Sau khi tỉnh lại, Ethan nằm ở phòng cách ly được quan sát trong năm ngày, khi thấy không có gì khác thường, các nhân viên nghiên cứu cho hắn trở về. Đương nhiên, cái đám trong đầu chỉ có nghiên cứu nghiên cứu kia không hề nguyện ý, nhưng biết sao được khi cha của hắn nắm chức quyền thật cao a. Thang Nguyên biết được hôm nay Ethan được cho về đã đặc biệt ngồi trước cửa quân bộ ngây ngốc chờ, viền mắt còn hồng hồng.
Đứng ở cửa, từ rất xa Thang Nguyên đã thấy Ethan được mấy người mặc quân trang dẫn ra, cậu kích động mà nhỏ giọng nỉ non, "Ethan, Ethan." Còn ủy khuất chu miệng.
"Thang Nguyên, sao em lại tới đây?" Ehan nhìn thấy Thang Nguyên liền bước nhanh về phía cậu, cước bộ còn chưa dừng lại đã bị Thang Nguyên như một túi thuốc nổ nhỏ đâm sầm vào ngực. Cảm nhận được người trong lòng hơi thở phập phồng, Ethan vươn đôi tay nhẹ nhàng ôm cậu, một bên chậm rãi vỗ lưng cậu.
Thang Nguyên không tiếng động khóc nức nở, một lát sau, rốt cuộc phản ứng có chuyện muốn nói liền lắp bắp mở miệng. "Em, em cho rằng anh sẽ không tỉnh lại... Em cho rằng anh..." Tựa hồ lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, nước mắt một chuỗi một chuỗi liền rơi xuống.
"Làm sao có thể, không phải anh vẫn tốt sao? Đừng khóc, ngoan." Ethan nhẹ giọng an ủi Thang Nguyên. Chỉ cần ngốc tử này thông suốt, hắn bị Trùng tộc vây công cũng đáng giá.
Bất đồng với bên này ôn nhu, Calle đứng trước cửa phòng cách ly nào đó ở quân bộ lại có tư vị khác. Ethan cũng đã tỉnh, tiểu Thiêm của hắn như thế nào còn tham ngủ như vậy, không tỉnh dậy để ý lo lắng của hắn.
Lúc này, một nhân viên nghiên cứu tóc trắng xoá đi tới, thấy Calle Felids như thế, lắc đầu. Ông cho rằng trung tướng Felids tính tình lạnh nhạt sẽ không dành bao nhiêu cảm tình cho người khác, không nghĩ tới vì bọn họ không phải là người đang nằm trong phòng thôi. Nghĩ tới thứ ông vừa đọc, lão giáo sư bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉnh lại biểu cảm trên mặt, lão giáo sư đi tới trước mặt Calle.
Calle cũng cảm giác được có người đi tới, vốn không muốn phản ứng, suy nghĩ một chút vẫn là quay đầu nhìn thoáng qua. Nguyên lai là lão giáo sư của sở nghiên cứu, lão giáo sư dành cả đời để nghiên cứu Trùng tộc cũng không ủng hộ dùng người để nghiên cứu, là một người đáng tôn kính. Ông đem cả đời mình cống hiến cho nghiên cứu, mọi người hễ gặp ông đều tôn trọng xưng một tiếng lão giáo sư.
"Lão giáo sư có chuyện gì sao?" Calle nhàn nhạt lên tiếng, có thể nghe được giọng hắn khàn khàn tựu như đã rất lâu không có uống nước.
Lão giáo sư tinh tế đánh giá Calle một chút, ai, hy vọng đứa nhỏ này có thể chịu đựng tin tức ông sắp nói. Thanh âm già nua từ miệng ông truyền ra, "Trung tướng Felids, ngài đã bao lâu không có nghỉ ngơi?" Lời đến khóe miệng liền để ý thấy hai quầng thâm đen dưới mắt Calle, lão giáo sư vẫn là không đành lòng. Cho dù ông đã nhìn qua không ít sinh ly tử biệt, khi nhìn thấy Calle Felids tiều tụy như vậy vẫn là không đành lòng nói ra tin tức tàn khốc.
Nhìn ra lão giáo sư ấp a ấp úng, Calle nói, "Lão giáo sư, có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng đi."
Ai, lão giáo sư thở dài một hơi, nhìn thiếu niên tái nhợt nằm trên giường qua lớp kính trong suốt, "Ta vừa phát hiện tinh thần lực của đứa bé kia đã không thể khống chế, tinh thần lực của cậu ấy như gió lốc bạo động làm thương tổn thân thể. Cứ theo đà này cậu ấy sẽ không qua nổi đêm nay."
Vẫn luôn không biểu tình, sắc mặt của Calle đột nhiên trở nên tái nhợt. Hắn còn chưa có đem tiểu Thiêm dưỡng béo đâu, như thế nào sẽ...
Nếu đã nói ra, lão giáo sư tính toán báo hết cho Calle biết cũng cho hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, "Có lẽ do Trùng tộc hạ tinh thần ám chỉ khiến ý thức của cậu ấy xuất hiện hỗn loạn. Mà tinh thần lực của cậu ấy vốn không cao lại phải chống đỡ lâu như vậy, bị bạo động cũng là điều hiển nhiên. Hiện tại chúng ta vô pháp ngăn nó, chỉ có thể trông đợi vào ý chí của cậu ấy." Nhìn thấy trên mặt Calle toát ra bi thương, lão giáo sư bổ sung một câu, "Nếu có thể chịu đựng qua đêm nay cũng sẽ có khả năng tỉnh lại." Chỉ là bạo động như vậy, thời điểm thanh tỉnh còn không áp chế nổi huống chi hôn mê.
Calle trầm mặc trong chốc lát rồi lên tiếng hỏi, "Tôi có thể đi vào bồi cậu ấy không?"
"Có thể." Lão giáo sư lắc đầu, xoay người rời đi. Một chữ tình ai cũng nhìn không thấu a, ngay cả tướng quân thân kinh bách chiến cũng vô pháp né tránh.
(Thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú)Được chấp thuận, Calle trực tiếp bước vào phòng cách ly, thậm chí cả trang phục phòng hộ cũng không mặc. Nhân viên nghiên cứu theo dõi phòng cách ly thấy được vừa muốn nói gì liền thấy lão giáo sư đi đến lắc lắc đầu, "Cứ cho hắn vào, các phương diện cấp bậc của trung tướng Felids đều là cấp S trở lên, cho dù là Trùng tộc cũng không thể làm gì. Có lẽ tình yêu có thể tạo nên phép màu." Cũng không biết lý thuyết tình yêu của lão giáo sư từ đâu tới, nhân viên nghiên cứu không nói gì nữa.
Nhìn Hạ Thiêm trên giường sắc mặt tái nhợt, Calle thả nhẹ động tác của mình, nhẹ nhàng cầm tay Hạ Thiêm, ôn nhu đem cậu nửa ôm vào ngực, ngồi dựa lưng vào đầu giường.
Đưa vào một chút tinh thần lực, Calle nỗ lực trấn an bạo động tinh thần lực của người trong lòng. Mỗi khi đưa vào một tia liền nhanh chóng bị bạo động tiêu diệt. Calle không buông tha, vẫn tiếp tục đưa vào tinh thần lực. Cho dù vô dụng hắn cũng muốn dùng hết sức, người trong ngực chính là bạn đời của hắn, là người hắn mong muốn cưới về đã lâu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhân viên nghiên cứu ở phòng điều khiển nhìn hai người vẫn bên nhau, lắc lắc đầu.
Cho dù cấp bậc tinh thần lực của Calle rất cao cũng không đủ cho hắn dùng. Calle như cũ không buông tay, gắt gao chống đỡ. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hạ Thiêm, Calle nhẹ nhàng ở trên mí mặt cậu hôn xuống. Tiểu thiêm, chịu đựng!
Lúc này mí mắt của Hạ Thiêm đột nhiên giật giật, lông mi cũng theo theo đó run lên. Calle cảm nhận được, nâng đầu lên, có chút mừng rỡ nhìn tròng mắt cậu đảo đảo... Đây nhất định không phải ảo giác của hắn, khẳng định không phải.
Làn da tái nhợt, bởi vì nằm trên giường mấy ngày nay chỉ có thể đem dịch dinh dưỡng truyền vào máu khiến cho mạch máu xanh tím của Hạ Thiêm càng thêm rõ ràng. Calle nháy cũng không nháy mắt nhìn tròng mắt Hạ Thiêm chuyển động còn có lông mi run run kia, trong mắt đều là chờ mong.
Đầu hảo choáng hảo nặng, Hạ Thiêm khôi phục ý thức ở trong lòng phun tào, sẽ không phải là bị cảm đi? Cảm giác mí mắt có chút ngứa, Hạ Thiêm muốn nâng tay lên gạt lại phát hiện một chút sức lực cũng không có. Cậu cố hết sức muốn mở mắt ra nhìn nhưng mí mắt thật nặng, như thế nào cũng không mở nổi. Suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên đần độn, không muốn chính mình cứ như vậy thϊếp đi, Hạ Thiêm dùng sức mở mắt.
Cảnh tượng có chút mơ hồ xuất hiện trước mắt qua thật lâu mới trở nên rõ ràng. Cậu hình như thấy gương mặt của Calle? Calle đó hở?? "Calle?" Hạ Thiêm hữu khí vô lực mấp máy môi, thanh âm vừa suy yếu lại vừa nhỏ, chính cậu cũng chẳng nghe được bản thân đang nói cái gì.
"Tiểu Thiêm, tiểu Thiêm." Khuôn mặt Calle đầy mừng rỡ, một chút cũng không có bộ dáng trung tướng lạnh băng ngày xưa, trong mắt cũng khôi phục thần thái.
Nhìn cái người trước mắt bắn kinh hỉ khắp nơi, Hạ Thiêm có chút hoài nghi người này có phải là Calle hay không, bộ dáng băng sơn đại ma vương của Calle sẽ không nở nụ cười như bây giờ đi...
Các nhân viên nghiên cứu đang theo dõi nghe được thanh âm của trung tướng Felids còn tưởng thiếu niên nọ không qua nổi, liếc nhìn vài lần lại phát hiện thiếu niên kia tỉnh lại. Mọi người nhau nhìn vài lần, trong mắt đều là không tin nổi, nhanh chạy đi thông báo cho lão giáo sư. Thu được tin tức lão giáo sư lầm bầm nỉ non, "Tình yêu có thể tạo nên kỳ tích? Tình yêu có thể tạo nên kỳ tích!"
Không lâu sau đó, Hạ Thiêm nhìn đám người mặc trang phục bảo hộ đang vây xem kỳ tích trong phòng, lại nhìn người duy nhất không mặc đồ phòng hộ, trong lòng đột nhiên mềm yếu xúc động. Có lẽ tình yêu bắt đầu từ đây... Nhưng lúc này Hạ Thiêm cũng không miệt mài truy vấn, cậu cũng không có đủ sức lực để truy vấn. Cậu đã cảm thụ được tinh thần lực bạo động càn quét qua thân thể hư nhược này. Đáng chết, thật là khó chịu a!
Kiểm tra một lần rồi lại một lần, lão giáo sư phát hiện dù Hạ Thiêm có tỉnh cũng vô dụng bởi vì cậu đã suy yếu đến độ vô pháp khống chế tinh thần lực. Nhưng ông cũng không thể ngay tại lúc này đả kích bọn họ. An bài một ít thuốc khôi phục thể lực cho Hạ Thiêm uống xong, ông nói với Calle, "Ngài bồi cậu ấy nhiều một chút." Ý tứ trong lời rõ ràng.
Hai tròng mắt ngày thường luôn không có cảm xúc của Calle nghe thấy câu đó liền trở nên càng ảm đạm. Khống chế cảm xúc một chút, thời điểm xoay người đối mặt Hạ Thiêm ảm đạm trong mắt đã biến mất.
"Tiểu thiêm, em cảm giác khá hơn chút nào không?" Calle đi qua, quỳ một gối trên mặt đất, nhẹ nhàng nắm tay cậu rồi ấp vào lòng bàn tay, phảng phất như có thể cấp sức mạnh để cậu vượt qua lần bạo động tinh thần này.
Mà Hạ Thiêm đang ngồi dựa lưng vào gối đầu nhìn Calle, da gà da vịt ầm ầm nổi lên. Cậu cũng không phải sắp chết, ôn nhu thâm tình như vậy cậu có chút không chịu nổi a. Đương nhiên Hạ Thiêm cũng không biết bản thân mình trong mắt người khác đã không khác một người sắp chết là bao, nếu biết, cậu khẳng định sẽ nổi điên.
"Làm sao vậy?" Hạ Thiêm muốn đem tay rút ra, chính là hiện tại trên người không có xíu nào sức lực, chỉ có thể nhẹ nhàng giật giật. Rơi vào đường cùng, cậu đành phải tiếp thu tư thế quỷ dị cùng Calle nói chuyện.
Thanh âm của tiểu Thiêm thực nhẹ thực nhẹ giống như muốn bay đi. Tiểu Thiêm còn cầm lại tay hắn, Tiểu Thiêm khẳng định rất khó chịu. Calle một bên nghĩ một bên nhẹ giọng nói, "Em khó chịu sao?"
"Ân, cảm giác khớp xương đều bị dập nát." Hạ Thiêm vốn dự định phun tào cái cảm giác đau đớn này một chút, đương nhiên cậu không nghĩ tới bản thân hiện tại suy yếu đến mức Calle sẽ coi trọng lời này chứ không nghe thành phun tào.
(Editor: Ý là Hạ Thiêm đang phun tào là mình đau nhưng nghĩ rằng Calle sẽ không xem nặng nó. Ai ngờ cậu đang rất yếu, đến mức Calle xem đây là lời nói thật)Quả nhiên nghe được lời này, đau lòng trong mắt Calle càng sâu. Vì dời đi lực chú ý của Hạ Thiêm, muốn cậu tận lực xem nhẹ đau đớn, Calle bắt đầu cùng Hạ Thiêm trò chuyện gϊếŧ thì giờ.
Câu được câu không cùng Calle nói chuyện phiếm, Hạ Thiêm cũng không lo lắng quá nhiều. Đời trước sau khi bị bạo động, cấp bậc tinh thần lực của cậu liền vèo vèo bay lên, có lẽ chính là phá rồi xây lại đi. Đau đớn cũng thành thói quen, trước kia hơn phân nửa là Lar bồi cậu nói mấy câu, ngoài ra không có người nào trân trọng cậu, đem cậu để trong lòng như vậy...
Đời trước sau khi Phúc bá qua đời, đã thật lâu không có người phủng cậu trong lòng bàn tay, đau cậu, thương cậu. Cậu khi đó cũng độc lập mà lớn lên, một hải tặc bị què sẽ có ai để ý chứ?
Loại cảm giác này có chút quái dị nhưng Hạ Thiêm không bài xích nó, còn có chút vui vẻ.