Chương 43: Lar bạo lực; Hạ Thiêm ngất xỉu

Vài ngày trôi qua, Hạ Thiêm ở trường học chờ nhưng vẫn không thấy Lar trở về. Calle bên kia phái người đi tìm cũng không thấy tung tích của nó. Con thỏ phảng phất giống như đá chìm đáy biển, bặt âm vô tức.

Cho dù không tìm được Lar thì Hạ Thiêm vẫn phải quay về trường học để tiếp tục những chương trình mà theo cậu là không quan trọng. Không trở về trường học sẽ phải ở chung với Calle, thôi thì quay về trường tìm Thang Nguyên giải buồn tốt hơn~

"Tiểu Điềm Điềm, cậu sao lại ngẩn người?" Trên bàn cơm, Thang Nguyên cắn cái muỗng, tò mò nhìn về phía Hạ Thiêm hỏi.

Hạ Thiêm lắc lắc đầu, cười cười, "Không có gì đi?"

Lar cũng lớn rồi, chính mình còn nhọc lòng làm chi? Cũng sẽ không đói chết, từ tinh cầu rác rưởi mà còn có thể nhập cư trái phép tới đây huống chi là ở cùng trên một tinh cầu, cậu an tâm chờ là được.

"Nga, vậy cậu mau ăn, canh cá hôm nay câu nấu thiệt ngon." Thang Nguyên chớp chớp mắt, tặng Hạ Thiêm một nụ cười hết cỡ, sau đó cúi đầu uống canh cá trong chén của mình. Cậu biết, tiểu Điềm Điềm nhất định đang nghĩ về thỏ con. Con thỏ mất tích, ngày đó cậu lướt Tinh Võng vừa vặn thấy được, sau khi tiểu Điềm Điểm trở về cậu cũng không dám nhắc tới, sợ tiểu Điềm Điềm thương tâm. Thỏ con ngoan như vậy đáng yêu thế kia, hiện tại cũng không biết lưu lạc ở nơi nào, cậu thật lo cho nó a.

Cơm nước xong, Hạ Thiêm liền về phòng nghỉ ngơi. Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, hình ảnh về cậu cùng Calle ở bên nhau nhất nhất hiện lên, hình ảnh cậu cùng Lar, còn có hồi ức làm hải tặc và vài năm ở gia tộc Rhine đời trước. Hạ Thiêm cảm thấy đầu rất đau giống như muốn nổ tung vậy.

Cậu lại biến trở về thành Hạ Thiêm bị què chân, phía sau có vô số Trùng tộc đuổi theo. Rơi vào đường cùng, cậu đành kéo lê đôi chân hành động không tiện kia mà phóng về phía trước.

Đột nhiên cậu đυ.ng vào một người, sau khi đem người nâng dậy và nói xin lỗi, giương mắt mới phát hiện đây là gương mặt hồi trẻ của mình.

"Không sao, tôi ổn." 'Hạ Thiêm' hướng cậu cười sáng lạn, ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên khiến cả người 'Hạ Thiêm' đều tản ra quang mang ấm áp.

Bị dọa bởi bộ dáng của thiếu niên trước mắt, cậu lui về phía sau nhưng bởi vì đi đứng không tiện nên ngã ra sàn.

Hạ Thiêm bắt lấy chăn, mồ hôi đầy đầu, hai mắt trợn to vô thần nhìn trần nhà, tròng mắt hơi phiếm tơ máu. Cậu nghĩ không ra mình đã mơ thấy cái gì, chỉ nhớ rõ trong mộng đầu cậu rất rất đau mà thôi.

Ngồi dậy ở trên giường hít sâu để bình phục tâm tình một chút. Chờ quang não phát ra âm thanh tích tích tích nhắc nhở, Hạ Thiêm liền đứng lên đi rửa mặt, hướng phòng ngoài đi tới.

Xế chiều hôm nay có tiết duy tu linh kiện lại đúng lúc là buổi kiểm tra, cần đem số lượng linh kiện hư hao được quy định trong thời gian nhất định khôi phục tốt, đối với Hạ Thiêm cùng Thang Nguyên mà nói là phi thường đơn giản. Hạ Thiêm có thao tác thuần thục, tinh thần lực của Thang Nguyên cũng đủ cường đại.

Mà lúc này trong cửa tiệm che khuất ở thụ phố...

Một tay bắt lấy con thỏ, Badde đem nó giam cầm trên đùi mình, một tay thì cầm cây cà rốt trêu đùa Lar.

Lar thực tức giận, y ngày đó mơ mơ màng màng ngủ mất, sau khi tỉnh lại đập vào mắt vẫn là thú nhân đáng ghét này!! Không sai, y cảm nhận được đây là một thú nhân so với y còn cường đại hơn rất nhiều. Hơn nữa thú nhân này lúc nào cũng mang y theo bên người, hai ngày nay ngay cả ngủ cũng phải nhét y chung một chỗ. Mà y không biết sao lại không thể biến thành người nên đành để thú nhân này tùy ý đùa nghịch ಠ_ಠ

Bên người thú nhân có ba lão nhân thần kinh, ba lão này thường xuyên vây quanh y nhưng hình như sợ hãi thú nhân kia nên không dám quá thân cận. Còn có mấy hộ vệ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt của những người này dành cho y tựa như đang nhìn bảo bối, thật khiến y khó chịu. Quan trọng nhất chính là ở bên người thú nhân này, y chạy không thoát! Ngay cả rời đi một thước cũng không được!!

"Ngươi không phải thích ăn cái này sao? Ta nghe nói lúc ở bên nhân loại khi ngươi rất thích ăn cái này a." Badde lười biếng híp mắt, nhấn nhấn người con thỏ rồi sờ sờ bộ lông trắng một chút.

Ngươi chọc như vậy thì ai mà thích ăn, Lar trợn trắng mắt, định nằm xuống không để ý tới thú nhân bị bệnh tâm thần này. Y phát hiện chỉ cần y nháo đến hăng say, thú nhân này sẽ càng vui vẻ, bây giờ an an phận phận sẽ có thể nhanh một chút đi ngủ. Đột nhiên Lar tia mắt thấy nơi phồng lên dưới lớp quần, tròng mắt đảo tròn rồi xuất hiện một tia giảo hoạt. Lar bò hai bước, móng vuốt nhỏ dùng sức ấn lên cái khối nổi to kia, tránh thoát tay Badde, cứ như vậy nhảy vài cái rồi giương ra móng vuốt dưới đệm thịt.

Badde nhanh tay lẹ mắt đem củ cải vứt bỏ, một bàn tay bắt lấy con thỏ, một bàn tay đem móng vuốt nhỏ chộp vào giữa ngón cái và ngón trỏ, cười có chút nguy hiểm rồi lắc đầu, "Tiểu gia hỏa, bộ dáng này không thể được nha, phải chờ ngươi thành niên, điều này đối với ngươi rất quan trọng."

Người này đang nói cái gì? Tuy rằng y nghe không hiểu hết nhưng tuyệt đối những lời này không quá tốt. Đầu nhỏ duỗi ra phía trước, Lar lại hướng vào tay Badde mà táp tới.

"Không nghe lời." Hắn trợn mặt, ánh kim sắc trong tròng mắt đỏ tím nổi lên thẳng đến khi toàn bộ mắt đều lóe kim sắc.

Lar ngây ngốc nhìn đôi mắt của Badde, tò mò nghĩ đôi mắt còn có thể đổi màu sao, còn sáng lên? Có điểm thần kỳ nha.

"Không náo loạn nữa?" Badde nâng cằm Lar, nhìn biểu tình ngu si trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cậu, có chút buồn cười hỏi.

Đôi tay gác trên vai Badde, hai tròng mặt dại ra của Lar giật giật. Y không cẩn thận thấy được tay của mình mới phát hiện chính mình đang mở đùi ngồi trên người người trước mắt. Lar nhanh chóng đẩy cái tay trên cằm mình ra.

Ủa sao đột nhiên biến trở về hình người vậy nè? Chẳng lẽ lại mất khống chế?

Lar vừa định đứng lên, không nghĩ tới bị Badde lôi kéo nên lại ngồi trở lại trên người hắn, còn không cẩn thận ngồi xuống cái địa phương y vừa đùa dai kia.

(Editor: rip cưng (¬‿¬) )

"Ngươi đang làm gì hả?" Lar cau mày, khuôn mặt nho nhỏ trưng ra sự uy nghiêm không hợp tuổi.

Nhìn gương mặt nhỏ của Lar, Badde nhẹ nhàng cười cười, vương phi của hắn làm biểu tình này rất thuần thục a, không tồi, về sau có thể áp dụng với mấy thuộc hạ đáng ghét.

"Cười cái gì mà cười, còn không mau để cho ta đứng lên?" Lar hơi ngước mặt, ánh mắt cao ngạo nhìn hắn tựa như đang nhìn một người không trọng yếu.

Badde vỗ vỗ cái trán của y, "Thỏ con còn rất dữ nha~"

"Ngươi mới là con thỏ." Lar hướng hắn trợn trắng mắt, đột nhiên không biết nghĩ tới cái gì, lại hỏi, "Ta kêu là Lar, ngươi tên gì?"

"Ta là Badde." Badde híp mắt báo cáo tên của mình.

Badde? Hình như từng nghe qua ở nơi nào á. Chính là không nhớ rõ, người này có thể so với y lợi hại hơn nhiều, nếu có thể lừa tới Duyên Thạch, kia chẳng phải là một tay giúp đỡ cực lớn sao. Lar vừa nghĩ vừa "Nga" một tiếng.

Cảm giác trên tay bị siết, Lar nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy bàn tay to của Badde nắm lấy tay nhỏ của y, ở cổ tay đeo lên cái vòng. Lar khẩn trương rút tay về rồi dùng sức đem vật đó tháo xuống nhưng lại không thể, hai mắt hồng hồng phẫn nộ trừng Badde, "Ngươi làm cái gì? Mau tháo nó ra!"

Badde tiếp tục híp mắt cười cười, bàn tay đặt lên đầu Lar, đè xuống, "Quang não đặc chế, một tiểu thú nhân không có thân phận cũng không tốt đi."

Quang não? Có thể xem bát quái xem TV xem tiểu thuyết? Vậy trước tiên tạm dùng đi, chờ gặp Hạ Thiêm kêu cậu cài đặt hệ thống lại lần nữa là ổn. Tròng mắt của Lar xoay chuyển, gương mặt lại thu hổi biểu tình.

Con thỏ, không đúng, hiện tại là Lar, biểu tình trên mặt Lar thật thú vị, nuôi bên người sẽ có rất nhiều lạc thú nhỉ, đã lâu không có người hướng hắn giơ móng vuốt nhỏ đâu. Hắn có có hứng thú nhìn Lar biến sắc mặt.

"Ta đi đây, chào." Lar giãy giụa trên người Badde xuống. Hạ Thiêm khẳng định đang sốt ruột chờ y, y muốn nhanh chóng trở về, bằng không chọc Hạ Thiêm tức giận sẽ không tốt đâu, chờ y trở lại Duyên Thạch sẽ bị cậu chỉnh chết.

Badde tiếp tục ấn đầu của Lar khiến y căn bản không đứng dậy nổi, "Đi đâu? Hiên tại ngươi là người của ta, còn muốn đi nơi nào? Trở về làm sủng vật cho nhân loại kia?"

"Ta là của chính ta, ngươi có bệnh a, buông ta ra." Lar giãy giụa, nổi giận đùng đùng, ở trên người Badde hô to.

Badde chớp chớp mắt, có chút vô tội nhìn Lar nói, "Ngươi chính là người của ta nha." Con thỏ không ngoan, cứ động đậy như vậy làm hắn cũng có cảm giác...

Bên ngoài cửa ở hậu viện, ba lão gia hỏa đang nhìn trộm, sôi nổi tỏ vẻ, vương có thể cùng tiểu vương phi ở chung đến thập phần vui sướиɠ hài hòa như vậy, bọn họ thật vui mừng a~ Từ khi liên bang đến tinh hệ định cư, các thú nhân không còn phải thường xuyên ở trong vũ trụ cùng Trùng tộc chiến đấu như trước, liên bang còn chưa bị diệt thì Trùng tộc sẽ không đánh tới nơi của bọn họ. Chỉ là vương tộc thú nhân có huyết mạch loãng, thế thệ sau so với thế hệ trước càng thưa thớt hơn, hiện tại vương tộc còn không có mấy người, thật vất vả nuôi lớn được một người thì lại chính là vương 'lười' thích lắc lư khắp nơi này, lòng của bọn họ cũng mệt chết đi được. Mà cố tình đây cũng là người có thực lực mạnh nhất trong mấy thế hệ gần đây, bọn họ quả thật cảm nhận được hết thảy vui sướиɠ cùng bi thương~ Chờ vương có hậu đại, bọn họ nhất định không thể dạy người thừa kế như vương!!

Cái gì, các người nói tuổi của bọn họ rất lớn rồi? Bọn họ sôi nổi tỏ vẻ chính mình còn có thể nhìn tôn tử sinh ra nha.

.

Trái ngược thụ phố náo nhiệt, ở bên này Hạ Thiêm đang tiến hành kiểm tra.

Yêu cầu độc lập, an tĩnh, nhanh chóng, mà thí nghiệm là năm người đồng thời điều khiển thao tác, Thang Nguyên được xếp vào tổ trước Hạ Thiêm.

Thang Nguyên kiểm tra xong rồi, thành tích là S. Cậu tung tăng nhảy nhót đến bên Hạ Thiêm, nhỏ giọng cùng Hạ Thiêm nói, "Cố lên."

Sau khi hướng tiểu mập mạp cười cười, Hạ Thiêm đi vào kiểm tra.

Bước vào, Hạ Thiêm liền phát hiện chính mình nguyên lai cùng Dosari một tổ. Thời điểm nhìn về phía Dosari thì thấy nó dùng ánh mắt oán hận mà nhìn cậu, Hạ Thiêm chỉ liếc một cái rồi mau chóng dời đi tầm mắt. Loại ánh mắt này cậu thấy từ nhỏ đến lớn, chả có gì hiếm lạ. Chính là nghĩ đến việc đời trước Dosari cùng Calle ở bên nhau, trong lòng cậu bỗng nhiên không thoải mái.

Vì sao đây? Khẳng định bởi vì đời trước Dosari quá lẳиɠ ɭơ, cho dù Calle có bị tinh thần phân liệt thì nó cũng không thể cắm sừng Calle a. Hạ Thiêm ở trong lòng cho bản thân một lý do lung tung nào đó rồi thản nhiên đem điểm không thoải mái này xem nhẹ.

Cầm lấy linh kiện, đang muốn dùng tinh thần lực, cậu nghĩ tới nhắc nhở lần trước của Calle. Dùng một chút hẳn là không thành vấn đề đi, vậy thì tốc chiến tốc thắng thôi.

Một cái rồi một cái linh kiện được sửa tốt, Hạ Thiêm vừa khống chế không cho tinh thần lực của mình bị hao tổn quá nhiều, vừa chuyên tâm chữa trị hoa văn trên bề mặt linh kiện.

Đột nhiên cậu cảm thấy có một tia tinh thần tối tăm cùng tức giận du tẩu ở biển tinh thần của mình, sau đó chảy tới hoa văn trên linh kiện, muốn thoát ra. Hạ Thiêm có chút hoảng loạn, đây là thứ gì? Cậu vì sao không biết?

Hạ Thiêm tập trung tinh thần lực của mình rồi phân ra một tia đi dò xét thứ quỷ dị tồn tại trong biển tinh thần của mình.

Không nghĩ tới tinh thần lực của cậu vừa tiếp xúc với tia tinh thần lực tức giận kia, ý thức liền lập tức bị hút sâu vào đến mức hôn mê. Trước khi té xỉu, suy nghĩ cuối cùng của Hạ Thiêm chính là, cái đồ vật quỷ quái nào sao lại sâu như vậy, cậu cảm thấy sắp ói ra rồi!!