Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từ Em Gái Tôi Trở Thành Lão Bà Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Miên Miên lần đầu yêu đương, hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm gì, cũng không hiểu khi yêu cụ thể phải làm thế nào, mặc dù cô đọc qua không ít tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đây vốn là lý thuyết sách vở, hơn nữa lại chẳng có cuốn nào có nội dung tương tự như tình huống của cô.

Trình tự yêu đương của cô, có vẻ như hơi ngược.

Người khác yêu nhau sau đó mới phát sinh quan hệ thân mật.

Mà cô và Hạ Văn Xuyên là phát sinh quan hệ trước, sau đó mới xác định quan hệ. Bởi vì ngay từ khi bắt đầu đã không thuần túy cho nên một khi xác định được tình cảm của đối phương thì giống hệt như lửa cháy, cuồng nhiệt mãnh liệt, nhưng cơ hồ chỉ thể hiện trên giường.

Lúc lên giường hai người tình nồng ý mật, chỉ muốn dung hòa đối phương vào cơ thể, lúc xuống giường lại trở lại là người nhà, hòa hợp chung sống.

Đôi khi Hạ Miên Miên nghĩ, kiểu yêu đương này hình như không đúng lắm.

Đêm nay cô lại bị Hạ Văn Xuyên quấn lấy, một màn long trời lở đất xảy ra trong nhà tắm, đến khi tắm rửa xong xuôi, Hạ Miên Miên quấn khăn tắm, phụng phịu ngồi bên giường.

Một lúc sau Hạ Văn Xuyên cũng đi ra, mái tóc đen ẩm ướt, nửa người dưới quấn độc một cái khăn tắm, thấy cô ngồi bên giường ngẩn người, khóe miệng anh cong cong, chậm rãi đi đến, sau đó ngồi xuống bên cô, cúi đầu hôn lên bờ vai tinh tế, dịu dàng nói: “Còn tức giận?”

Hạ Miên Miên quay đầu trừng anh, đáp: “Đã nói tư thế kia không được, anh còn nhất định làm bằng được.”

Hạ Văn Xuyên thấp giọng cười: “Cuối cùng không phải lêи đỉиɦ rất thoải mái hay sao? Hả?”

“Anh im miệng.” Hạ Miên Miên thẹn quá hóa giận.

Hạ Miên Miên thu chân ngồi lên giường, quay người mặt đối mặt với anh, nghiêm túc nói: “Hạ Văn Xuyên, chúng ta thương lượng chút được không?”

Thấy cô bé con nhà mình nghiêm túc như thế, Hạ Văn Xuyên chỉ có thể thu hồi những ý nghĩ đen tối trong đầu, ra vẻ bình thản, hắng giọng nói: “Nói đi.”

Hạ Miên Miên chớp chớp mắt nói: “Em cảm thấy, hiện tại em vẫn còn nhỏ, ngày nào cũng làm thế này không tốt cho thân thể em lắm. Dì Liên cũng nói nhìn em tả tơi đó, hay là chúng ta hẹn một lịch cụ thể đi. Hai, tư, sáu. Thế nào?”

Hạ Văn Xuyên nhíu mày: “Hai, tư, sáu mới được làm?”

Hạ Miên Miên vội vàng gật đầu: “Ừ.”

Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Được thôi, nhưng số lần sẽ do anh quyết định.”

“Vậy không được, mấy lần cũng phải có quy định, mỗi đêm nhiều nhất hai lần.” Hạ Miên Miên kiên quyết nói.

Hạ Văn Xuyên hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dạng đàm phán, cứng rắn đáp: “Thế này mà em nói là thương lượng, rõ ràng đã tự ý quyết định hết, giờ chỉ mang tính chất thông báo.”

Hạ Miên Miên hất cằm, cố gắng thể hiện bá khí chết lâm sàng trong mình nói: “Mặc kệ anh, nếu muốn em phối hợp với anh, anh phải nghe em.”

Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Yêu cầu của em anh có thể đồng ý, nhưng tối thứ 6, anh được toàn quyền quyết định. Đây là điều kiện duy nhất của anh.”

Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, có chút do dự, thứ 6 là cuối tuần kể cả anh có nổi cơn thú tính, làm mấy lần thì vẫn ứng phó được, dù sao cũng có hai ngày nghỉ ngơi cơ mà. Nghĩ vậy, cô liền gật đầu: “Ok. Deal.”

Về sau, cứ mỗi thứ 6, Hạ Văn Xuyên đều cuồng nhiệt đến tận sáng hôm sau, khiến ai đó quả thực cảm thấy bản thân bị ép khô, nhưng đương nhiên hiện tại Hạ Miên Miên không nghĩ đến điều đó, nếu cô có thể lường trước được, đã không tùy tiện gật đầu.

Nhưng chuyện này để sau hãy nói.

Hai người cứ thế bắt đầu quãng thời gian yêu đương nồng nhiệt.

Sau đó Hạ Miên Miên cảm thấy, yêu của cô với yêu của người khác hoàn toàn khác nhau. Đơn giản chính là buổi tối khi đi ngủ có thêm một người nằm bên cạnh mà thôi, hơn nữa từ “ngủ” này đa phần là động từ.

Sinh hoạt ngày thường vẫn vậy, Hạ Miên Miên vẫn đều đặn đến trường đi học, gần đây Hạ Văn Xuyên bận rộn công việc, cả tuần không thấy mặt, thi thoảng còn phải ra nước ngoài công tác, nhưng không tối nào không gọi điện cho cô, nhưng chẳng phải nói mấy câu ngọt ngào như các cặp tình nhân khác, mà toàn mấy lời 18+ khiến người khác đỏ mặt. Hạ Miên Miên bị anh chọc giận đến nỗi trực tiếp tắt máy.

Hạ Miên Miên càng nghĩ càng cảm thấy hình thức yêu đương của hai người căn bản không phải chuyển từ tình cảm anh em sang tình yêu đôi lứa, mà nhảy thẳng từ tình anh em sang vợ chồng già.

Tên ***** *** này nói muốn cùng cô bước vào quan hệ yêu đương, nhưng mục đích chính chỉ muốn cô ngủ cùng thôi.

Hạ Miên Miên cảm thấy mình không những thua mà còn lỗ ê chề.

Thời gian thấm thoát qua đi, chẳng mấy chốc mùa đông lạnh giá đã đến, đồng nghĩa với việc đám học sinh sắp được nghỉ đông. Nhưng kỳ nghỉ đông của lớp 12 rất ngắn, mà lúc nghỉ số bài tập được giao càng nhiều, cho nên phần lớn đám học sinh cuối cấp chẳng ai tha thiết kỳ nghỉ này, đương nhiên một số học sinh trung học có bối cảnh gia đình đặc thù không nghĩ thế.

Hạ Miên Miên là một ngoại lệ, cô chẳng có bất kỳ một áp lực học hành nào, bình thường ở nhà chỉ ngồi làm bài tầm một tiếng, dì Liên đã hô to gọi nhỏ kêu cô xuống ăn điểm tâm, nghỉ ngơi cho đỡ mỏi mắt, sau đó hung hãn đuổi cô ra ngoài đi dạo, chơi bời.

Dì Liên còn buông ra mấy lời cực kỳ không có chí tiến thủ nói nếu Miên Miên không muốn có thể nghỉ học sau khi tốt nghiệp cấp 3. Dù gì con gái Hạ gia cũng không cần kiếm tiền nuôi gia đình chỉ cần sống tự do tự tại, thoải mái vui vẻ là được. Hạ Văn Xuyên hiển nhiên đồng ý với ý kiến này.

Trên đời quả thực còn có kiểu gia trưởng trong nhà không mong con cái học cao, thích gì đều chiều theo.

Giờ nghỉ trưa, Bach Tinh, Lê Hạ oẳn tù tì xem ai mua phải chạy đi mua trà sữa nóng cho cả hội, kết quả Lê Hạ thua, nhưng nhất quyết ăn vạ không chịu đi. Hai người nháo một trận.

Thời tiết thực sự quá lạnh , chẳng ai muốn ra khỏi căn phòng ấm áp cả.

“Vậy thôi khỏi uốn nữa.” Hạ Miên Miên nói, ngáp một cái, sau đó duỗi lưng một cái. Aiiii thật sự không được, người mỏi nhừ, chẳng còn sức sống, cô lại nhanh chóng nằm bò lên mặt bàn.

Bạch Tinh nhìn bộ dạng thiếu ngủ trầm trọng của cô, thuận miệng hỏi: “Tối qua cậu đi cướp à? Sao lại tơi tã thành dạng này?”

Hạ Miên Miên không trả lời cô bạn, thầm nghĩ, tối qua hai yêu tinh đánh nhau, cuối cùng yêu tinh nữ bị gã yêu tinh nam hút khô chân khí nên giờ sa sút thế này đó.

Mấy bạn nữ ngồi trên quay đầu nhìn Hạ Miên Miên một cái, sau đó nháy mắt nói với cô: “Các cậu muốn uống trà sữa không? Bạn trai tớ đang mua cho tớ, thuận đường mua hộ mấy cậu luôn.”

Bạch Tinh kích động hét to: “Được được được, tớ chuyển tiền cho cậu nhé, làm phiền bạn trai cậu rồi.”

Bạn nữ kia tên Trần Nhược, là một cô gái văn nhã, dịu dàng, cô bạn khẽ nhoẻn miệng cười đáp: “Phiền gì đâu, đúng lúc anh ấy tiện thể mua luôn.”

Lê Hạ cảm khái nói: “Ô ô có bạn trai thật tốt, giữa mùa đông tuyết rơi đưa trà sữa ấm, bạn trai tốt như này trên đời còn không? Mà bạn trai cậu học lớp nào thế?”

Trần Nhược đỏ bừng mặt, nói: “Anh ấy học bên khối đại học, đang học năm nhất.”

“Oa, trời lạnh thế này còn chạy từ khối trường đại học sang mang trà sữa ấm cho cơ, anh ấy cưng cậu thật.” Bạch Tinh quay đầu nhìn Hạ Miên Miên nói: “Chị đại à tớ cũng muốn yêu đương ngọt ngào quá.”

Hạ Miên Miên đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Cô mệt mỏi đáp: “Thôi, đừng mơ mộng nữa. Ai nói cứ yêu đương là sẽ ngọt ngào chứ.”

Bạch Tinh nhìn cô một cái, nhớ đến lần du lịch trước gặp chị đại nhà mình với anh trai hôn nhau say đắm, sau đó còn dắt tay nhau chạy trốn, dẫn đến việc Bạch Tinh hiểu lầm bạn yêu nhà mình bị ông anh trai kia cưỡng bách, cho nên đến giờ cũng không dám hỏi tình huống giữa hai người họ. Nhưng hôm nay nghe Miên Miên nói vậy, đột nhiên linh cảm chuyện tình cảm của cô ấy không được tốt cho lắm.

Bạch Tinh vội vàng nói: “Vậy thôi, mình sẽ cố gắng học tập cho giỏi, sau này trở thành một phú bà.”

Không để bọn họ chờ lâu, bạn trai Trần Nhược rất nhanh đã ship trà sữa đến, khiến mấy bạn nữ hạnh phúc đến phát rồ, sau đó nhiệt tình kéo Trần Nhược qua bàn mình, vừa uống trà nóng vừa buôn chuyện.

Hạ Miên Miên thuận miệng hỏi cô ấy: “Bạn trại cậu với cậu quen nhau thế nào vậy?”

Trần Nhược nói: “Chúng mình là hàng xóm, từ bé đã biết nhau rồi.”

Người bên cạnh ghen tị ồ lên: “Oa thanh mai trúc mã hả, GATO vãi.”

Hai mắt Hạ Miên Miên cũng sáng lên, cảm thán: “Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, vậy có phải không khác gì anh em không?”

Trần Nhược nghĩ nghĩ nói: “Đúng thế, trước năm lớp 10 tớ vẫn còn coi anh ấy như anh trai ruột cơ.”

Hạ Miên Miên như thể tìm được đồng loại, cực kỳ tri kỷ nói: “Vẫn coi như anh trai, thế làm sao biến thành quan hệ yêu đương được vậy?”



Bạch Tinh như có điều suy nghĩ nhìn Hạ Miên Miên, cũng không nói nhiều, chỉ an tĩnh lắng nghe.

“Cao trung mình mới vào đây học, lúc đó anh ấy đang học lớp 11, cả ngày dạy kèm cho mình, lúc ba mẹ mình không ở nhà, ảnh còn qua nấu cơm cho mình nữa. Ngày nghỉ thường xuyên dẫn mình đi xem phim, đi khu vui chơi. Thời gian dần trôi qua, mình cũng cảm nhận được tâm tư của anh ấy, sau đó ảnh thổ lộ thử với mình. Anh ấy là người con trai tốt nhất mình từng gặp, từ nhỏ hai chúng mình đã biết nhau, hiểu rõ đối phương. Vì vậy mình không nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý.”

“Tốt thật.” Bạch Tinh và Lê Hạ cùng đồng thanh cảm thán, nói xong lại nhìn nhau thở dài một hơi, Bạch Tinh nói: “Sao mình không có anh hàng xóm nào tốt với mình thế nhở.”

Hạ Miên Miên cũng thở dài, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động nhắn tin cho Hạ Văn Xuyên: “Tan học đến đón em nhé, bạn trai.”

Một lát sau, Hạ Văn Xuyên trả lời lại: “Buổi chiều còn một buổi họp quan trọng. 8 giờ tối mới xong.”

Hạ Miên Miên: …

Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gửi tin nhắn: “Anh trai, cuối tuần này đi xem phim đi, nghe nói có một bộ phim không tệ.”

Hạ Văn Xuyên: “Tối hôm qua nói với em rồi mà. Cuối tuần này anh đi công tác.

Hạ Miên Miên: …

Bạn trai dạng này… chắc có bền lâu.

Anh ta quả nhiên chỉ yêu cơ thể của cô.

Cô nghiến răng nghiến lợi nhắn tin: “Chia tay đi.”

Hạ Văn Xuyên bên kia bình tĩnh đáp lại: “Ok. Cuối tuần chia tay, thứ hai lại quay lại.”

Hạ Miên Miên: …

Cái này gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng đúng không?

Người cùng một nhà yêu nhau đã cảm thấy không ổn rồi, giờ muốn chia tay cũng không được.

Thật là tức chết mất.

Tình yêu của người khác chính là thanh xuân lãng mạn, ngọt ngào như kẹo đường, còn tình yêu của cô chính là tiểu thuyết diễm tình 18+ nóng bỏng. Vì sao? Đối tượng yêu đương có vấn đề chăng?

Có lẽ do phòng học ấm áp, tiết học buổi chiều lại khô khan khó hiểu, cho nên Hạ Miên Miên mê man ngủ gục lúc nào không hay.

Ngủ thẳng đến lúc tan học mới bị Bạch Tinh kêu dậy thu thập sách vở, cuối cùng Hạ Miên Miên đã ngủ hết 1 tiết tự học. Vì ngủ mê mệt cho nên trán và tay đều in hằn dấu đỏ.

Cô tùy tiện thu xong sách vở, vừa đi ra khỏi phòng học, gió lạnh tấp tới, giá đến tận óc, khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh.

Tòa nhà dạy học cách cổng trường dài thật dài.

Hạ Miên Miên kéo cao chiếc áo khoác to như chăn bông, đến tận cổ, võ trang đầy đủ, lập cập bước đi.

Một đường đi ra, các bạn đồng học đều co ro co rúm thành một đoàn, ai cũng vừa chạy vừa ôm lấy bản thân.

Xa xa nhìn thấy chiếc Bentley nhà mình, Hạ Miên Miên tăng tốc bước nhanh đến, vội vàng chạy ào vào xe đóng chặt cửa.

Sau đó…

Hạ Miên Miên nhìn sang một bên thấy Hạ Văn Xuyên cao cao tại thượng nhà mình đang mím môi nhịn cười, cô cởϊ áσ khoác ra, nói: “Không phải anh nói phải họp đến 8 giờ sao? Tại sao còn đến đón em?”

Hạ Văn Xuyên đưa tay nhận lấy áo khoác của cô, cất gọn lại, sau đó vuốt vuốt tay cô, bàn tay hơi lạnh, anh lập tức kéo tay đặt vào lòng bàn tay ra sức sưởi ấm: “Em chỉ cần gọi một tiếng bạn trai, anh nhất định sẽ đến, gọi anh trai thì miễn.”

Hạ Miên Miên tránh xa anh một chút: “Ngưng đi.”

Hạ Văn Xuyên vươn tay kéo cổ cô, hôn lên môi Hạ Miên Miên hỏi: “Đối với biểu hiện hôm nay của bạn trai em hài lòng chứ?”

Hạ Miên Miên mím môi cười, ánh mắt sáng long lanh, đôi mày cong cong nói: “Tạm ổn.” Cô có chút ngạo kiều đáp.

Kỳ thực vừa vào xe thấy anh, tâm tình của cô lập tức ngập tràn vui vẻ, giống như giữa mùa đông lạnh giá chớp mắt thấy xuân về, trăm hoa nở rộ, nước chảy róc rách, không khí dịu dàng.

Căng thẳng trong lòng lập tức tan biến, trái tim rung rinh, ấm áp như có suối nước nóng chảy qua.

Hạ Văn Xuyên rướn cổ, thì thầm bên tai cô, mờ ám nói: “Vậy muốn sao mới hài lòng, trên giường làm nhiều thêm mấy lần nhé?”

Tâm tình Hạ Miên Miên đang tốt, không muốn tính toán với anh, nghiêng đầu ra sau, quay ra ngoài nhìn cảnh vật xung quanh: “A? Đây không phải đường về nhà?” Hạ Miên Miên tò mò hỏi.

Hạ Văn Xuyên dựa vào thành ghế, đưa tay vuốt vuốt ấn đường, thần sắc bình thản, đáp: “Đến công ty ăn cơm, sau đó họp xong, anh đưa em đi xem phim.”

Hạ Miên Miên ngẩn ra, vừa rồi trong tin nhắn ai đó rõ ràng cự tuyệt mình nhưng thật ra đã sắp xếp ổn thỏa.

Hạ Miên Miên giương mắt nhìn anh nói: “Phim thì chờ anh về mình đi xem. Đâu vội.”

Hạ Văn Xuyên gối lên thành ghế, từ từ nhắm mắt dưỡng thần, tay vẫn nắm chặt tay: “Ưu tiên bạn gái chứ.”

Hạ Miên Miên nghĩ, tốt, yêu đương vẫn cứ nên ngọt ngào thế này mới đúng.

Cuối tuần, Hạ Văn Xuyên đi công tác, buổi tối không bị anh quấn lấy, tinh thần Hạ Miên Miên tốt hẳn lên, sáng sớm lúc rời giường cảm thấy cả người khoan khoái, mặt mày tỏa sáng, ngay cả vết sẹo hồng hồng nhỏ nhỏ trên thái dương cơ hồ cũng nhạt đi nhiều.

Ồ? Không thấy vết sẹo đâu nữa???

Hạ Miên Miên xích lại gần gương, nhìn kỹ trán mình, vết sẹo nguyên bản nằm đó, chính là lúc cô vừa xuyên đến liên tiếp xảy ra một đống việc, chỉ cần cô ngoan ngoãn sống yên lành,sẹo sẽ phát tác khiến cô đau đầu phát điên, không biết từ lúc nào vết sẹo đã nhạt dần, số lần đau đầu cũng ít đi, khoảng thời gian này hình như còn chẳng cảm thấy gì nữa.

Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Bởi vì cốt truyện thay đổi ư?

Đây có phải chứng minh, cô đã hoàn toàn thoát khỏi kịch bản.

Bởi vì cô và trùm phản diện phát sinh quan hệ. Theo nguyên tác, Hạ Văn Xuyên mặc dù dung túng, che chở em gái, nhưng cũng chỉ thế thôi. Hiện tại quan hệ hai người đã sớm từ tình thân thành tình yêu. Có phải đại thần cốt truyện cảm thấy không khống chế nổi họ cho nên dứt khoát từ bỏ thao túng cô???

Mặc kệ nguyên nhân là gì, vết sẹo biến mất, đầu hết đau, kiểu gì cũng là chuyện tốt đẹp.

Hạ Miên Miên nghĩ như vậy, không bồn chồn lo lắng nữa, sau khi đánh răng, rửa mặt xong phấn khởi xuống lầu.

Sáng sớm Tần Nguyệt đã tới, an vị ngồi trước bàn ăn, cùng dì Liên nấu nướng, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, mặt buồn rười rượi.

Hạ Miên Miên mở miệng chào: “Dì Liên, dì Nhỏ!” sau đó chạy đến chỗ hai người thân thiết hỏi thăm: “Sao vậy ạ, Nhìn sắc mặt dì không được tốt lắm.”

Tần Nguyệt giương mắt nhìn Hạ Miên Miên, hốc mắt hồng hồng giống như có một sự ủy khuất lớn không nói lên lời.

Dì Liên bên cạnh cũng khẽ thở dài, nói: “Tối qua Tần Đông làm ầm ĩ với dì nhỏ của con một trận, sau đó đóng cửa bỏ nhà đi, cả đêm không về.”

Hạ Miên Miên ngẩn ra, nhưng lại không quá ngạc nhiên, đây mới chân thực là bản tính của cậu ta. Tính cách cậu ta vốn không hề giống “đứa con Tần Đông’ luôn biểu hiện trước mặt Tần Nguyệt.

“Dì biết anh ấy đi đâu không?” Hạ Miên Miên đi qua, ngồi xuống bên người dì nhỏ, hỏi thăm.

Tần Nguyệt thở dài lắc đầu: “Thằng bé luôn không thích nói chuyện với dì, bạn bè nó chơi trong trường dì cũng không biết, cũng không rõ nó tìm bạn bè ở nhờ, hay thuê khách sạn.”

Dì Liên vỗ vỗ tay bà an ủi: “Dì đừng lo lắng quá, dù sao anh ấy cũng lớn rồi, chắc chắn sẽ tự biết lo cho bản thân.”

Tần Nguyệt sụt sùi: “Thời tiết lạnh thế này, trước khi đi thằng bé ăn mặc phong phanh… không biết… Haizzz.”



Hạ Miên Miên đợi bà nói xong mới hỏi: “Nhưng tại sao tự nhiên dì với ảnh lại cãi nhau?”

Tần Nguyệt có chút do dự, giống như không muốn nói, nhưng nhìn vẻ lo lắng của dì Liên với Miên Miên cuối cùng vẫn giậm chân phẫn uất giãi bày: “Thằng nhóc đó xin tiền dì, dì không cho, sau đó hai mẹ con to tiếng với nhau.”

DÌ Liên nghe xong thả cây bắp cải ngọt trên tay xuống, nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trong. Không phải chỉ là xin tiền thôi sao? Chắc muốn mua cái gì đó mà không đủ. Cho thằng bé là được.”

Hạ gia không thiếu nhất là tiền, việc có thể dùng tiền giải quyết thì không được tính là việc khó khăn.

Tần Nguyệt rút một tờ khăn giấy trong hộp chấm nước mắt, thở dài nói: “Chính vì không phải là thiếu tiền mua một món đồ, nên tôi mới không cho.”

Hạ Miên Miên và dì Liên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Vậy anh ấy cần tiền làm gì?”

Câu hỏi này khiến cho Tần Nguyệt đang sụt sùi như bị bật đúng huyệt khóc, lập tức nức nở thành tiếng, thút tha thút thít nấc nghẹn. Hạ Miên Miên và dì Liên nhìn tình hình này bắt đầu luống cuống, lại không biết nên hỏi thêm gì, đành chờ Tần Nguyệt khóc chán tự mình kể.

Tần Nguyệt khóc mất phút mới nghẹn ngào kể: “Thằng nó không biết…. không biết học đâu thói cờ bạc. Trong khoảng thời gian gần đây liên tục xin tiền tôi, mỗi lần đều mấy ngàn, mấy ngàn có lần còn vòi đến hơn 1 vạn. Tôi hỏi nó cần tiền mua gì, nó đều tùy tiện kiếm cớ nói muốn liên hoan với bạn học, muốn mua giày, tôi không nghĩ nhiều, dù sao cũng là số tiền nhỏ.”

Nói đến đây, Tần Nguyệt lại rút tấm khăn giấy khác, lau nước mũi, nói tiếp: “Tối qua thằng bé về rất muộn, vừa về đến nhà đã xin tiền, nói muốn 5 vạn, tôi lập tức cảm thấy không ổn. Nó xin tiền quá nhiều, lại liên tục, liên tục, mỗi lần lại vòi vĩnh nhiều hơn. Tôi cương quyết không cho, nói không có. Thằng bé không tin, hình như nó biết Văn Xuyên 1 tháng cho tôi bao nhiêu tiền.”

“Anh ấy không nói cần tiền làm gì ạ?”

“Ban đầu không nói, về sau dì làm ầm ĩ lên, nó mới khai dùng tiền đánh bạc.” Nói đến đây, Tần Nguyệt khóc nức nở không thành câu.

Hạ Miên Miên và dì Liên trợn mắt nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì.

Hiện tại mới về nước chẳng được bao lâu, một học kỳ còn chưa kết thúc, tên nhóc này đã sa ngã đến thế? Còn dám cả gan đi đánh bạc? Người đứng đắn đương nhiên sẽ không đi chơi thứ trò may rủi này.

Hạ Miên Miên không lên tiếng, dì Liên than thở: “Ôi, sao lại dại dột thế chứ? Đánh bạc có gì tốt! Tần Đông hồ đồ quá, có phải chỉ thiếu năm vạn không? Quan trọng là thằng bé có ngốc nghếch đi vay dân nặng lãi không?”

Tần Nguyệt bị hỏi đến mặt mũi trắng bệch, vội vã lắc đầu: “Tôi không biết, việc này hôm qua tôi mới biết được, lo lắng đến nỗi một đêm không ngủ. Hôm nay qua sớm vốn muốn xin chủ ý của Văn Xuyên, nào đâu thằng bé lại đi công tác.”

Dì Liên cũng sốt ruột: “Thật không khéo, nếu không cô ngồi chờ chút, xem hôm nay Tần Đông có về nhà không, nếu như có, thì trước cứ nhẹ nhàng khuyên nhủ nó, thiếu bao nhiêu tiền giúp thằng bé trả nợ trước, sau đó đoạn tuyệt với cái trò vô bổ này đi.”

Tần Nguyệt thở dài, ngoài cách này bà cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Tần Đông mới bỏ đi 1 tối, bà cũng không rõ tình huống cụ thể thế nào, nếu lúc này đã vội vàng gọi cho Hạ Văn Xuyên, cậu cháu này quay ngược lại hỏi tình hình, bà cái gì cũng không biết lại càng phiền phức hơn.

Tần Nguyệt ngồi một lúc, lo lắng Tần Đông về không mở cửa được, mật mã cổng và cửa nhà khác nhau.

Chờ Tần Nguyệt rời đi, dì Liên mới thở dài nói: “Chuyện gì đây nữa không biết. Haizzz tiểu tổ tông, sau này nhìn thấy Tần Đông con tốt nhất tránh xa ra một chút. Nghe chưa? Thằng bé này xem chừng chẳng phải người tốt đẹp gì.”

Hạ Miên Miên gật đầu nói: “Con biết.”

Mặc dù ở trường Tần Đông đi đâu cũng rêu rao họ là anh em họ, nhưng kỳ thực hai người rất lâu không chạm mặt, nếu như không phải dì nhỏ thường xuyên sáng chơi, cô cũng cơ hồ quên mất người họ hàng này.

Buổi tối, Hạ Miên Miên nằm lỳ trên giường gọi video call cho Hạ Văn Xuyên, tiện thể nhắc đến chuyện Tần Đông. Hạ Văn Xuyên nghe xong nhíu mày, dặn dò: “Loại chuyện này tốt nhất em đừng để ý tới. Nếu thật sự xảy ra việc gì dì sẽ tự đến tìm anh giải quyết.”

Hạ Miên Miên bĩu môi: “Em đương nhiên không quan tâm rồi, chuyện đâu liên quan gì đến em.”

Hạ Văn Xuyên ừ một tiếng, lại nói: “Việc nhỏ nhặt đó không nhắc đến nữa, quay lại chuyện chính đã.”

Hạ Miên Miên nhìn tư thái đứng đắn của anh, không khỏi nghiêm túc lên, nói: “Chuyện gì ạ?”

“Cho anh ‘làm’ (1) một chút.”

Hạ Miên Miên: …

Đây là chuyện chính sự của anh? Tên đàn ông thối này trong đầu ngoài sεメ ra thì không có gì cả sao?

“Không.” Hạ Miên Miên kiên quyết cự tuyệt, việc xấu hổ như thế, mỗi lần cô làm xong đều xấu hổ cả ngày, nhưng anh thì hay rồi mỗi lần đưa ra yêu cầu đều cực kỳ tự nhiên, quang minh chính đại.

“Thật sự không cho ‘làm’?” Hạ Văn Xuyên hỏi.

“Không là không?”

“Thật sự không cho?” Hạ Văn Xuyên hỏi.

“Không.”

Hạ Văn Xuyên trầm mặc vài giây nói: “Vậy anh ‘làm’ cho em nghe nhé?”

Không đợi anh lên tiếng, cô đã duỗi tay tắt phụt điện thoại.

Lần công tác này của Hạ Văn Xuyên không quá thuận lợi, gặp chút vấn đề, chỉ trong 2 ngày không xử lý được hết, lại phải kéo dài thêm 2 ngày nữa. Hạ Miên Miên sau khi nghe tin, tâm trạng cực xấu.

Trước kia khi chưa chính thức công khai yêu nhau, cách xa bao nhiêu ngày cũng được, Hạ Miên Miên chẳng cảm thấy gì. Hiện tại chỉ thay đổi thân phận, vậy mà 3, 4 ngày đã không chịu được. Toàn thân khó chịu, làm gì cũng không hứng thú, rất dễ nổi nóng, tâm trạng luôn chán nản không vui.

Xế chiều thứ 2 có tiết thể dục, khó được ngày nắng ấm, thầy giáo để cho đám học sinh chạy 2 vòng quanh sân, sau đó để mặc cả lớp hoạt động tự do.

Nắng vàng ấm áp, nhiệt độ vừa vặn, thời tiết thích hợp để phơi nắng. Hạ Miên Miên dẫn Bạch Tinh và Lê Hạ đến một góc ít náo nhiệt trên sân cỏ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bạch Tinh và Lê Hạ nửa nằm, nửa ngồi trên sân, thảo luận về chất lượng của một cửa hàng trà sữa mới, nói tan học cùng nhau đến đó nếm thử.

Hạ Miên Miên nằm một bên híp mắt lắng nghe, không tham dự, nhìn chung cô cũng không phải người quá đam mê trà sữa.

Thanh âm hai người nói dần dần nhỏ lại, sau đó là tiếng xì xào nghị luận: “Mấy Anh chàng đang đi về hướng chúng ta là ai thế? Có phải sinh viên khối đại học không?

“Có lẽ, ôi má mấy ổng cao quá.”

“Chẳng thấy ao quen mặt cả, nhưng mà chỗ này cũng chỉ có 3 đứa mình.”

Hạ Miên Miên nhíu mày, mở to mắt nhìn mấy nam sinh đi tới, lập tức nhíu mày.

Tần Đông? Sao anh ta lại tới đây? Tìm cô sao?

Trong nháy mắt Hạ Miên Miên thoáng sợ hãi nhớ đến anh ta đang là con nghiện bạc, còn nợ tiền người ta.

Tần Đông đi đến, quả nhiên tìm cô.

Hạ Miên Miên đứng lên, vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người nói: “Có chuyện gì?”

Tần Đông: “Có chuyện tìm em, đến bên kia nói chuyện đi.” Anh ta chỉ về một chỗ có bóng cây.

Hạ Miên Miên lắc đầu: “Có chuyện gì nói luôn ở đây.”

Tần Đông nhíu mày, nghĩ nghĩ cầm điện thoại mở album ảnh, nói: “Chỗ anh có tấm hình muốn cho em xem. Đến chỗ ít người nói chuyện.”

Hạ Miên Miên đề phòng nhìn anh ta, nghĩ nghĩ, lùi về phía gần sân tập hơn, quả quyết đáp: “Nói ở đây.”

Thế là khoảng cách giữa hai người được kéo dãn. Tần Đông giơ máy.

Hạ Miên Miên vừa liếc chiếc ảnh trong điện thoại, lập tức nhíu mày.

------oOo------
« Chương TrướcChương Tiếp »