nháy mắt.
Hôm nay thời điểm Hạ Thiêm tỉnh lại, Calle đã không ở còn trong phòng. Cậu có điểm kỳ quái, mấy ngày nay không phải đều một tấc cũng không rời sao? Thế nào ngày hôm nay lại không thấy bóng dáng?
Sau khi đứng lên rửa mặt, Hạ Thiêm tính toán xuống lầu ăn bữa sáng. Mấy ngày nay tâm tình của cậu không tốt, luôn lo lắng cho Lar, thậm chí so với thời điểm Lar mất tích còn muốn lo lắng hơn. Khi Lar mất tích, Hạ Thiêm rất có lòng tin bảo đảm Lar khẳng định sẽ sống thật tự tại, có thể chỉ bị đói bụng một hai bữa thôi. Nhưng hiện tại bị một thú nhân vô cùng cường đại mang đi, thậm chí thú nhân kia có thể nói là người cường đại nhất, cũng không biết Lar có bị ngược đãi hay không, có bị đế quốc phát hiện Lar có những năng lực kỳ lạ rồi bị những người phát rồ đó mang đi làm thí nghiệm...
Năng lực câu thông với Trùng tộc a, Lar ngàn vạn lần không nên ngốc nghếch bại lộ ra. Điều này Hạ Thiêm thật là như thế nào cũng không thể an tâm. Nhân loại cùng thú nhân cho rằng Trùng tộc không có trí tuệ, nếu phát hiện Trùng tộc không chỉ có trí tuệ mà còn có thể câu thông, như vậy đến lúc đó Lar có thể thật sự gặp nguy hiểm.
Nếu như, Hạ Thiêm đang suy nghĩ nếu như, nếu thú vương kia - Badde thật sự muốn Lar trở thành vương phi, nếu Badde đối với Lar toàn tâm toàn ý, như vậy cũng không phải không thể. Lấy sinh mệnh của thú nhân so với nhân loại thì chính là vô hạn, cậu thật đúng là không giấu được năng lực của Lar bao lâu.
Nếu Badde cùng Lar thật sự yêu nhau, mà Badde lại là người toàn tâm toàn ý yêu thương bạn lữ, hình như cái dạng này cũng không tồi đi?
Hạ Thiêm vừa suy nghĩ miên man vừa đi xuống cầu thang, thời điểm ở bậc thang cuối cùng không chú ý dưới chân khiến cậu thiếu chút nữa té ngã. May mắn đúng lúc Angela đi tới đỡ cậu một phen.
"Tiểu Thiêm con như thế nào lại không cẩn thận như vậy, nếu té thì làm sao bây giờ." Angela quan tâm răn dạy Hạ Thiêm, thật quá không cẩn thận mà, hoàn hảo mình vẫn còn trẻ có thể đỡ kịp, nếu té thật không biết Calle có đau lòng hay không?
Lấy lại tinh thần, Hạ Thiêm cười ngỏn ngoẻn nói với Angela, "Con đã biết, lần sau nhất định sẽ cẩn thận."
Angela cũng cười lắc lắc đầu, kéo Hạ Thiêm đi ăn bữa sáng. "Con đứa nhỏ này, mau tới đây ăn bữa sáng đi." Mấy ngày nay đứa nhỏ này luôn một bộ dáng tâm sự nặng nề, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại rốt cuộc có chút tươi cười, buổi chiều dẫn nó qua chỗ Calle, hẳn là con trai mình sẽ thật vui vẻ đi. Calle chính là thật sự thích đứa nhỏ này a~
"Ân ân." Hạ Thiêm cười gật gật đầu rồi đi đến ăn bữa sáng.
Ở chỗ này nhiều ngày, Hạ Thiêm nhanh chóng quen với cuộc sống nơi đây. Nhìn Taylor bưng lên bữa sáng cho cậu, Hạ Thiêm đột nhiên nhớ tới tuần trước, sau ngày cậu tỉnh lại, Phúc bá liền tới đây thăm cậu, còn nói rằng ông đã rời khỏi gia tộc Rhine. Hình như Phúc bá quên để lại lưu địa chỉ cho mình a, Hạ Thiêm quyết định chờ bản thân có thể ra ngoài, người thứ nhất cậu muốn đi thăm chính là Phúc bá.
Cũng không biết Phúc bá sống một mình có ổn không, Hạ Thiêm một bên vừa ăn bữa sáng vừa nghĩ.
Cơm nước xong, Hạ Thiêm ngồi xuống ghế sa lon, phát hiện Angela ngồi kế bên cái bàn nhỏ ở cửa sổ, cắm hoa tươi vào một đám bình nhỏ. Hạ Thiêm cảm thấy có chút hứng thú đi qua, ngồi xuống bên cạnh.
"Mẹ, hoa này thật đẹp mắt. Mẹ đem chúng nó cắm vào bình càng đẹp mắt hơn." Hạ Thiêm khen ngợi.
Về phần từ 'mẹ' kia, Hạ Thiêm tỏ vẻ, đây là bọn họ mãnh liệt yêu cầu, cái gì ba mẹ ông nội, cậu đã kêu thật lâu, đến bây giờ đã có thể thập phần thuận miệng nói ra, hơn nữa trong lòng không có một tia nghi hoặc. Đại khái là tập thành thói quen tự nhiên đi. Hạ Thiêm cảm thấy mình thật sự cần phải rời liên bang rật nhanh, vẫn luôn ở chung như vậy chờ đến ngày có thể rời đi, cậu khẳng định sẽ luyến tiếc.
Angela nhìn thoáng qua Hạ Thiêm, nói, "Hoa Hạ có thành ngữ 'miệng lưỡi trơn tru' đại khái giống con bây giờ đi." Hoàn thành thêm một lọ hoa, Angela đưa cho Hạ Thiêm một cái bình nhỏ, "Con cũng thử xem, rất đơn giản."
Nguyên bản chính là cảm thấy có chút hứng thú mới đi tới, Hạ Thiêm thập phần vui vẻ tiếp nhận cái bình, một đóa một đóa cắm vào, "Hôm nay sao mẹ không đi làm à?" Cậu bỗng nhiên nhớ tới hôm nay không phải cuối tuần nên hỏi.
"À, mẹ không muốn đi làm nha~" Angela nghịch ngợm hướng cậu chớp chớp mắt.
Hạ Thiêm lắc lắc đầu, tâm tư nữ nhân quả nhiên đoán không ra. Hiện tại nữ giới thiếu như vậy liền càng không có người thấu hiểu được.
Nghịch một hồi lâu, Hạ Thiêm rốt cuộc bày ra một cái lọ nhìn qua có chút hình dạng, "Mẹ, cái này thế nào, đẹp không?"
"Đẹp đẹp. Tiểu Thiêm làm đều đẹp." Angela cười nhìn những đóa hoa bị cắm xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tuy rằng nghe chân thành tha thiết nhưng Hạ Thiêm cảm thấy trả lời thực có lệ a, bất quá nếu đã trổ hết thân thủ, chính mình không cảm thấy xấu là được rồi. Vì để Angela không chú ý tới hoa của mình, Hạ Thiêm nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Buổi sáng hôm nay tại sao không thấy ông nội vậy mẹ?" Nói xong còn xoay đầu trong phòng khách khắp nơi tìm kiếm.
Angela tiếp tục cắm hoa cho một bình khác, "Ông nội hẹn bằng hữu đi ra ngoài uống trà." Hẳn là đi khoe cháu trai trẻ tuổi đầy hứa của ông a ╮ (╯▽╰ )╭
"Thì ra là vậy." Hạ Thiêm đem tầm mắt quay về trên bàn, phát hiện thời điểm mình cắm xong một bình hoa thì Angela đã làm xong rất nhiều bình, "Mẹ, cắm nhiều bình làm cái gì? Phòng khách không cần nhiều như vậy đi?" Trên bàn có không dưới hai mươi bình.
"Luôn luôn hữu dụng. Được rồi, cuối cùng cũng làm xong. Con muốn ôm một bình về phòng không? Lúc nghỉ ngơi nhìn thấy hoa cũng sẽ thật vui vẻ đó." Angela sửa sang trên bàn một chút, hỏi Hạ Thiêm.
"Hảo nha hảo nha." Hạ Thiêm nhanh chóng ôm lên bình hoa mình cắm, đối lập với mấy bình Angela làm, của mình thật xấu. Vẫn là lấy về phòng cậu chậm rãi thưởng thức.
"Đi thôi, đem bình để vào phòng rồi xuống ăn cơm trưa." Angela xua xua tay, ý bảo cậu nhanh đi cất bình hoa.
Cất hoa vào phòng xong, cũng ăn xong cơm trưa, Hạ Thiêm liền có chút căng bụng. Hôm nay ăn trưa thật sớm, trước giờ không có sớm như vậy đâu. Ngồi trên ghế sa lon, Hạ Thiêm xoa xoa bụng, căng~
"Tiểu Thiêm, thay bộ đồ này, mẹ mang con ra ngoài chơi." Angela đi đến trước mặt Hạ Thiêm, đưa cho cậu một cái hộp.
"A?" Dẫn cậu ra ngoài chơi? Cái này... Này... Nghe nói, cùng nữ nhân ra cửa có tám cái chân cũng không đủ đi dạo a. Bất quá nếu Angela muốn ra ngoài thì đi thôi. Hơn nữa, cậu cũng rất muốn ra khỏi đại môn gia tộc Felids nha. Hiện tại cơ hội khó có được, Hạ Thiêm mau chóng nhận cái hộp trong tay Angela.
Ở phòng thay quần áo, Hạ Thiêm nhìn chính mình trong gương, kéo kéo quần áo, bộ đồ này thật trang trọng, hơn nữa cậu còn thấy hộp giày phía dưới cùng nữa. Đem giày mang vào, nhìn một bộ quần áo vừa người này, trong nháy mắt Hạ Thiêm cảm thấy thiếu niên trong gương thành thục không ít.
Mặc bộ này đi dạo phố, có chút kỳ quái nha. Bất quá Angela vui vẻ là tốt rồi.
Đi xuống lầu, Angela mặc một bộ quần áo rất có khí chất, nàng hướng Hạ Thiêm vẫy vẫy tay, Hạ Thiêm đi theo Angela lên phi hành khí.
Ngồi trên phi hành khí, Hạ Thiêm trò chuyện với Angela về mấy bát quái gần đây mới phát hiện, những đạo lý Hoa Hạ nói thật đúng, bát quái nhất là nữ nhân. Nếu có ba nữ nhân trên phố, một người chính bằng nửa con phố rồi.
Phi hành khí rốt cuộc ngừng lại, lỗ tai của Hạ Thiêm rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút. Angela thậm chí vừa đem phân nửa bái quái ở tinh tế cùng với tương lai đều đoán trước.
Hạ phi hành khí, Hạ Thiêm mới phát giác điều không thích hợp. Nơi này như thế nào có nhiều quân nhân vậy nè? Nơi này chắc không phải địa phương dạo phố đi? Cho nên, đây là nơi nào??
Ánh mắt của cậu có chút dại ra, "Mẹ, chúng ta đi nhầm chỗ phải không?"
Hai mươi phút sau, Hạ Thiêm thần sắc hoảng hốt nhìn địa phương vô cùng nghiêm ngặt này.
Cậu, một hải tặc hơn nửa đời người, có thể xuất hiện ở nơi vinh dự đại biểu cho quân nhân liên bang. Nếu kể cho mấy người trên Duyên Thạch bọn họ nhất định không tin, đương nhiên, nếu không phải đang đứng ở khu vực dành cho người nhà, cậu khẳng định sẽ cùng Tây Mai khoe khoang một chút~
(Editor: Tây Mai là một thành viên trên Duyên Thạch)Cứng đờ ngồi ở ghế trên, Hạ Thiêm nhìn những người máy phát sóng trực tiếp đại biểu cho Tinh Võng, ở trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần không cần chụp đến cậu. Cậu không muốn trở thành chuyện cười trên Duyên Thạch đâu. Nếu nói đây là em trai của một quân nhân nào đó, bọn người trên Duyên Thạch hẳn sẽ tin đi? Ha hả.
Không có chụp đến Hạ Thiêm là không có khả năng, dù sao thì đây cũng là buổi phát sóng trực tiếp quay 360 độ. Bất quá phát sóng trực tiếp của liên bang vẫn rất có đạo đức, vì không để người nhà quân nhân bị uy hϊếp thương tổn, xuất hiện trong hình tất cả đều chỉ là thân ảnh rất xa thôi, muốn nhìn rõ khuôn mặt còn khá khó.
Hạ Thiêm không dám ở loại địa phương này làm động tác gì lớn để tránh khiến mọi người chú ý, cậu đành phải đem ánh mắt hướng lên đài.
Một người rồi một người, quân nhân đứng trên đài có quân hàm càng cao, thời gian cũng trôi qua một hai giờ, người cuối cùng đi lên chính là Calle.
Hắn mặc quân trang, một bước lại một bước đi lên đài rồi chỉ nói một câu, "Có thể vì liên bang chiến đấu là vinh hạnh của ta." Xong liền lui về sau một bước
Hạ Thiêm nhìn tổng thống trao tặng huy chương thượng tướng cho Calle, lại mang quân mũ cho hắn, trong lòng không tự chủ được cảm khái, thượng tướng a, chiến thần của liên bang không chỉ có riêng một đài cơ giáp của Calle mà là vô số chiến sĩ trên chiến trường, vô số quân nhân đã hy sinh.
Vì sao Hạ Thiêm đối với quân nhân có sự sợ hãi nhất định? Bởi vì họ không chỉ là chiến sĩ, họ còn được xem là l*иg bảo hộ để nhân dân được sống trong hạnh phúc. Cho dù ở tinh cầu rác rưởi xa xôi, nhờ những quân nhân này mà chưa có tinh cầu nào bị Trùng tộc xâm chiếm, chưa có một công dân nào bị Trùng tộc công kích.
Cậu cũng không cảm thấy không công bằng cho tầng lớp quý tộc, bởi vì những gia tộc khổng lồ này cũng có vô số đệ tử trên chiến trường huyết tinh giao tranh.
Cậu tôn trọng, ngưỡng mộ mỗi một quân nhân, nhưng cậu vĩnh viễn không nghĩ tới trở thành một quân nhân.
Không phải mỗi người đều muốn trở thành người vĩ đại, cũng không phải ai cũng có mục tiêu giúp thế giới hoà bình. Cậu chỉ muốn bảo vệ người cậu đặt trong lòng và trải quasinh hoạt cậu muốn. Con người a, luôn ích kỷ. Hạ Thiêm cũng thế.