Đã qua bảy ngày...
Trong bảy ngày này, đám người Ethan gϊếŧ chết rất nhiều mãnh thú có cấp bậc cùng hình thù bất đồng, thậm chí còn chiến đấu thắng một con Trùng tộc cấp C và hai con Trùng tộc cấp D, nhiệt tình của mọi người cũng theo đó tăng vọt lên. Bảy ngày này bay qua rừng rậm, sa mạc, đại dương, núi lửa, bọn họ cũng gặp không ít bạn học dự thi. Mặc dù có vài lần bị đàn thú trên không tập kích, cũng may họ phát hiện sớm nên tránh kịp. Có thể nói, thi đấu mới tiến hành được một nửa thời gian mà họ đã thu hoạch bội thu. Phải biết rằng toàn thân mãnh thú đều là bảo bối, vô luận bán đi hay giữ lại làm tài liệu đều phi thường tốt.
Hơn nữa tự tay gϊếŧ chết Trùng tộc cũng giúp họ giảm bớt sợ hãi trong lòng đối với chúng. Dù sao thì từ nhỏ bọn họ đã thường xuyên được nghe chuyện nhân loại bị Trùng tộc bức bách di cư đến tinh hệ hiện tại, trong lòng ít nhiều cũng sợ hãi loài sinh vật này. Mà lần này giúp bọn họ hiểu rằng Trùng tộc cũng có thể bị đánh bại, khiến cả đám càng thêm kiên định trên chiến trường. Không thể không nói, một nước cờ này của liên bang hạ thật tốt.
Ba chiến sĩ cơ giáp Ethan, Alan, Lucy trải qua mấy ngày tôi luyện, thân thủ cùng tư duy lúc chiến đấu càng thêm nhanh nhẹn, sắc bén. Mà Hạ Thiêm cũng bởi vì tiến hành sửa chữa cơ giáp sau khi họ chiến đấu, mỗi ngày đều có cảm giác mệt mỏi như thợ mỏ vùng biên giới. Hễ tinh thần lực mới vừa khôi phục liền đi sửa chữa cơ giáp, điều này khiến cậu càng thêm kiên định muốn khôi phục tinh thần lực đời trước. Tuy rằng khổ không nói nổi, Hạ Thiêm vẫn cố gắng không để chính mình biểu hiện thần sắc mệt mỏi quá nhiều. Trái lại Thang Nguyên cùng Joe... Thang Nguyên bởi vì cấp bậc tinh thần cao, sử dụng tinh thần lực không hề lao lực, mỗi ngày vui tươi hớn hở nhìn mãnh thú nơi này, xem Trùng tộc nơi kia. Mà Joe là bởi vì bọn người Alan vẫn luôn ngồi trong cơ giáp, không bị thương nên cậu cũng không bận rộn.
Nằm trên ghế dài, Hạ Thiêm nhìn mọi người đang tùy ý làm chuyện riệng, dùng tay che mắt, lần đi này mệt nhất vẫn là mình a, những người khác đều một bộ dáng dạo chơi ngoại thành, đặc biệt là Thang Nguyên, mỗi ngày đều nơi này thật xinh đẹp, nơi đó tráng lệ ghê. Ai, chính mình càng ngày càng theo không kịp người trẻ tuổi. Mấy ngày nay sử dụng tinh thần lực quá độ khiến hiện tại mỗi lần cậu phát động tinh thần lực, đầu liền trướng trướng, quá khó tiếp thu rồi.
"Thật đói bụng. Hảo đói, hảo đói hảo đói a." Thang Nguyên ở trong phi hành khí vòng tới vòng lui, vừa đi vừa nói.
Một tiếng 'đói' này làm ồn đến Lucy đang ngẩn người, không kiên nhẫn nhìn Thang Nguyên, "Nhóc đói liền đi uống dịch dinh dưỡng, đừng ở chỗ này đổi tới đổi lui."
"Cái thứ kia khó uống muốn chết, em không muốn uống dịch dinh dưỡng, em đói, em muốn ăn cơm." Thang Nguyên tiếp tục tục đi tới đi lui.
"Nhóc phiền quá, đi đâu tìm đồ ăn cho nhóc hả, nhóc hảo hảo đứng yên không được sao?" Trong mắt Lucy bừng lên ngọn lửa nhỏ, cứ như vậy trừng Thang Nguyên. Gia hỏa này quả thực ồn muốn chết, thật muốn đem nhóc ấy treo trên phi thuyền, theo gió bay bay. Tưởng tượng đến hình ảnh này, Lucy liền vô thức bật cười, mập mạp bay bay trong gió, ha ha ha.
Trên phi thuyền có người an tĩnh ngốc cũng có người ồn ào nhốn nháo, như vậy càng ngày càng giống Duyên Thạch. Trở lại một đời, bọn họ cũng không nhận ra cậu nữa. Nằm ở ghế trên, Hạ Thiêm nhắm lại đôi mắt có chút ảm đạm. Lar không biết có phải còn đang sống trên tinh cầu rác rưởi không, sinh hoạt thiếu thốn cái ăn cái mặc. Cũng không biết Gourde đang trụ ở góc nào làm lính đánh thuê cùng với Sally đang ở đâu trong liên bang. Hơn phân nửa thuyền viên trên phi thuyền cũng không biết hiện tại sống sao... Lúc còn sinh hoạt trên Duyên Thạch, cậu chính là người có cuộc sống tiêu dao tự tại nhất, không có tâm cơ, khi vui vẻ liền đi dạo các tinh hệ xa xôi, không vui liền cướp chút hàng hóa của liên bang và đế quốc. Ai...
"Tiểu Điềm Điềm, cậu cau mày làm gì?"
Hạ Thiêm mở mắt ra, bị mập mạp đột nhiên xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ. Duỗi tay đẩy mặt Thang Nguyên ra, ngồi dậy, "Mình chỉ là đột nhiên có chút bất an." Hạ Thiêm nhíu nhíu mày, tinh thần lực của cậu bỗng hoảng loạn cực độ, luôn cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra.
"Bất an cái gì?" Thang Nguyên nháy mắt to nhìn Hạ Thiêm.
Hạ Thiêm cười cười, "Không có gì, có thể là do mấy ngày nay sử dụng tinh thần lực tương đối thường xuyên đi." Ai... Ai kêu cấp bậc theo không kịp khống chế của tui a.
Thang Nguyên dùng đôi mắt tròn xoe tiếp tục nhìn Hạ Thiêm, "Mình hảo đói a."
"Đói liền đi ngủ." Lucy liếc Thang Nguyên một cái, phun ra một câu.
"Mình không đem theo đồ ăn." Hạ Thiêm mở nút không gian ra xem, lắc lắc đầu. Đói, cậu cũng không có biện pháp a, hành lý đều do Phúc bá chuẩn bị, cũng chẳng mang gì nhiều thứ chứ đừng nói đến đồ ăn.
Nghe không có đồ ăn, Thang Nguyên lập tức ủ rũ cúi đầu, giống như tiểu sủng vật bị vứt bỏ, chậm rì rì dịch bước trở lại bên người Ethan. Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Thang Nguyên, Ethan xoa xoa đầu nhỏ của cậu, thấp giọng an ủi vài câu.
Tiếp theo sau đó bọn họ gặp phải mấy con mãnh thú, Lucy đang nhàm chán đến muốn bốc hơi nhanh chóng lên tiếng thông báo rồi ra ngoài quần chúng. Vì cái gì quân bộ lại chặn quang não chứ? Đại khái trên Tinh Võng có quá nhiều thứ để phát tiết nhàm chán, bây giờ bức mọi người nhàm chán đến nổi điên mới có thể nâng cao hiệu suất khi thi đấu. Quân bộ thật là lắm mưu kế~
Sau mấy ngày rèn luyện, những con mãnh thú này bất quá là bia ngắm di động cho ba người Lucy phát tiết nhàm chán thôi.
Chờ bọn họ lăn qua lăn lại đám mãnh thú rồi kéo về, Hạ Thiêm ở trong lòng thắp cho chúng một loạt nến. Nhìn xem cái hình dạng này... thật là đau thay cho bọn chúng~
Lẽ nào quân giáo sinh bây giờ đều mạnh như vậy sao? Đối phó mấy con mãnh thú cấp A cũng không hề áp lực? Hạ Thiêm có chút nghi hoặc.
Kỳ thật cũng không phải như vậy, chỉ là vừa vặn Hạ Thiêm gia nhập đội ngũ tương đối bưu hãn thôi. Tuy rằng cũng có mấy đội ngũ gϊếŧ không ít Trùng tộc nhưng cũng chỉ là số ít. Ethan, Alan cùng Lucy đều đã là quân giáo sinh năm cuối, cũng là những học viên xuất sắc, chỉ cần có cũng đủ kinh nghiệm cùng thời gian, chỉ cần không xuất hiện Trùng tộc cấp cao, đối phó những mãnh thú này kia đều vẫn tương đối đơn giản.
Một ngày đêm yên bình cứ như vậy trôi qua, trừ bỏ dịch dinh dưỡng khó uống một chút, hơi ít thời gian phát ngốc một chút, Hạ Thiêm vẫn thực thích sinh hoạt như vậy.
Buổi tối đến phiên Alan củng Ethan chia ra gác đêm, trải qua nhiều ngày quan sát, mọi người phát hiện ra buổi tối bay trên trời sẽ phát ra ánh sáng dễ dàng trêu chọc đến đàn thú phi hành, nếu không chiếu sáng thì lại dễ đυ.ng vào những bầy thú hoặc các phi hành khí khác tham gia thi đấu, mọi người đành ngừng lại trên bãi đất trống. Tuy rằng như vậy cũng có nguy hiểm, bất quá mãnh thú đều có thói quen xem phi hành khí là tảng đá, đều xem nhẹ không để ý tới.
Ngày hôm nay bay đến một mảnh bình nguyên, vừa vặn trên bình nguyên dễ dàng quan sát, không nhiều uy hϊếp, mặc dù buổi tối không có một tia ánh sáng cũng rất khó nhìn thấy thứ gì. Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định ngừng trên bình nguyên nghỉ ngơi một đêm.
Sắc trời dần tối, thời điểm tia sáng cuối cùng trên thảo nguyên xanh mượt biến mất, vạn vật như dừng lại, một trận gió nhẹ thổi qua chỉ có thể nghe được thanh âm cỏ dại đong đưa rất nhỏ. Phi hành khí lớn như vậy ngừng trên thảo nguyên như vô tận, không có một chút ánh sáng cũng không phát ra tiếng động.
Mà bên trong phi hành khí không hề an tĩnh như vẻ ngoài.
"Em không muốn uống dịch dinh dưỡng. Không uống, không uống." Thang Nguyên loạn chuyển xung quanh Hạ Thiêm, né Ethan đuổi theo.
Hạ Thiêm nhìn hai người vòng tới vòng lui, cậu tỏ vẻ đầu óc đều muốn hôn mê, làm ơn chiếu cố lão nhân một chút được không, không cần ở trong phi thuyền tú ân ái. Đẩy ra Thang Nguyên, Hạ Thiêm liền đứng ở bên cạnh Elan. Đại khái do Alan không thích nói chuyện, trên người trên dưới đều mang sức mạnh cơ bắp, Thang Nguyên đối với Alan luôn có điểm sợ. Sau khi đứng kế bên Alan, Hạ Thiêm cầm dịch dinh dưỡng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, muốn uống dịch dinh dưỡng cũng không cho cậu an an an tĩnh uống, những người trẻ tuổi này thật là quá ầm ĩ a. Có lẽ do hôm nay nhớ lại một chút chuyện đời trước, Hạ Thiêm luôn cảm thấy chính mình đã nhanh gia nhập hàng ngũ lão niên.
Bị Hạ Thiêm đẩy ra, Thang Nguyên lại chạy ra phía sau Joe, "Không uống, không uống, Ethan anh không nên khi dễ em bằng không em sẽ méc mẹ và chị."
"Không biết xấu hổ a, lớn như vậy còn muốn đi cáo trạng." Vừa mới một hơi uống xong dịch dinh dưỡng, Lucy lập tức lên tiếng trào phúng Thang Nguyên. Ở cái nơi không có bát quái, không có Tinh Võng, chỉ có thể trêu chọc tiểu bánh trôi làm niềm vui~
"Chị mới xấu hổ xấu hổ." Thang Nguyên một bên hướng Lucy làm cái mặt quỷ, một bên tiếp tục xoay vòng vòng trốn tránh Ethan.
Trong mắt Joe đều đã choáng váng đầy sao, duỗi tay muốn ngăn cản Thang Nguyên, "Thang Nguyên cậu đừng xoay vòng nữa, đầu mình hảo đau a."
Alan thực sự nhìn không nổi, đi tới, thân thủ đem Joe cứu ra.
"Ngoan, uống sạch ngủ một giấc thì tốt rồi." Rốt cuộc bắt được Thang Nguyên, Ethan giống như dỗ tiểu hài tử mà an ủi cậu.
Thang Nguyên đương nhiên không nghe theo, ra sức chống cự, cuối cùng thảm bại, vẫn là bị Ethan rót cho một bụng dịch dinh dưỡng.
Thời gian ồn ào nhốn nháo trôi qua cũng đến lúc mọi người quay về phòng gặp Chu Công. Trong phi thuyền vắng lặng không tiếng động chỉ có ánh đèn nhợt nhạt phát ra từ máy chiếu hình. Ngoại trừ Alan đang ở phòng điều khiển theo dõi bốn phía bên ngoài, những người khác đều đã ngủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Alan cũng có chút buồn ngủ. Kỳ thật bên ngoài đen thùi lùi một mảnh cũng không thể phát hiện cái gì, chỉ là phòng ngừ vạn nhất vẫn nên canh gác. Phía cửa truyền đến tiếng động, Alan quay đầu lại nhìn, nguyên lai là Ethan.
"Đã đến giờ?" Alan xoa xoa hốc mắt hỏi.
"Đúng vậy, cậu trở về nghỉ ngơi đi." Ethan gật đầu nói.
"Ừ", Alan không nói gì, chỉ đơn giản trả lời rồi liền rời đi trở về nghỉ. Sao hôm nay đặc biệt buồn ngủ vậy nhỉ? Đã trôi qua mấy tiếng đâu mà lại mệt như vậy? Dĩ vãng cũng không có mệt mỏi như vậy a. Alan lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, về đến phòng, ngã đầu liền ngủ ngay lập tức.
Lúc này trên bình nguyên lặng yên không một tiếng động, cách phi hành khí không xa, trên mặt đất bỗng nhiên có một cái sừng trồi lên. Không lâu sau đó, cái sừng trồi lên càng nhanh hơn tựa như muốn phá đất thoát ra, mãi cho đến khi một đôi mắt đỏ lộ ra mới ngừng lại. Đôi mắt chớp chớp, mặt trên hiện ra tiếu ý quỷ dị.
Trong màn đêm đen kịt vùi lấp, không có người hay sinh vật nào phát hiện một màn này.
---
Mẩu truyện nhỏ
Calle: Vì sao ta không có đất diễn màn nhớ tiểu Thiêm?
Tác giả: Bởi vì số lượng từ có hạn, không đủ để chèn ngươi vô~~