Sáng sớm lúc 7 hay 8 giờ gì đó quang não liền tích tích tích vang lên. Hạ Thiêm đang nằm trên giường bị đánh thức tiếp tục hướng trong chăn oa oa, qua thật lâu mới phản ứng hôm nay phải xuất phát đi tinh cầu khác. Chậm rãi chậm rãi từ trên giường bò dậy đi rửa mặt, đã liên tục hai ngày dậy sớm như vậy, thực sự là muốn cái mạng già của cậu a. Mặc dù bình thường cũng lên lớp sớm, cậu vẫn cảm thấy cuộc đời học sinh thật không dễ dàng.
Rửa mặt xong, Hạ Thiêm rốt cuộc lấy lại tinh thần một chút. Sau đó bế lên con thỏ vẫn còn ngủ ngon lành rồi đi xuống lầu.
"Thiếu gia, chào buổi sáng." Phúc Bổn Tư sớm đã đến, ngồi chờ trên salon, hướng Hạ Thiêm chào hỏi.
"Chào buổi sáng, di? Phúc bá người như thế nào tới sớm như vậy?" Hạ Thiêm có chút kinh ngạc nói.
Mặc một thân trang phục quản gia, Phúc Bổn Tư khoanh hai tay trước người trả lời, "Tới sớm một chút liền có thể giúp cháu chuẩn bị bữa sáng." Phúc Bổn Tư thập phần rõ ràng thói quen quấn giường của Hạ Thiêm, không trước giờ lên lớp liền không chịu dậy.
"Đúng nha, tiểu Điềm Điềm cậu cũng thức dậy quá muộn. Thời điểm mình chuẩn bị nấu cháo liền phát hiện quản gia đã đứng chờ ngoài cửa." Thang Nguyên ngồi trên salon, một bên xem quang não một bên thuận miệng nói.
Hạ Thiêm ngượng ngùng nhìn về phía Phúc Bổn Tư, xin lỗi nói, "Phúc bá, về sau người đừng tới sớm như vậy, cũng không phải cháu sẽ không nấu ăn." Làm lão nhân đến sớm như vậy, thật là tội lỗi tội lỗi.
Phúc Bổn Tư không để ý lắc đầu, tiến lên nhận con thỏ trong tay Hạ Thiêm, "Thiếu gia trước rửa tay ăn sáng đi."
"Hảo, ngài ăn rồi sao? Thấy Phúc Bổn Tư gật đầu, Hạ Thiêm liền kêu bạn nhỏ mập mạp nào đó, "Thang Nguyên, cùng nhau ăn sáng đi, đừng xem quang não nữa."
Hai người ăn xong bữa sáng liền tính toán cùng nhau đi lễ đường tập hợp. Thời đại nào cũng có người thích phát biểu này nọ trước mỗi sự kiện, hiện tại cũng vậy, hai người còn phải đi nghe một loạt người phát biểu trong đó có cả viện trưởng các hệ cùng với hiệu trưởng.
"Chờ một chút, thiếu gia." Trước khi Hạ Thiêm ra khỏi cửa liền nghe tiếng Phúc Bổn Tư kêu. "Đây là hành lý của cháu, ta nghĩ rằng cháu sẽ không mang thứ gì nên đã chuẩn bị." Nói xong đưa qua một cái nút không gian nhỏ hình dáng nhẫn trang sức.
Tiếp nhận nút không gian đeo trên tay, Hạ Thiêm mới nhớ chính mình không có chuẩn bị quần áo gì đó, đại khái vì đời trước đa số thời gian đều ở trên phi thuyền nên xem nhẹ chuyện này, "Cám ơn Phúc bá, ngài không nhắc nhở, cháu thật đúng là đã quên."
Hạ Thiêm cùng Thang Nguyên hai người đi một hồi rốt cuộc tới lễ đường, báo danh tự xong rất nhanh liền được người máy đưa đến chỗ ngồi. Sau khi hướng Ethan Gunther cùng Lucy Jamie chào hỏi, Hạ Thiêm liền im lặng chờ đại hội bắt đầu.
Không bao lâu, một nam nhân tóc đỏ, cơ bắp trên người như thể muốn xé toạt quần áo cùng với một thiếu niên tóc xanh biếc, thân hình gầy yếu ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiêm. Có nam nhân tóc để làm nền, thiếu niên tóc xanh có vẻ thập phần yếu đuối.
"Chào, đã lâu không gặp, Hạ Thiêm." Thiếu niên tóc xanh Joe Grace hướng cậu chào hỏi.
"Đã lâu không gặp." Hạ Thiêm cũng cười trả lời. Người này là trị liệu sư do Ethan tìm tới, tuy rằng nhìn qua gầy yếu nhưng nghe nói tinh thần lực rất cao, năng lực trị liệu cũng mạnh không kém, tóm lại có thể duy trì người bị thương đến khi được đưa đến khoang trị liệu. Mà nam nhân tóc đỏ còn lại là Alan Morris, một chiến sĩ cơ giáp trầm mặc ít nói nhưng chiến lực khá cao. Tóc đỏ nha, nếu như Lar có dáng vẻ này phỏng chừng sẽ vui sướиɠ mà nổ mạnh.
Alan Morris hướng Hạ Thiêm gật gật đầu, cậu cũng gật đầu đáp lại.
Lúc này lễ đường truyền đến âm thanh, "Các học sinh yên lặng một chút, hiện tại buổi hội nghị trước khi thi đấu thực địa ở hành tinh D3164 chính thức bắt đầu." Không biết người nào của bộ giáo dục liên bang nhàm chán như vậy, cư nhiên đem phương án dạy học ở cổ địa cầu mô phỏng tùm lum, cái gì mà phải khai mạc đại hội, còn đem lí do thoái thác nói đến thập phần giống.
Mỗi người đều đi lên nói lại nói, một giờ cứ như thế trôi qua, Hạ Thiêm gần như sắp ngủ mất tiêu.
"Được rồi, bạn học nào đang ngủ gà ngủ gật thì hãy nhanh lấy lại tinh thần, bạn nào đang tỉnh cũng phải nhắc nhở những bạn xung quanh. Hiện tại chúng ta bắt đầu giảng quy tắc thi đấu." Nam nhân trung niên mặc quân trang đứng trên bục giảng nói.
Rốt cuộc nghe được trọng điểm, bầu không khí trầm lặng trong lễ đường cuối cùng sinh động được một chút. Đương nhiên các bạn học trong lễ đường đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi, nói thẳng trọng điểm có phải tốt hơn không? Vì cái lông gì mà nói tung lung nhiều thứ như vậy?!
"Ta trước tiên nói khái quát một chút, chốc nữa các em mỗi người sẽ được phát một quyển sổ quy tắc thi đấu, tất cả thông tin đều có trong đó. Đầu tiên, mỗi đội đều sẽ được cấp phi hành khí và được thả xuống một chỗ bất kì trên tinh cầu. Trên phi hành khí có số lượng linh kiện cơ giáp quy định cùng với phân lượng dịch dinh dưỡng đủ cho cả đội. Các phi hành khí có l*иg bảo hộ mười lăm phút, mỗi ngày có thể sử dụng hai lần. Mỗi người đều có thể mang theo cơ giáp riêng nhưng không thể mang dư linh kiện, đến lúc đó chúng ta sẽ kiểm tra. Tiếp theo, các đội có thể giao hẹn ước chiến với nhau nhưng không thể hạ tử thủ
(đấu đến ngươi sống ta chết). Một khi phát hiện sẽ chiếu theo luật liên bang xử lý. Hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị. ok? Về phần tính điểm như thế nào, trên tinh cầu sẽ được phân bố các loại tinh thú cấp bậc bất đồng. Mỗi lần gϊếŧ được một đầu, các em hãy ghi chép lại gien vào thiết bị được phát, sau khi kết thúc thi đấu liền nộp lên. Nếu đánh không lại thì nhấn nút cầu cứu trên thiết bị, chúng ta sẽ tiến hành nghĩ cách cứu viện. Cần phải nhắc thêm, chính là lần này trên tinh cầu có Trùng tộc cấp D, E, F bất đồng, các em cẩn thận ứng phó. Đương nhiên điểm chém gϊếŧ Trùng tộc được tính khác, mỗi một Trùng tộc được tính gấp hai lần điểm so với thú cùng đẳng cấp. Khen thưởng tạm thời bảo mật, nhưng ta đảm bảo phần thưởng của quân bộ sẽ không tệ đâu, mấy đứa yên tâm."
(Editor: Trùng tộc tính điểm như sau. Ví dụ thú cấp D = 4 điểm thì Trùng tộc cấp D = 8 điểm)Nghe thấy nhắc đến Trùng tộc, lễ đường một mảnh kinh hô, có vui vẻ cũng có khϊếp đảm, có người thì lại muốn rút khỏi thi đấu. Dù sao mỗi một cư dân liên bang đều là từ nhỏ đến lớn nghe sư kiện Trùng tộc đem nhân loại bức đến tinh hệ này, đối với Trùng tộc run sợ có, kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu cũng có.
"Phần còn lại các em tự đọc, trong mười lăm ngày thi đấu, các em phải nghiêm túc tuân thủ quy định. Đúng rồi, nói cho các em một tin tức tốt. Lần này dẫn đội chính là trung tướng Felids, hy vọng các em lấy trung tướng làm tấm gương, đạt được thành tích càng tốt."
Phía dưới đột nhiên truyền đến thét chói tai cùng tiếng vỗ tay ầm ầm, trung tướng Felids chính là chủ nhân của cơ giáp Chiến Thần, cũng là người sở hữu tinh thần lực lẫn chiến lực cấp SS của liên bang, tốt nghiệp hạng nhất trường quân đội sau đó liền gia nhập quân bộ, trên chiến trường đối chiến với Trùng tộc tích lũy chiến công từng bước lên vị trí trung tướng. Người này không chỉ là trụ cột tinh thần mà cũng là nam thần trong mắt những người khác. Nghe được người dẫn đội là Calle Felids, tất cả mọi người đều hưng phấn, hảo hảo biểu hiện nói không chừng đến lúc đó còn được nam thần trao giải nha.
Mà ở chỗ ngồi Hạ Thiêm một mặt ngốc trệ, Calle Felids cũng đi? Vì cái gì cậu một chút cũng không biết... Chẳng lẽ là vì chính mình? Hạ Thiêm vỗ vỗ mặt mình, suy nghĩ nhiều a, làm sao có thể, nhất định là vì nhiệm vụ thôi. Hạ Thiêm không tự giác lại tưởng tượng này nọ, thế nhưng quân bộ không có khả năng đem một trung tướng đang ở kỳ nghỉ dẫn đội đi thi đấu đi... Càng nghĩ càng loạn, Hạ Thiêm liền dùng sức vỗ mặt một cái.
"Tiểu Điềm Điềm, cậu tại sao đánh chính mình a, không đau sao?" Thang Nguyên kỳ quái nhìn Hạ Thiêm, tiểu Điềm Điềm không phải bị ngu đi? Như thế nào tự đánh bản thân?
"Không có gì." Hạ Thiêm xấu hổ lắc đầu. Chẳng lẽ tui nói với cậu rằng tui luôn cảm thấy trung tướng yêu thầm tui sao?
(Editor: Bật ngón cái =))) )Thang Nguyên gật gật đầu, "Kia đừng đánh a, mình nhìn thôi đã thấy rất đau." Ethan nghe được cười cười đoạn sờ sờ tóc Thang Nguyên.
"Sau khi kết thúc hội nghị, các em đến cổng trường lái phi hành khí được chỉ định đến phi thuyền, từng tiểu đội ngồi thành một tổ trên phi thuyền." Người trên bục giảng vẫn tiếp tục nói không ngừng, bất quá dù sao cũng sắp kết thúc.
Qua hơn nửa ngày rốt cuộc kết thúc cái hội nghị như nữ nhân Hoa Hạ ở cổ địa cầu dùng vải bó chân lớn lên.
(Editor: Ý nói là hội nghị nhàm chán, vô bổ nhưng bị ép buộc nghe)Ở cổng trường từng nhóm học sinh bước lên phi hành khí. Ngồi trên ghế riêng, Hạ Thiêm ở trong lòng phun tào, cái ghế này thật cứng, vẫn là phi hành khí của Calle tốt hơn~
Phi hành khí bắt đầu khởi động, Hạ Thiêm nhìn bốn phía chung quanh một chút, người thật đúng là nhiều, đều đem không khí trong đây cướp hết, thật là không dễ chịu. Thang Nguyên cùng Ethan ngồi bên cạnh Hạ Thiêm nhỏ giọng liên miên nói chuyện phiếm mà Lucy thì mở quang não xem này nọ. Joe Grace cũng đánh giá khắp nơi, khi tiếp xúc đến ánh mắt của Hạ Thiêm còn mỉm cười một chút. Alan Morris dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hạ Thiêm đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt liền cảm giác được có tầm mắt của người nào đó vẫn luôn tập trung trên người mình, lơ đãng nhìn sang, nguyên lai là Dosari.
Này chính là bạn đời đời trước của Calle a, Hạ Thiêm lạnh lùng nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, cũng dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. A, loại người không an phận, liền tính là thật sự gả cho Calle cũng vẫn không an phận. Hừ, cậu mới không đố kị cũng không phải lòng dạ hẹp hòi. Mà là... Mà là người này căn bản không xứng, phải, chính là không xứng... Cơ mà Calle có điểm nào tốt? Hạ Thiêm trong đầu một mảnh hỗn loạn, hơi hơi nhíu mày, cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái lông gì??
Dosari hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Thiêm, vẫn là cái loại ánh mắt cao cao tại thượng này, từ nhỏ đến lớn chính là dùng ánh mắt kia nhìn nó. Dòng chính thì thế nào, hừ, còn không phải phải gả cho người khác, đến cuối cùng gia tộc Rhine cũng không thuộc về tiểu tiện nhân này. Calle, tiện nhân này như thế nào xứng đôi với Calle, Calle nên là của ta. Những tin tức ân ái trên Tinh Võng khẳng định do người này thả ra, Calle hoàn mỹ thế kia làm sao có thể coi trọng hắn, không biết liêm sỉ. Phế vậy này, một ngày nào đó... Một ngày nào đó, nghĩ đến đây Dorari nắm chặt hai tay chính mình.
(Editor: Thắp một ngọn nến cho nhân vật não tàn)Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Hạ Thiêm đột nhiên mở mắt ra liền thấy được ánh mắt ác độc của Dosari. Hạ Thiêm không để ý nhiều, nếu một tiểu nhân vật thế này cũng có thể đem cậu chỉnh chết thì đời trước cậu cũng sẽ không sống đến hơn hai trăm tuổi.
Đời trước cậu không có tham gia cuộc thi đấu này, thế nhưng nghe nói đã xảy ra một sự kiện lớn, là cái gì nhỉ? Còn nhớ rõ tiểu mập mạp tu tu khóc mấy ngày, như thế nào chính mình lại không nhớ rõ? Hình như đời trước mình không quan tâm việc này, dù sao cũng cảm thấy tinh thần lực không cao nên không chú ý trận đấu. Sở dĩ còn có ấn tượng là nhờ tiểu mập mạp, tiểu mập mạp vì lần thi đấu này mà gầy không ít, hình như là gầy thành mỹ thiếu niên? Ai nha, người già rồi, ký ức càng ngày càng mơ hồ. Dù sao tiểu mập mạp cũng không có việc gì, khẳng định là không sao.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiêm lại an ổn nhắm hai mắt lại, người già rồi, chịu không nổi việc suy nghĩ quá nhiều a.