Chương 46: Tiền Nhuận Bút Vào Tài Khoản 2

Rất nhanh đã đến ngày 12, lúc này tổng số lượt tải xuống của《 Gió Nổi Lên Rồi 》đã đạt tới 5 triệu!

Một ca khúc mới, chỉ trong một tuần ngắn ngủn đã đạt tới một bước này, dựa theo xu thế như vậy, tương lai có khả năng cao sẽ vượt mốc 10 triệu!

Sáng sớm ngày 12, lúc Dương Lỗi mới vừa ăn sáng xong, một tin nhắn được gửi đến.

Mở tin nhắn ra nhìn một chút, là Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc gửi đến.

"【 Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc 】 Tài khoản của ngài có số đuôi 2124 đã hoàn thành giao dịch chuyển khoản 2,103,513.81 Nhân dân tệ vào lúc 08:09 ngày 12 tháng 6, số dư 2,108,804.16."

"Tiền nhuận bút vào tài khoản rồi?"

Nhìn tin nhắn, trên mặt Dương Lỗi lộ ra tươi cười.

Lúc này cha Dương mẹ Dương đang ở trong nhà.

Lúc trước bọn họ đi sớm về trễ, trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, buổi tối hơn chín giờ mới trở về.

Nhưng trải qua sự khuyên bảo của Dương Lỗi, hiển nhiên hiện tại bọn họ không cần phải vất vả như vậy, buổi sáng làm một lúc, buổi chiều lại làm một lúc, bình thường càng chú ý thân thể nhiều hơn.

"Cha, mẹ, tiền nhuận bút đã vào trong thẻ ngân hàng rồi."

Dương Lỗi nhìn cha mẹ mình, mỉm cười nói.

Hắn đã chờ tin nhắn thông báo này lâu lắm rồi, hắn biết cha mẹ cũng đang đợi.

Nợ chưa trả xong, thì lúc nào cũng như là có một ngọn núi lớn đè nặng.

"Vào tài khoản rồi sao?" Dương Viễn Minh và Triệu Tố Lan lập tức đều đứng dậy, rất là vui mừng.

"Cha, mẹ, chúng ta đi trả nợ trước! Sau khi trả nợ xong sẽ đi xem nhà!"

Trả nợ là một chuyện, nhà ở là một chuyện khác.

Trước kia hai vợ chồng Dương Viễn Minh đã mua một căn nhà trong huyện với giá 800.000 tệ, để Dương Lỗi đứng tên, nhưng mà vì trị bệnh cho Dương Lỗi, nên nhanh chóng bán đi với giá 700.000 tệ.



Đối với dân quê mà nói, không có nhà ở trong thành phố, trong lòng không yên tâm chút nào.

"Được, được, đi trả nợ!"

Cha Dương mẹ Dương đều rất vui mừng, một nhà ba người ra khỏi cửa, đi đến từng nhà đã mượn nợ, bắt đầu trả lại tiền.

Sau khi trả nợ xong, trong lòng cha Dương mẹ Dương liền cảm thấy thật thanh thản.

. . . . . .

"Anh cả, Tiểu Lỗi thật sự là có tiền đồ."

Khi trả tiền cho nhà chú út, chút út Dương Viễn Hàng cười nói.

Dương Viễn Minh gật gật đầu, nói: "Tiểu Lỗi có bản lĩnh hơn anh và mẹ nó, trông cậy vào anh và mẹ nó trả tiền, còn không biết phải mất bao lâu?"

Trên mặt ông tràn đầy vẻ tự hào, có đứa con trai như vậy, đúng là miềm kiêu ngạo lớn nhất của ông.

Bên cạnh, Dương Lỗi cười nói: "Chú út, thím út, Tiểu Đình viết thế nào rồi?"

Nói đến việc con gái mình viết sách, tươi cười trên mặt Dương Viễn Hàng, Trương Lan Mai càng sâu.

"Nhờ có Tiểu Lỗi cháu, Tiểu Đình viết cũng không tệ, hôm nay sẽ đặt VIP, hơn nữa Tiểu Đình cũng được nhận tiền nhuận bút, được 1300 tệ!"

Ngày 13 tháng trước, Dương Tiểu Đình dựa theo sự chỉ điểm của Dương Lỗi, bắt đầu viết 《 Hoa Thiên Cốt 》, đến bây giờ đã viết được một tháng.

Bản thân cốt truyện của《 Hoa Thiên Cốt 》đã rất hấp dẫn, hơn nữa thỉnh thoảng Dương Lỗi sẽ thúc đẩy một chút, lúc này bản thảo của 《 Hoa Thiên Cốt 》đã hơn 50.000 chữ, nhưng vẫn có một số người tặng phần thưởng.

Sách chưa đặt VIP, chưa đặt mua, nhưng mà tác giả vẫn có thể thu được tiền từ phần thưởng như cũ, hôm nay Dương Tiểu Đình nhận được tiền nhuận bút, không biết là vui mừng cỡ nào.

Độ dài của cuốn《 Hoa Thiên Cốt 》này cũng không dài lắm, chỉ có 800.000 chữ.

Đương nhiên đây là sách gốc, hiện tại Dương Tiểu Đình viết thì nhất định là có chút khác với sách gốc, nhưng đoán chừng nhiều nhất 1 triệu chữ sẽ chấm dứt.

Cho nên 《 Hoa Thiên Cốt 》 được 100.000 chữ sẽ đặt VIP, quy tắc sách nữ chủ và nam chủ không giống nhau.

Trước đó, Dương Tiểu Đình đang ở ký túc xá trường chuẩn bị bảo vệ luận văn, khi nhìn thấy tiền nhuận bút của mình được gửi tới, rất là hưng phấn.



"Sao vậy? Tiểu Đình?"

"Bạn trai gửi tin nhắn tới à?"

Nhìn thấy Dương Tiểu Đình vui mừng như thế, mấy người trong ký túc xá lập tức cười nói.

"Không phải đâu, tiền nhuận bút được gửi tới." Dương Tiểu Đình cười hì hì nói.

"A, gửi tới bao nhiêu vậy?"

"Tiểu Đình của chúng ta thật sự trở thành nhà văn lớn rồi!"

Nghe vậy, mấy người trong ký túc xá liền nói.

Các cô đều biết chuyện Dương Tiểu Đình viết sách, lúc còn học năm nhất Dương Tiểu Đình đã từng viết sách ở ký túc xá, lúc ấy các cô rất là tò mò, vẫn chú ý đến, nói Dương Tiểu Đình là tiểu tài nữ.

Nhưng mà Dương Tiểu Đình viết hai tháng cũng không kiếm được đồng nào, vì vậy nên không viết tiếp nữa.

Lần này thực tập trở về, các cô lại nhìn thấy Dương Tiểu Đình viết sách trên máy tính. Đối với việc này, các cô nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, không có tò mò giống như lần đầu tiên.

Nhưng mà lần này nghe Dương Tiểu Đình nói nhận tiền nhuận bút, không khỏi đều vây lại. Vương Thiến Thiến lúc trước thực tập cùng một khách sạn với Dương Tiểu Đình cũng tò mò đi đến.

"Oa, Tiểu Đình, tiền nhuận bút hơn 1000 sao?"

Nhìn thấy tiền nhuận bút của Dương Tiểu Đình, một cô gái cùng ký túc xá kinh ngạc kêu lên.

Một cô gái khác tò mò hỏi: "Tiểu Đình, không phải là sách này của cậu còn chưa có đặt VIP sao? Tôi nhớ trước kia cậu từng nói, sách này phải đến khi đặt VIP mới có thể có tiền nhuận bút."

Các cô không đọc tiểu thuyết nhiều lắm, sau khi trở về bận rộn chuyện luận văn tốt nghiệp, còn chưa có xem tiểu thuyết mà Dương Tiểu Đình viết.

Dương Tiểu Đình cười hì hì giải thích: "Mấy cái này là tiền phần thưởng, sách của tôi 12 giờ trưa hôm nay đặt VIP."

"Oa, phần thưởng đã có hơn 1000, Tiểu Đình nhà chúng ta thật sự sắp thành tiểu phú bà rồi!"

"Sau khi buổi trưa đặt VIP xong, chẳng phải là có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn sao?"