Chương 7

Thay nước xong dọn dẹp hồ bơi thêm lần nữa, Ninh Tử Mạn lúc này mới lấy ra đồ bơi đã mua trước đó, để trước mặt nhân ngư, lần đầu tiên nhân ngư nhìn thấy đồ lót, mặc dù biết quần áp là cái gì nhưng cũng không biết mặc cũng chưa từng sẽ phải mặc. Cho nên khi Ninh Tử Mạn cầm món đồ nhà như cái miếng che mắt, nhân ngư không có vội cầm lên, mà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Tử Mạn.

”À, thật ra cái này không phải là quần áo, đây chỉ là đồ lót, thật ra đúng hơn thì là đồ bơi. Tôi biết cô không có thói quen mặc quần áo, bất quá sau khi mặc vào thì nhìn sẽ đẹp mắt hơn, không tin cô có thể mặc vào thử xem được không?” Ninh Tử Mạn tác mún món đồ bơi xanh dương trên tay, lại thầm hy vọng nhân ngư chịu mặc, tự hồ đôi mắt cô đang lộ ra mong đợi cùng hồi hộp, nhân ngư đung đưa đuôi cá, lần nữa dùng sự yên lặng biểu thị đồng ý.

”Tôi giúp cô mặc!”

”Nga.”

Ninh Tử Mạn lên tiếng lần nữa, nhân ngư cũng đáp lại, Ninh Tử Mạn cực kỳ hưng phấn, vội nhảy vào hồ bơi, vén mái tóc nhân ngư lên, sau đó nhẹ nhàng xuyên dây áo đồ bơi qua tay nàng, kéo vào trong. Ngực nhân ngư rất đầy đặn cũng nhô rất cao, cộng thêm đồ bơi, thì cái rãnh kia càng vượt trội. Ninh Tử Mạn ánh mắt xấu xa liếc đến mấy lần, nghĩ đến vị trí khỏa ngực còn chưa đúng, theo bản năng thò tay vào trong đồ bơi, nhẹ nhàng nắm lấy bộ ngực đầy đặn dồn về chính giữa.

Đây vốn là động tác quen thuộc của phụ nữ khi mặc đồ lót, Ninh Tử Mạn cũng không cần những thứ khác, để nhân ngư hài lòng nhưng lúc này nàng đang ngẩng đầu nhìn mình, tầm mắt không hiểu gì. Thấy nàng đưa tay đè cổ tay mình lại, cũng không hề nhúc nhích, Ninh Tử Mạn sợ hù nhân ngư sợ, nên không có thêm động tác nào khác. Lòng bàn tay ấm áp vẫn để trên ngực nhân ngư, thậm chí còn có thể cảm giác được rõ ràng chóp đỉnh của nhân ngư vì lòng bàn tay của mình mà trở nên cứng hơn.

Sinh lý biến hóa khiến Ninh Tử Mạn có chút ngượng, nhất là lúc này nhân ngư cách cô rất gần, chóp mũi hai người cách nhau không đến 1 li, Ninh Tử Mạn có thể nhìn thấy rõ ràng có ngươi nhân ngư xinh đẹp đến quá đáng, bên trong như chứa cả đại dương xanh cùng bầu trời đầy sao, khiến Ninh Tử Mạn khắc chế không nổi liền xích lại.

Khi cách môi cùng cánh môi hợp lại, chỗ kia trực tiếp ép đại não mang theo xúc cảm mềm mại, khiến Ninh Tử Mạn giật mình một cái. Đã quá lâu cô chưa từng thân mật với ai, dường như hôn đã là chuyện lâu lắm rồi, hơn nữa đối tượng đó là đàn ông. Nhưng lúc này đây, hiện tại cùng những lần hôn môi trước kia không giống nhau.

Cánh môi nhân ngư lành lạnh, mềm mại, giống như trái cây ướp lạnh, nhuận hoạt nhẵn nhụi. Nàng nhìn mình chằm chằm, không có chút gì ngượng ngùng hay tránh né, Ninh Tử Mạn cũng không dám làm hành động thất lễ gì, tỷ như đưa đầu lưỡi, cho dù cô rất muốn hôn. Nụ hôn này chỉ là cánh môi sát hợp lại với nhau, cũng giống như bạn đang chạm một chỗ bất kì trên thân thể thôi, nhưng lại khiến Ninh Tử Mạn vô cùng thoải mái.

Dán như vậy hồi lâu, cô mới từ từ rời khỏi môi nhân ngư, gặp nhân ngư vẫn còn ngơ ngác đã buông tay mình, mà tay mình vẫn còn đang xoa ngực nàng, mặt Ninh Tử Mạn đỏ lên, vội rút tay ra, theo bản năng nói tiếng xin lỗi.

”Cái đó… Tôi đi ăn vài thứ, hôm nay ngủ sớm chút đi, ngày mai tôi còn có việc đi nghiên cứu.” Ninh Tử Mạn không biết nên nói gì, chỉ có thể ra ngoài trước, thấy cô cái gì cũng không nói rõ liền bỏ đi, nhân ngư cúi đầu xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước, không hiểu sờ lên môi. Nàng không hiểu Ninh Tử Mạn cũng là giống cái sao lại cắn miệng mình, cũng không hiểu Ninh Tử Mạn vội vàng bỏ đi là vì cái gì. Là bởi vì mình mặc quần áo quái dị này sao? hay là vì răng cô không đủ bén không thể cắn vỡ miệng mình?

Nhân ngư lần đầu tiên có nhiều câu hỏi không hiểu được, nhưng mà Ninh Tử Mạn cũng không chịu giải thích.

Đến tối, Ninh Tử Mạn cũng không dám đến gần nhân ngư, luôn cảm giác mình hành động trước đó quá mức hoang đường. Cô tắm sớm lên giường nằm, mà nhân ngư cũng không có bơi đến, chỉ nằm trên thành hồ bơi ngẩn người. Ninh Tử Mạn lúc đầu còn nghĩ giả vờ ngủ một chút rồi nhìn xem nhân ngư sẽ làm gì, nhưng mà sau đó lại ngủ luôn.

Nhưng mà đang ngủ được một nửa, còn đang mộng mị. Đột nhiên trong mộng, nhân ngư cũng ở đó, nàng đung đưa cái đuôi dài xanh đen, từ từ đến gần mình, điểm chết người là, các nàng lại đang hôn nhau. Không phải là kiểu học nếm một chút như con nít, mà là chân chân chính chính, đầu lưỡi quấn quýt nhau cùng nụ hôn nóng bỏng.

Mùi vị nhân ngư so với trước đó còn thơm hơn, giống như kẹo ngọt, mềm mà không gắt. Ngực nàng mượt mà đầy đặn, dán lên thân thể mình, mang đến cảm xúc hơi hơi lạnh, khiến Ninh Tử Mạn đang ngủ sâu thân thể cũng bị thức tỉnh. Cô có thể cảm giác được đỉnh ngực mình đang dựng dậy, thân thể khô nóng không giải thích được, rõ ràng đang ở trong nước, nhưng lại giống như đang ngâm trong dung nham, ra một người mồ hôi.

Nhân ngư nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười kia không còn thuần khiết chân thực nữa, mà tràn đầy mị hoặc. Nàng tự mở lớp vảy dưới hạ thể ra, mời mình tiến vào trong nàng, mà nàng cũng đang vuốt ve thân thể mình. Cảm giác kỳ diệu như vậy Ninh Tử Mạn chưa từng trải qua, mắt thấy ngón tay thon dài của nhân ngư dao động dưới thân mình, cũng nhanh muốn tiến vào. Ninh Tử Mạn rất muốn biết bị nhân ngư tiến vào có cảm giác gì, có thể đây là giấc mơ vô cùng bay bổng tuyệt vời, nhưng đúng lúc không được lại bị cắt ngang.

Trở lại hiện thực, Ninh Tử Mạn phản ứng đầu tiên là cau mày, cô nhìn ánh đèn xanh dương treo trên tường sau đó nhìn nhân ngư bê kia hồ nước, có cảm giác nhàn nhạt như bị mất mát. Phần cảm giác mất mát này xuất phát từ trong cảnh xuân trong mơ bị cắt đứt, mà còn có nguyên nhân khác, là bởi vì… bên dưới của cô đã vô cùng ướt.

Ninh Tử Mạn năm nay 28 tuổi, có thể đời cô không có quá nhiều sóng gió, thậm chí có thể dùng sự bình yên trước khi bước vào tuổi già cũng không hề quá đáng. Cô đối với nghiên cứu có hứng thú rất lớn, thậm chí cũng đã bỏ qua chuyện có người yêu đem đến hạnh phúc. Cô cũng đã ba lần có bạn trai, cũng vì cô luôn khinh thường đều có tật xấu chung. Lần dài nhất cũng chỉ ba tháng, ngắn nhất nửa tháng cũng không tới.

Cả ba người chia tay trong hòa bình với cô, tất cả đều do đối phương nói ra, Ninh Tử Mạn còn cho là vấn đề của mình, còn cố ý gọi một cuộc điện thoại hỏi bạn thân mình ở nước ngoài, có phải mình quá khô khan nhàm chán hay không, lại bị bạn thân vô tình cúp điện thoại, chỉ để lại âm thanh kêu bận nói cô tự đi mà nghĩ.

Ninh Tử Mạn biết mình không có nhiều hài hước, cũng không có thói quen làm nũng như đại đa số phụ nữ, hơn nữa mình bề bộn công việc, mỗi ngày ở phòng nghiên cứu cũng đã lãng phí hết thời gian của cô, sau khi tan làm cô cũng không còn tâm trí mà đi quen bạn trai, dĩ nhiên cũng có cả chuyện nam nữ kia.

Mặc dù nghe qua cũng không thể tưởng tượng nổi, có lẽ do năm nay cô đã 28, mà vẫn còn là một xử nữ, cho dù có lúc cũng có nhu cầu về sinh lý, tình huống đó dường như cứ nửa năm sẽ phát sinh một lần, cô hoài nghi có phải mình mắc chứng lãnh đạm hay không. Thỉnh thoảng nếu muốn, cô cũng tự mình giải quyết, không cần đến việc đi tìm bạn trai để yêu cầu giải quyết ham muốn, dù sao thì dụng cụ đều đủ cả, an toàn không độc cũng không sợ mang thai, nhưng đáng xấu hổ là, bản thân mình mấy ngày gần đây, bởi vì nhân ngư… cảm giác dường như đang tiến vào thời kỳ phát tình.

Qυầи ɭóŧ ướt lợi hại, Ninh Tử Mạn có chút khó chịu khép chặt hai chân, nhưng không thể cho qua cái cảm giác khát vọng ấy. Cô thấy nhân ngư không có nhìn qua đây, hơn nữa phản ứng khi nãy có thấy qua, nhân ngư căn bản cũng không hiểu chuyện giới tính, nghĩ như vậy, Ninh Tử Mạn càng thêm càn rỡ.

Cô vén chăn lên, rồi cởϊ qυầи ngủ ra, tháo cái qυầи ɭóŧ ướt nhẹp ra, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chân tâm mềm mại. Tiểu hạch đã sưng lên, vừa cứng vừa ướt, khi ngón tay chạm đến, thì lại giống như nhịp tim đang đập bên trong. Ninh Tử Mạn nhịn không được nghẹn ngào lên tiếng, mà thích lực cực tốt của nhân ngư cũng khiến nàng chú ý đến âm thanh này.

Nàng quay đầu, mà Ninh Tử Mạn cũng đang nhìn nàng. Cả tầng ngầm lóe lên ánh xanh nhạt, nhân ngư ngâm nửa người dưới nước, đuôi dài màu xanh chậm rãi đong đưa. Nàng còn đang mặc bộ đồ bơi của mình mua cho, mái tóc dài còn ướt đang tản trên vai, có chút mờ mịt nhìn mình, tựa hồ không hiểu âm thanh mình mới phát ra khi nãy.

Ninh Tử Mạn cảm thấy mình thật tệ hại, cô đây là đang làm cái gì vậy? Ở trong mộng cùng nhân ngư ân ái rồi, tỉnh lại còn nhìn nàng tự an ủi, rõ ràng chuyện này bị nhìn thấy hẳn phải rất xấu hổ, nhưng khi nhân ngư mình thì cô càng ướt nhiều hơn.

Thoải mái… thật là rất thoải mái, không dừng được.

—///—

Tác giả có lời muốn nói

Ừm, không phụ lòng người xem, rốt cuộc cũng đăng chương mới nhân ngư hôm nay, đánh cuộc đầu tiên Ninh thô bỉ là thụ, chúc mừng chúc mừng. Ninh thô bỉ, cái tên này không phải chỉ gọi cho có, ngươi… ngươi còn nằm mơ thấy tiểu nhân ngư ba ba ba, tỉnh lại cũng bởi vì ba ba ba trong mộng thất bại mà nhìn mình ba ba ba, ngay trước mặt tiểu nhân ngư, tiểu nhân ngư nhìn thấy sau đó có shi theo không?

Đối với hàng động của loại người này, tui chỉ muốn nói, thật không biết xấu hổ, nhưng làm thì phải đẹp, mời tiếp tục!

So… nhân ngư văn, hỗ công tương đối nhiều, sẽ không giống văn np đều là Hoắc lão bản được thoải mái, nhân ngư trên căn bản là ta sảng khoái, thì ta cũng sẽ cho ngươi sang khoái, oh trời ạ, ta sảng khoái ngươi lại shi rồi. Không được, ta lại để ngươi tiếp tực thoải mái nữa. Ừm, có lúc một ngón tay, thay đổi cả cuộc đời, một ngón tay xúc tiến cuộc sống hòa bình giữa người và động vật, một ngón tay. thay đổi hoàn toàn, một ngón tay, xoay chuyển càn khôn, một ngón tay…

Mọi người: đủ rồi….

Nhân ngư: Trời ạ, đồ ăn này đang làm gì vậy? Tại sao nàng lại sờ ’em gái nhỏ’ trước mặt ta a?

Ninh Tử Mạn: Ưm…

Nhân ngư: dáng vẻ đồ ăn hình như rất thống khổ, không được, không được, nàng không thể chết được, nàng chết tá sẽ không tìm được người bạn nhỏ nào nữa.

Ninh Tử Mạn: đệt, nhân ngư nhìn thấy, làm sao đây, thật xấu hổ, còn cần tiếp tục không? nhưng mà không dừng được a, nhất định là trong bữa tối có người giở trò! Bữa ăn tối có độc!

Nhân ngư: nhìn chằm chằm…

So…. chương sau mới là vào vấn đề chính, là thật sự vào nguồn dữ liệu. Cho dù đã khắc chế hoàn mỹ không để đυ.ng xe, vậy thì lần tiếp thay đổi cái nào mới là vấn đề, bởi vì trên wechat không thể đăng hai chương a, một ngày chỉ có thể đăng một lần, thật là khổ nga.

Cuối cùng, nếu mọi người thích chương này cho xin cái like, vì chúng ta chạy như gió lốc tăng thêm hoa lệ “nước biển” ← nước gì tự nghĩ đi. Ngoài ra, chương sau đại khái sẽ có tình tiết liên quan đến cảnh uống máu xử nữ, mọi người nhớ đón xem nha. Mài đuôi cá b cũng có. Cá nhân tui là tui không cho nhân ngư đôi chân đâu, nếu vậy còn gì là nhân thú nữa, là gì cần chân nữa? tui cảm thấy, nếu muốn nhân thú, thì phải đúng nhân thú, đuôi cá rất tốt, lão tài xế chân chính, không chân cũng có thể chơi, tỷ như tui…