Chương 11: Nguyên nhân vào cung

Sau khi nói xong, Ngọc Châu quay đầu nhìn về phía Lý Thị.

Lý Thị ngay lập tức hiểu được ý, vội vàng hướng về phía Tứ gia gật đầu: "Gia, lời phúc tấn nói rất đúng! Chúng thϊếp vẫn còn trẻ, làm việc khó tránh khỏi có sơ suất, vẫn là mời một ma macó kinh nghiệm chiếu cố Đại cách cách sẽ thích hợp hơn. Nếu ngài không yên tâm, thϊếp thân sẽ đưa Đại cách cách đến trạch viện của Trác ma ma mời người. Gia thấy thế nào?"

Bất quá…

Dân Chân cười lạnh: "Ta sẽ tự mình đi mời Trác ma ma, không cần ngươi đi chướng mắt. Trong vài ngày tới, Đại cách cách sẽ được nuôi dưỡng trong viện của ta, có Trác ma ma chăm sóc, ngươi không cần phải lo lắng. Còn về việc sau này Đại cách cách thuộc về ai, còn phải xem biểu hiện của ngươi. Còn không mau cút đi!"

Lý Thị không dám chần chừ, nhanh chóng đứng dậy, cùng với nha hoàn bên người, chạy thẳng ra ngoài.

Quay trở lại viện, một trong những nha hoàn bên cạnh Lý Thị mới tò mò mở miệng: "Trước đây phúc tấn không phải là kẻ không ưa chúng ta nhất sao? Tại sao hôm nay lại nói lời tốt như vậy?"

Lý Thị lấy khăn lau nước mắt, lập tức càu nhàu: "Ngươi coi phúc tấn có lòng tốt ư? Chẳng qua phúc tấn coi thường Đại cách cách của chúng ta, chỉ muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ trong bụng nàng mà thôi."

Nha hoàn ngay lập tức đồng lòng với Lý Thị: "Nếu thế, tâm tính của phúc tấn thật là sâu xa. Dù sao, vẫn là các cách ngài kĩ cao một bậc, hoàn toàn không để phúc tấn lừa dối."

Lý Thị tự hào giương cao cằm: "Đương nhiên, nếu không phải sự thông minh của ta, Tứ gia sao lại yêu thương ta đến như vậy?"

Quay lại phía Ngọc Châu.

Sau khi Lý Thị rời đi, Ngọc Châu quay đầu nhìn về phía Tứ gia: "Hôm nay, gia đến chỉ vì chuyện Đại cách cách à?"

Dận Chân ho khan vài tiếng: "Hôm qua, ta nghe những lời thương thảm từ người bên cạnh Lý Thị, lòng ta nhất thời luống cuống, mới đến viện của Lý Thị. Sau khi phát hiện ra mình bị Lý Thị lừa dối, ta liền muốn về, chỉ là giữa đường thì xảy ra chuyện khác, nên đã không về suốt đêm. Nhưng thực sự tối qua ta đã sai, hy vọng phúc tấn bao dung."

Ngọc Châu lơ đễnh, cười: "Thϊếp cũng không nghĩ gì cả. Gia yên tâm, thϊếp thân biết gia luôn trọng nhất quy củ, đêm qua đến nửa đêm không thấy gia về, ta đã đoán rằng gia chắc bị các chuyện khác làm chậm trễ, không dám tỏ ra oan trách. Chỉ là dù gia đến viện của Lý Thị có phải là ý định thực sự hay không, ta vẫn bị người ta nhìn chê cười, mong gia kể lại sự cố đêm qua cho thϊếp thân, để thϊếp thân có thể làm rõ một phần với tỷ muội trong phủ."

Dận Chân nhìn chăm chú vào Ngọc Châu, sau một lúc, bất ngờ cười lên tiếng: "Cũng không có gì ta không thể nói với phúc tấn. Tối qua, ta đi ra ngoài muộn là vì có tin từ trong cung truyền tới, nói lão Tam vì đã cứu một tú nữ tham gia tuyển tú mà gặp nạn rơi xuống nước, hiện vẫn hôn mê bất tỉnh. Trùng hợp là, tú nữ mà lão tam anh hừng cứu mỹ nhân lại là tú nữ mà ngạch nương ta đưa vào cung, vì vậy đã gọi ta vào cung."

Ban đầu, Ngọc Châu cảm thấy hơi sững sờ, sau đó nhớ ra: Rơi xuống nước? Đó không phải là tình tiết bắt đầu của thoại bản sao? Bỏ qua việc thoại bản biến nàng trở thành nhân vật phản diện, Ngọc Châu phải thừa nhận, câu chuyện thực sự rất mới mẻ và hấp dẫn.

Hơn nữa, trong thoại bản, dù nàng là một nhân vật phản diện, nhưng ở giai đoạn tiền truyện, nàng chỉ là một vai phụ ít xuất hiện, cho đến khi nữ chủ giả bộ chết, rồi sau đó lấy danh nghĩa là muội muội của Niên Canh Nghiêu gả cho Tứ gia, thì phần diễn của nàng mới bắt đầu tăng lên đột ngột. Mà Niên Thị năm đó bước vào phủ của Tứ gia, kỳ thực đã là giai đoạn trung hậu kỳ của truyện.

Nhân vật phản diện lớn ở giai đoạn ban đầu là Bát phúc tấn.

Đây chính là người thiếu chút nữa đã gần như gϊếŧ chết nữ chủ!

Tất nhiên, kết cục cũng là thảm nhất trong toàn bộ sách —

Bị tra tấn đến chết, xương tan nát thịt.

Hừ!

Và cũng vì nhận ra mình còn rất nhiều thời gian, và tình hình không cấp bách, nên Ngọc Châu mới có thể bình tĩnh lại và lập kế hoạch từ khi nhận ra mình đã trở thành Tứ phúc tấn trong thoại bản.

Dù sao, nàng muốn chờ đến khi Niên Thị vào phủ, điều đó cũng phải mất từ hai mươi đến ba mươi năm.

Dù nữ chủ có làm gì ở giai đoạn tiền truyện, hoặc làm thế nào để lừa dối giữa Tứ gia và các huynh đệ của Tứ gia, tình cảm ngược luyến tình thâm, gây ra giông tố, nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của nàng. Tại sao nàng phải quan tâm?

Nhưng Ngọc Châu chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng đã xuyên không trước khi nữ chủ xuyên qua —

Nói ra thì cũng nên cảm ơn thoại bản này, nếu không Ngọc Châu cũng không biết hành vi của mình trong thế giới này được gọi là xuyên qua.

Nhưng...

Ngọc Châu nhăn mày sâu, nhận ra rằng việc diễn biến đã trở nên kỳ lạ: "Tứ gia, ngài có thực sự nhận được tin lão Tam cứu người rơi xuống nước mới vào cung không? Anh hùng cứu mỹ thực sự không phải là ngài chứ?"

Dận Chân mỉm cười mê người: "Phúc tấn nói đùa, nếu lão Tam không rơi xuống nước, ta làm sao có thể vào cung vào đêm qua được?"

Ngọc Châu hoàn hồn: Cũng đúng, nếu tình hình không nghiêm trọng, trong cung không thể triệu tập Tứ gia vào cung vào đêm qua, làm phiền đến đêm viên phòng của họ.

Nhưng thoại bản này không phải bắt đầu bằng việc Tứ gia anh hùng cứu mỹ nhân sao?