Chương 22: Đến hành tinh D3164

Ngủ một giấc ngày hôm sau Hạ Thiêm là tự nhiên tỉnh. Đại khái có lẽ thân thể này rất ít khi trải nghiệm phi hành vũ trụ nên có chút chịu không nổi phóng xạ nơi đây. Thời điểm tỉnh lại, Hạ Thiêm phát hiện những người khác trong phòng đều tỉnh nên cũng trực tiếp đi đến phòng nhỏ cách vách rửa mặt.

Còn chưa bước ra khỏi phòng nhỏ đã nghe được thanh âm đầy sức sống của Thang Nguyên truyền tới, "Hảo kích động nha, chúng ta sắp tới rồi sao? Chúng ta ở tiểu tinh cầu có thể đi xuống sao? Bộ dáng của nó thế nào nhỉ? Có xinh đẹp không?" Thang Nguyên tựa hồ có vô số vấn đề, một cái lại tiếp theo một cái từ trong miệng bắn ra.

"Gấp cái gì, chốc nữa là biết thôi." Thanh âm nhẹ nhàng, là Joe trả lời.

"Ethan, Ethan, anh biết không?" Hạ Thiêm vừa đi ra liền thấy cảnh Thang Nguyên chạy đến trước mặt Ethan đang xem quang não, ôm cánh tay Ethan làm nũng hỏi.

Ethan bất đắc dĩ đóng quang não, kiên nhẫn nhìn cậu nói, "Khí hậu trên tinh cầu kia rất thích hợp cho nhân loại cư trú, chỉ là trên đó có quá nhiều mãnh thú, hơn nữa có vài địa phương vẫn còn tồn tại nguy hiểm nhất định. Quân bộ cơ bản đi trước dò xét lại dọn dẹp một chút liền quyết định cho chúng ta tới đó thi đấu."

"A, kia không phải rất nguy hiểm sao?" Thang Nguyên mở to đôi mắt tròn xoe, giật mình phát biểu.

Ethan lắc đầu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, không nói gì. Làm chuyện gì cũng đều có tính nguy hiểm, nhưng cũng không thể bởi vì nguy hiểm mà không làm. Quân giáo sinh mà không trải qua bão táp vĩnh viễn chỉ có thể là quân giáo sinh, không thể trở thành quân nhân đủ tư cách. như thế có khác gì đóa hoa trong l*иg kính. Hiện tại Trùng tộc càng ngày càng ép sát không biết khi nào sẽ phát động tấn công, không có năng lực, khả năng ngay cả Đế Tinh cũng khó có thể bảo vệ cho.

Ethan suy nghĩ như vậy, có lẽ trừ bỏ Thang Nguyên, những người đang ngồi đều minh bạch. Về phần mập mạp, động tác sờ đầu cậu của Ethan càng thêm nhu hòa, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu, có hắn ở bên Thang Nguyên sẽ không có việc gì.

(Editor: Em chỉ cần vui vẻ còn thế giới cứ để anh gánh TT)

Nhìn thấy hai người bên kia đang liếc mắt đưa tình, Hạ Thiêm cùng Joe cơ hồ đồng thời dời đi tầm mắt, ai, vậy mà cũng chim chuột được, thật là phiền muộn mà~

Dựa vào trên giường, Hạ Thiêm quay đầu, xuyên qua lớp tường trong suốt nhìn dải ngân hà lộng lẫy. Đây mới là địa phương cậu vẫn luôn sinh hoạt đời trước. Vũ trụ bao la vô tận, xung quanh là các hành tinh ngũ quang thập sắc khiến chúng trông có vẻ đặc biệt mỹ lệ. Vũ trụ xinh đẹp mang theo mộng cảnh là điểm đến cuối cùng của hải tặc, cũng là đích đến của cậu, đời trước thế nào thì đời này cũng sẽ như vậy.

"Hạ Thiêm, Hạ Thiêm. Cậu suy nghĩ cái gì. Chúng ta cần đi đại sảnh tập hợp." Joe lên tiếng đánh gãy mạch suy nghĩ của Hạ Thiêm.

"A?" Hạ Thiêm vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Joe.

Joe nén cười, "Cậu đang suy nghĩ gì đấy? Đi thôi, đi đại sảnh tập hợp, thi đấu chuẩn bị bắt đầu rồi."

Hạ Thiêm điều chỉnh lại biểu tình, liếc nhìn người máy không biết lúc nào tiến vào thông báo, đứng lên nói, "Đi thôi."

Thời điểm tới đại sảnh, Hạ Thiêm còn cảm khái một chút, đại sảnh của quân hạm thật là lớn a! Gần như bằng sân huấn luyện! Lúc này một người máy khác cũng dẫn Lucy lại đây, Thang Nguyên thấy được vội vàng nhỏ giọng kêu, "Chị Lucy, bên này, chúng ta ở bên này."

Nghe tiếng, Lucy bước vài bước liền đi tới trước mặt Thang Nguyên, hơi cúi người xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, "Kêu la cái gì, cả đêm không gặp liền nhớ người ta sao?"

Thang Nguyên chụp bay móng vuốt đang tác quái của cô, "Làm gì lại niết em, em sợ chị tìm không thấy nên mới kêu á."

Đột nhiên tiếng vang bén nhọn truyền đến, nhiều người chịu không nổi liền che lỗ tai, nhìn về hướng đó.

"Tập hợp, tập hợp, từng tiểu đội một tổ, tổ thứ nhất đứng bên này, tổ thứ hai bên này, còn dư lại lần lượt đứng xuống phía dưới, cho các ngươi ba mươi giây." Nhân viên chỉ huy khoát trên người bộ quân phục. Dụng cụ trên tay phát ra thanh âm bén nhọn cùng với giọng nói nghiêm túc khiến hoc sinh dần ổn định.

Dùng hơn một phút mọi người mới chỉnh tề xếp hàng xong, sĩ quan cau mày, đi qua đi lại trước những hàng học sinh, "Lề mà lề mề, chẳng lẽ trường học không có dạy cho các ngươi thời gian chính là sinh mạng sao? Ba mươi giây còn không đủ?" Giáo huấn trong chốc lát, sĩ quan đại khái hết nghĩ ra phương pháp khác để khiển trách liền trực tiếp mở miệng nói, "Phía trước chính là hành tinh D3164, là mục tiêu lần này của các ngươi, đương nhiên, đây cũng là nơi các ngươi sẽ ngây ngốc trong mười lăm ngày."

Sĩ quan đem hình của hành tinh D3154 chiếu giữa không trung, một bên giải thích, "Trên tinh cầu có 70% là lục địa, 20% là hải dương, dư lại 10% là dung nham núi lửa. Chúng ta phát hiện địa phương nguy hiểm nhất là những nơi có dung nham núi lửa vì ở đây tồn tại số lượng mãnh thú cấp A đông đảo lại tương đối nguy hiểm. Nếu không muốn mạo hiểm, mọi người có thể cách xa những khu vực này. Đương nhiên, nguy hiểm tồn tại khắp mọi nơi, hy vọng các vị không cần khinh thường." Sau khi lệnh người máy phát máy ghi chép cùng với thiết bị khởi động phi hành khí cho từng đội, lại tiếp tục nói, "Máy ghi chép có thể rà quét cấp bậc, chủng loại của mãnh thú hoặc Trùng tộc, cũng có thể thu thập huyết dịch hoặc những thứ khác của chúng để chứng minh. Đương nhiên, quân bộ chúng ta vẫn có biện pháp chứng minh mãnh thú các ngươi bắt được có do các ngươi gϊếŧ hay không."

Người máy tới trước mặt Hạ Thiêm, cậu vươn tay, lạch cạch một tiếng đã có một thiết bị hình tròn giống như quang não rơi vào lòng bàn tay. Sau khi người máy rời đi, Hạ Thiêm hứng thú mười phần nhìn nhìn máy ghi chép trên tay.

"Thao tác của máy ghi chép giống quang não, mặt trên có còi khẩn cấp báo động, hy vọng vào thời điểm nguy hiểm các vị đồng học không nên quên nó. Cũng không cần bủn xỉn không chịu sử dụng nó, sinh mệnh mới là thứ quan trọng nhất."

Calle một thân quân trang đang từ xa đi tới, dáng người cao ngất tản ra uy hϊếp thật lớn. Đi tới bên cạnh sĩ quan vẫn luôn đang bận rộn, dùng ánh mắt lạnh như băng quét một vòng học sinh phía dưới.

Sĩ quan điều động một đường hầm nhỏ (Editor: tui cũng hông biết sao điều ra được cái đường hầm nữa @@), có chút khẩn trương, hắn cảm giác được trung tướng Felids đứng ở bên cạnh, áp lực này hơi lớn a. Kỳ thực hắn cũng muốn nhượng trung tướng Felids phát biểu này kia, dù sao người dẫn đội chính là trung tướng đại nhân. Chính là nhân dân toàn liên bang đều biết trung tướng đại nhân lạnh như băng lại ít nói, khiến trung tướng lên tiếng, kia chẳng phải là muốn tự tìm ngược?! "Một hồi, các ngươi phân tổ và đi vào đường hầm này, phi hành khí ở bên trong. Nhớ thắt đây an toàn, sau đó chúng ta sẽ trực tiếp đem phi hành khí truyền tống đến vị trí bất kỳ trên hành tinh D3164."

Đem lời lưu loát nói xong, sĩ quan nhìn về phía Calle. Vị trung tướng kia giương mắt nhìn thoáng qua quan quân, trong ánh mắt tràn đầy gió lốc rét lạnh. Sau lưng sĩ quan chảy không ít mồ hôi lạnh, tự hỏi chính mình có phải hay không nói sai cái gì rồi, hoặc là thông báo cái gì không rõ ràng. Trung tướng đại nhân như thế nào không một lời liền phun khí lạnh a, không đúng, bọn họ còn chưa có nói với nhau lời nào đi?!

Sĩ quan bên kia nghĩ trăm lần cũng không ra, mà Calle trong lòng lại nghĩ, tại sao không thấy tiểu Thiêm, không vui!!!

(Editor: Vâng, nguyên nhân anh phun khí lạnh là đây =))) biết lắm mà)

Đứng trong đám người Hạ Thiêm xoa xoa cái mũi, mũi có chút ngứa nha, sẽ không phải do thân thể không thích ứng hoàn cảnh vũ trụ chứ?

Đứng yên thật lâu nhìn Calle, sĩ quan nhịn không được muốn nhắc nhở trung tướng đại nhân vẫn luôn dùng đôi mắt quét đám quân giáo sinh. Đã đáp xuống hành tinh D3164 rồi, ngài còn đang nhìn cái gì, thế nào còn không bắt đầu??

Tìm không lâu mới trong đám người thấy được tiểu Thiêm nhuyễn nhuyễn manh manh nhà mình, Calle rốt cuộc lên tiếng, "Đã tới hành tình D3164, tiến vào phi hành khí sau đó truyền tống, thi đấu bắt đầu."

Nghe được trung tướng đại nhân nói, sĩ quan nhanh cho người của tổ thứ nhất vào trong.

Nhìn một tổ lại một tổ người đi vào, Thang Nguyên có chút khẩn trương, tay trái nắm chặt cánh tay Ethan, tay phải túm ống tay áo Hạ Thiêm. Ethan thấy thế, dùng tay vỗ nhẹ nhẹ lên lưng Thang Nguyên, ý bảo cậu hãy thư giãn.

Rốt cuộc đến tổ của Hạ Thiêm, ở trước mắt bao người, vài người chậm rãi đi vào đường hầm. Thời điểm đi ngang qua Calle, Hạ Thiêm cũng không biết vì sao chính mình lại nhìn thoáng qua nam nhân nọ, vừa vặn Calle cũng nhìn lại đây. Tầm mắt tiếp xúc đến hai tròng mắt ám kim của Calle, Hạ Thiêm có chút khẩn trương, không biết vì cái gì, cậu giống như thấy được ý tứ lo lắng trong mắt Calle. Bước chân thoáng dừng, vẫn là Joe đi trước lôi kéo cánh tay mới khiến cậu lấy lại tinh thần, mang theo một đầu khó hiểu đi vào đường hầm.

Đứng tại chỗ, Calle liếc nhìn bóng lưng của Joe, lại đánh giá thân hình gầy yếu kia một chút liền thu tầm mắt. Người như vậy không đoạt được tiểu Thiêm của hắn.

(Editor: Chời ơi, ăn dấm bất kể hoàn cảnh _ __ thụ thụ thì đoạt cái nỗi giề hở anh!!)

Vừa vào trong phi hành khí, Hạ Thiêm nhanh chóng bị Thang Nguyên lôi kéo nhét vào chỗ ngồi, "Tiểu Điềm Điềm, cậu phát ngốc cái gì, không phải là sợ hãi đi? Mau thắt dây an toàn nha." Nói xong tiểu mập mạp an vị trên cái ghế bên cạnh Hạ Thiêm, cũng đem dây an toàn của mình cài lại.

Không bao lâu liền truyền đến một trận lắc lư biên độ nhỏ.

"Tới rồi sao?" Thang Nguyên hai tay nắm chặc giây nịt an toàn, nhắm mắt lại, khẩn trương hỏi.

"Ngốc Thang Nguyên." Lucy nhìn Thang Nguyên, che lại khóe miệng nhưng cũng không giấu được ý cười trên khóe mắt, đồng thời cũng mang theo một ít khẩn trương.

"Chắc là đến rồi." Ethan nhìn tiểu Thang Nguyên khẩn trương liền cầm lấy máy ghi chép, kết nối với phi hành khí, mở ra cảnh quan bên ngoài.

Chỉ thấy một mảnh xanh lá mạ xuất hiện trong màn hình trước mắt.

Len lén mở mắt, sau khi Thang Nguyên nhìn thấy hình ảnh trước mắt liền vội vàng đem dây an toàn trên người tháo ra, lộc cộc chạy tới bên cạnh cửa sổ, cảm khái nói, "Trời ơi, thật là quá đẹp, em cho rằng hình ảnh trên Tinh Võng đều là giả á."

(Editor: ý của Thang Nguyên là hình ảnh trên Tinh Võng về hành tinh này xấu, không bằng một phần hình ảnh thật)

Mọi người cũng theo mập mạp đi tới bên cửa sổ.

Từ trên nhìn xuống là núi non không có điểm dừng, mà đại thụ che trời một cụm lại một cụm phân bố chặt chẽ, mênh mang xanh thẳm, trùng trùng điệp điệp. Ngắm không được đỉnh đại thụ, thập phần đồ sộ. Nhìn một mảnh thiên nhiên xanh biếc rung động tâm phách, nội tâm mọi người nguyên bản có một chút xao động bất an, một khắc này phảng phất đều được thiên nhiên trấn an, gột rửa nội tâm, hết thảy trở nên thập phần bình tĩnh. Phi hành khí bay càng thấp liền càng có thể cẩn thận, rõ ràng nhìn thấy tất cả trong rừng.

Ánh đèn dưới phi hành khí quét qua đám cây cối, vài chiếc lá khô rụng xuống đất. Phi hành khí bay qua khiến khu vực trở về nguyên bản u tối, mang lại sự im lặng không thể đoán trước được từ khu rừng không có nhân loại đặt chân lên.

Ánh sáng mất đi, đột nhiên mấy chiếc lá khô bị đỉnh lên, răng rắc một tiếng chỗ đất bị chia làm hai nửa, một chiếc sừng với tia sáng âm trầm lộ ra, theo đất đá rung động dần dần trồi lên cao. Một đôi mắt kỳ dị xuất hiện theo phần thân thể lộ ra, nhìn chằm chằm bóng dáng phi thuyền phía xa. Rất nhanh sau đó, chiếc sừng trơn tuột lại rụt trở về, một mảnh lá cây rớt xuống, che đậy dấu vết trước đó.

---

Mẩu truyện nhỏ:

Calle: Hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, tiểu Thiêm hôn nhẹ~

Hạ thiêm: Nga, ha hả, đây là lễ hội mấy nghìn năm trước rồi!

.

Ethan: Thang Nguyên, cho em~

Thang nguyên: *mê hoặc nhìn vật thể tròn nhỏ trên tay* Đây là cái gì?

Ethan: Là đường *Thang Nguyên vừa nghe liền quăng vào miệng* Chậm một chút, có ngọt không?

Thang Nguyên: *Cười ngọt ngào* Ngọt a~~