Chương 50: Tiêu Vũ 1

Dương Lỗi: “???"

Hắn giật nảy mình vì động tác của cô bé, lắc đầu nói: "Cô bé nhỏ, chú không phải cha của các cháu".

"Dao Dao, Kỳ Kỳ, các con đừng chạy lung tung".

Chính lúc này, một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi chạy qua, bắt lấy hai cô bé.

Nhìn cô ấy chạy ra từ trường mẫu giáo, chắc là cô giáo.

Lúc này cô ấy mang vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Lỗi, nghi ngờ Dương Lỗi là bọn buôn người.

Cô ấy kéo hai bé gái lại, nghiêm túc dặn dò: "Dao Dao, Kỳ Kỳ, cô giáo trẻ họ Lưu từng nói với các con nhiều lần rồi, không được tùy tiện chạy ra ngoài, bên ngoài có nhiều người xấu".

Nói xong cô ấy còn đặc biệt liếc nhìn Dương Lỗi.

Hai bé gái lúc này không nói gì, đối mắt to tròn vẫn nhìn Dương Lỗi.

"Được rồi, bị coi như kẻ buôn người rồi".

Dương Lỗi đứng dậy, cười khổ hai câu, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.

Hai chị em sinh đôi được đưa về trường mẫu giáo.

Bé gái Kỳ Kỳ ôm lấy tay của chị hỏi: "Chị, tại sao cha không nhận ra chúng ta?"

Ánh mắt của cô bé đầy vẻ khó hiểu, đó là cha của cô bé, nhưng cô bé gọi tại sao cha cô bé không trả lời.

Bé gái Dao Dao nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Mẹ nói rồi, bây giờ cha đang chơi trốn tìm với chúng ta, còn chưa đến lúc cuối cùng, cho nên thấy chúng ta phải giả vờ không quen biết".

"Là như vậy sao?"

Bé gái Kỳ Kỳ nghĩ một lúc rồi nói: "Ừm, mẹ từng nói nhưng em rất muốn cha ôm lấy em".

Khuôn mặt nhỏ của cô bé lộ vẻ uất ức.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ từng nói với cô bé cha đang chơi trốn tìm với chúng, chỉ cần chúng ngoan ngoãn, cha sẽ xuất hiện.

Trong ký ức của chúng, chỉ có thể thấy dáng vẻ của cha trên điện thoại di động.



Hai chị em này chờ trong trường mẫu giáo , tan học rồi, từng phụ huynh liên tục đi đến, rất nhanh chóng trường mẫu giáo không còn mấy bé.

Đợi đến lúc năm giờ chiều, một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi vội vàng chạy đến.

"Dao Dao, Kỳ Kỳ, mẹ của các con đến đón các con rồi".

Nhìn người phụ nữ, cô Tiểu Lưu mỉm cười gọi.

Lúc này tất cả các bé trong trường mẫu giáo đều đã rời đi, chỉ còn lại hai chị em song sinh này.

"Mẹ".

Hai chị em sinh đôi chạy ra.

"Dao Dao, Kỳ Kỳ, hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không?" Người phụ nữ cưng chiều ôm lấy hai con gái của mình, mỉm cười hỏi.

"Kỳ Kỳ rất ngoan". Tiểu Kỳ Kỳ gật đầu. Cô bé nghĩ ngợi, đi tới bên tai mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, nói cho mẹ biết một bí mật, hôm nay con thấy cha rồi".

Nghe lời nói của cô bé, người phụ nữ lập tức ngẩn người, sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: "Con gặp ở đâu?"

Tiểu Kỳ Kỳ nhớ lại, chỉ vào chỗ cách hai mét nói: "Chính là gặp ở đây, chị cũng thấy nữa, giống cha trên điện thoại của mẹ".

Người phụ nữ nhìn về bé gái còn lại, bé gái Dao Dao nghiêm túc gật đầu, biểu hiện mình cũng thấy.

Lúc này trong lòng Tiêu Vũ hiển nhiên nôn nao, cô ấy nhìn cô giáo trẻ họ Lưu, không nhịn được liền hỏi: "Cô Tiểu Lưu, tôi có thể xem camera giám sát trong trường mẫu giáo không?"

Bên ngoài sân trường mẫu giáo có camera giám sát.

"Được chứ". Cô giáo trẻ họ Lưu gật đầu.

Đi vào phòng bảo vệ, Tiêu Vũ thấp thỏm nhìn camera giám sát bên ngoài trường mẫu giáo, thấy một thanh niên đi qua, sau đó hai đứa con của mình chạy ra ngoài.

Nhìn nơi này, nước mắt Tiêu Vũ lập tức rơi xuống.

“Chuyện gì thế này? Người thanh niên đó có thực sự là cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ? "

Lúc này, cô giáo trẻ họ Lưu có chút kinh ngạc. Dao Dao và Kỳ Kỳ đã học mẫu giáo gần một năm rồi, nhưng cha của chúng vẫn chưa từng xuất hiện. Theo cô ấy thấy, Tiêu Vũ chắc là mẹ đơn thân.



Nhưng mà, thật sự là cha thì làm sao gặp nhau mà không nhận ra nhau?

…..

Ở bên kia, Dương Lỗi đã lên máy bay về thủ đô.

“ Đi Đại học Thanh Bắc xem thế nào, hỏi giảng viên của Tiêu Vũ một số chuyện liên quan đến Tiêu Vũ”.

Ở Giang Lăng không có manh mỗi, cho dù có tìm cũng không biết phải mất bao lâu, cho nên Dương Lỗi quyết định đi về thủ đô.

Giảng viên của Tiêu Vũ chắc biết một số thông tin.

……

Máy bay rất nhanh, sau ba giờ đã đến thủ đô, tiếp theo Dương Lỗi trực tiếp đi đến đại học Thanh Bắc bằng ô tô.

Đứng ở khuôn viên quen thuộc trước trường, Dương Lỗi đầy suy tư trong lòng.

"Này, cậu là sinh viên năm nhất phải không? Tôi đưa cậu đi nhập học, cậu có thể gọi tôi là học tỷ Tiêu Vũ. " Một cô gái với mái tóc đen mượt và mặc một chiếc váy hoa mỉm cười nói.

Họ đã gặp nhau ở đây ngay từ đầu.

"Là cậu, chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi. "

"Sao tên cậu có nhiều ‘thạch’ thế? Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Thạch Đầu."

"Thạch Đầu, em tưởng anh không dám tỏ tình. Thấy anh tốn nhiều tâm tư như vậy, em miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái anh. "

"Thạch Đầu, để em nói cho anh biết, nếu đã chuyển ra ngoài, anh không thể luôn ăn ở bên ngoài, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ”.

“Haiz, quần trong và tất không được giặt chung trong máy giặt. "

"Thạch Đầu, món ăn mới của em thì sao? "

"Thạch Đầu, chúng ta đồng ý sẽ kết hôn sau khi hoàn thành kỳ thực tập năm cuối..."

......

Bên tai, giọng nói của Tiêu Vũ dường như đang truyền đến.