Nói xong không đợi Ngọc Châu nói lời, Lý Thị đã quay người và chạy về viện của mình.
Thường ma ma nhìn phúc tấn một cái rồi ngay lập tức đi theo.
Ngọc Châu cảm thấy đần độn không có gì thú vị, hướng mắt về phía các cách cách khác và nói: "Lý muội muội động tác cũng quá nhanh, ta còn muốn cùng nàng trò chuyện, qua lại gần gũi hơn nữa."
Tống Thị và hai gười khác nhìn nhau, chỉ thấy phúc tấn lúc này thân phi chiến giáp, không phải là người dễ bắt nạt.
Sau vài lời nói chẳng rõ ràng, ba người lần lượt cáo từ rời về viện nhỏ của mình.
Khi mọi người rời khỏi, Ngọc Châu cũng mất hứng thú với việc ngắm cảnh.
Nghĩ đến sự việc hôm qua, nàng quay đầu nhìn về hướng Hoa Khê và nói: "Theo tính cách của Tứ gia, dù hôm qua Gia đã quyết định nghỉ lại trong phòng của Lý Thị, Gia cũng sẽ sai người thông truyền cho ta một câu mới phải. Các ngươi đi dò tra xem hôm qua có xảy ra biến cố gì khác không."
Hoa Khê lĩnh lệnh, cùng với hai tiểu nha hoàn đi tiền viện.
Còn Ngọc Châu thì cùng những người còn lại trực tiếp quay về trạch viện của mình đợi tin tức.
Không ngờ, Thường ma ma lại trở về trước một bước: "Phúc tân, lão nô nghe xong lời ngài nói, trực tiếp đi thăm bệnh Đại cách cách. Lý Thị hôm qua thật sự làm bộ, Đại cách cách hoàn toàn không bị ốm, chỉ là hôm qua ban ngày hứng gió, buổi tối sốt, nhưng cũng nhanh chóng được thái y chữa trị. Nhưng trước khi lão nô rời đi, thấy Tô Bồi Thịnh bên người Tứ gia cùng một nhóm người tới, và sau đó..."
Thường ma ma ngừng lại, khiến Ngọc Châu trở nên tò mò: "Sau đó thì sao? Tô Bồi Thịnh đi đến đó không phải để thăm bệnh à?"
Thường ma ma lắc đầu: "Tô Bồi Thịnh theo lệnh của Tứ gia, đã đưa Đại cách cách đi."
"Hả?"
Dẫu Ngọc Châu trước đó đã đe dọa Lý Thị rằng sẽ mang Đại cách cách đi, nhưng khi nghe Tứ gia tự mình ra lệnh cho Tô Bồi Thịnh đưa Đại cách cách đi, nàng cũng cảm thấy hơi mơ hồ.
Dừng lại một chút, Ngọc Châu tò mò hỏi: "Đã hỏi Tô Bồi Thịnh chưa, Tứ gia muốn làm gì với Đại cách cách và dự định đưa Đại cách cách đi đâu?"
Thường ma ma trả lời: "Đã hỏi rồi, nhưng Tô Bồi Thịnh cũng không biết ý định của Tứ gia."
Ngọc Châu khó được sửng sốt: "Tứ gia định làm gì vậy?"
Tứ gia hành động như vậy, Ngọc Châu kỳ thật đã quen thuộc. Trước kia, dù sao ở kiếp trước gặp phải thϊếp thất khıêυ khí©h, nàng cũng thường dùng lý do đó để uy hϊếp, thậm chí có lúc ra lệnh người hầu hạ bên người trực tiếp đưa đứa nhỏ ôm đi.
Nhưng phủ Tứ giá trẻ nhỏ ít, và Dận Chân đã phải chịu đựng đủ khổ cảnh mẫu tử không thân. Vì thế, biện pháp như vậy, nàng có thể dùng một hoặc hai lần, nhưng không thể dùng đến lần thư ba thứ tư. Ngược lại, Dận Chân thường xuyên đưa hài tử rời xa mẫu thân một vài ngày khi thϊếp thất không tuân thủ quy củ, để làm cho đối phương đầu óc thanh tỉnh một chút.
Nhưng Tứ gia ngày hôm nay, lại không phải Tứ gia nàng biết.
Trong truyện không nói Tứ gia đối ngoại như thế nào, nhưng đối nội, hắn thực sự không đủ sáng suốt. Nếu không có sự giúp đỡ từ nguyên chủ trước đây, thì hậu viện của hắn có thể chỉ còn lại một đứa trẻ, đều là nhờ đời trước hắn nhan thơm.
Mang đứa nhỏ của Lý Thị, người được sủng ái bây giờ đi, điều này thực sự không giống với hắn.
Và lý do hắn làm như vậy là vì cái gì?
Ngọc Châu suy nghĩ mãi mà vẫn không thể suy luận được dấu vết nào về hành động của Tứ gia: "Ma ma, ngươi đi trông xem hai vị thái y, nhớ dọn dẹp hai viện ở sân sau, khi gia quyến của hai thái y đến, đưa họ vào ở đó."
Thường ma ma do dự: "Vậy chuyện Đại cách cách sinh bệnh..."
Ngọc Châu lắc đầu: "Chờ Hoa Khê trở về, hỏi chút về nguyên do Tứ gia hành động như vậy."
Bây giờ Đại cách cách đã bị Tứ gia đem đi, và có người của Tứ gia giám sát, dù Ngọc Châu muốn hành động cũng không có cơ hội.
Hơn nữa, nàng làm như vậy là để đe dọa Lý Thị, đồng thời lôi kéo sự chú ý của Lý Thị, làm cho nàng ta không dám giả bộ nữa. Nếu Đại cách cách ở bên Tứ gia, dù là bị ốm một vài tháng, đối với Lý Thị cũng là có chút ảnh hưởng.
Thường thị hiểu ý, ngay lập tức thưa: "Vâng, chờ Hoa Khê trở về, hỏi xem Tứ gia làm như vậy vì lý do gì."