Chương 42

Tầng ngầm tràn ngập hương vụ hoan du qua đi, tự nhiên còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt. Ninh Tử Mạn mở mắt ra, nhìn ngắm người làm ổ trong ngực mình, nhân ngư còn đang dựa nửa người vào bên người mình, không kiềm chế được lại vuốt ve đầu nàng.

”Trạm Lam, có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?” Mặc dù đã qua vài đêm ngủ không ngon giấc, nhưng Ninh Tử Mạn vẫn duy trì nụ cười trước mặt với nhân ngư, cô rời bỏ công việc ở sở nghiên cứu, mỗi ngày chỉ biết ngây người ở dưới tầng ngầm cùng với nhân ngư, Ninh Tử Mạn cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ. Không cần phải mỗi ngày đến sở nghiên cứu tiêu hao hết thời gian, cô và Trạm Lam có thể ở cùng nhau trong khoảng thời gian ít ỏi này, cô cũng không muốn rời xa khoảng thời gian sống chung cùng nhân ngư này.

“Mạn Mạn, sắc mặt chị không được tốt.” nhân ngư hiện tại đã nói chuyện cơ bản tốt, thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, Ninh Tử Mạn lắc đầu nói không có gì.

“Trạm Lam, chị đi lấy một chút thức ăn cho em, em chờ chị một chút.” Ninh Tử Mạn nói, liền xuống giường, cô đến trước tự lạnh dưới tầng ngầm, sau khi mở ra, nhìn các chi được phân chai bên trong đã đông đá.

Đó là một cánh tay nữ nhân, thậm chí trên ngón tay cô ta còn có chiếc nhẫn, nhìn các chi rời rạc cũng không biết làm sao, từng trận buồn nôn lại trào lên. Rõ ràng không có hứng thú gì, nhưng Ninh Tử Mạn lại cảm thấy rất muốn nôn. Cô thống khổ chạy lên lầu, cúi người trước bồn cầu nôn khan, cuối cùng cũng không có gì phun ra được, bởi vì hai ngày nay cô đã chưa ăn bất kỳ thứ gì.

Thật vất vả mới ngừng nôn khan, Ninh Tử Mạn đứng trước gương, hoảng hốt nhìn chính mình. Người bên trong gương, đầu tóc rối bời, mái tóc nâu dài đã trở nên khô rối như cỏ úa. Gò má cô gầy đi lõm xuống, vành mắt thì thâm quầng nặng nhìn như là trang điểm kiểu hun khói. Người trong này khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, Ninh Tử Mạn nhìn hồi lâu lại si ngốc mà cười lên.

Thì ra… mình bây giờ lại có dáng vẻ như quỷ này? có chút đáng sợ, chút độc ác, nếu Trạm Lam không thích mình như vậy, thì mình nên làm gì đây?

Ninh Tử Mạn suy nghĩ, cô tắm rửa diễn trò một chút, ép buộc mình ăn chút đồ nóng gì đó, rồi đơn giản trang điểm một chút, nhìn vào gương phục hồi lại làm chính mình, cô mới từ trên lầu đi xuống. Trong lúc cô đang chuẩn bị xuống tầng ngầm, thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Từ trước tới giờ dây thần kinh của Ninh Tử Mạn luôn trong trạng thái căng thẳng khiến cho cô cảnh giác, cô đem súng để trên sofa dấu trong áo khoác, nhìn qua hộp chiếu hình chưông cửa, thấy người đến là một cô gái, cô ta mặc đồng phục cảnh sát, chắc là người của cảnh sát. Ninh Tử Mạn suy nghĩ một hồi, biết tình hình như vậy nếu không mở cửa sẽ càng bị hoài nghi, cô đơn giản liền mở cửa ra.

“Xin chào, xin hỏi là Ninh Tử Mạn tiểu thư sao?”

“Ừm, là tôi, không biết có chuyện gì vậy?” Ninh Tử Mạn không có ý cho người kia đi vào, mà vẫn đứng ở cửa.

“Là như vậy, gần đây xảy ra hai vụ án mất tích, một là Uông Lỗi tiên sinh, một người nữa là Trần Phương. Qua điều tra, hai người kia hình như có liên quan đến cô, cho nên muốn đến hỏi cô một chút, cô có biết đầu mối gì không?”

Nghe nữ cảnh sát nói vậy, Ninh Tử Mạn thầm nghĩ đúng là như vậy, cô lại bày ra nụ cười máy móc, vén tóc lên, mọi cử động tự nhiên không gì sánh được. “Thật ngại quá, tôi cũng không biết hành tung của bọn họ, bởi vì lúc trước chúng tôi đúng là có mâu thuẫn, ở phương diện tình cảm, nhưng tôi đến nửa chừng thì cũng không còn liên quan gì đến bọn họ, hiện tại họ thế nào, tôi cũng không rõ lắm.”

Ninh Tử Mạn biểu hiện quá hoàn mỹ, cho nên nữ cảnh sát cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ tùy tiện hỏi vài câu rồi xoay người đi. Thấy cô ta đi xa, Ninh Tử Mạn đóng cửa lại, khoát chặt cửa chính trong nháy mắt, nụ cười của cô trong chớp mắt biến mất, chuyển thành sự căm hận cực độ, thân thể cô không ngừng run rẩy, cuối cùng dựa trên cửa không ngừng thở dốc một hồi, mới từ tư đi xuống tầng ngầm.

Nhân ngư nhìn thấy Ninh Tử Mạn quay về, lo lắng nhìn theo cô, thấy mình cư nhiên còn khiến người ta lo lắng như vậy, Ninh Tử Mạn vội đi đến sờ đầu nàng, đem nàng ôm vào ngực. “Xin lỗi, chị khiến em lo lắng đúng không? chị không, chị đã tìm được chỗ mới, chúng ta tạm thời chuyển đến đó trước, sau đó thông báo cho Tả Hi biết rồi chúng ta cùng đi khỏi đây. Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ cho em.” Ninh Tử Mạn nhẹ giọng nói, cô không chịu nổi khi nhân ngư còn bị uy hϊếp, hay là có bất kỳ ai cướp nàng đi.

“Khi nào dọn đi, hồ nước này…” nhân ngư nghe thấy Ninh Tử Mạn muốn đưa mình đi chỗ khác cách xa nơi này, tò mò hỏi, thấy nàng đưa tay khua mặt nước trong hồ, Ninh Tử Mạn cho là nàng sợ không có chỗ để bơi, vội vàng trấn an nàng.

“Yên tâm, chỗ đó có hồ bơi còn lớn hơn ở đây, hồ nước rất rộng.” Ninh Tử Mạn rất sợ lại khiến nhân ngư người không vừa ý chỗ mới, thì đối phương lại bỏ đi.

“Mạn Mạn, đừng sợ.” nhân ngư thông minh, cũng hiểu được rất nhiều, thấy vẻ mặt Ninh Tử Mạn hoảng loạn, nàng ôm chặt Ninh Tử Mạn, vuốt ve cái đầu cho cô được thoải mái. Ninh Tử Mạn nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ sự vuốt ve của nhân ngư, nhưng mà lúc này, tiếng còi báo động trong phòng cô vang lên tiếng hú chói tai, Ninh Tử Mạn vội vàng đứng dậy từ trong ngực nhân ngư, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, liền thấy một luồng ánh sáng lướt qua, Ninh Tử Mạn chỉ nhìn thấy một đám mặc đồ giáp trắng đang đi xuống, mắt tối sầm lại mắt đi tri giác.

Khi rơi vào bóng tối, cô nhìn thấy nhân ngư lo lắng nhìn theo mình, thấy một đám người cầm súng bao vây nhân ngư nàng…

—///—

Tác giả có chuyện lải nhải: A, tiểu nhân ngư hơn đổi mới lạp. Chương này trên cơ bản đã bắt đầu đi vào giai đoạn cuối cùng nữa, cũng là một lần cuối cùng gây sự nữa. Đương nhiên, chuyện lần này, có cao trào lớn. Nói vậy đại gia phát hiện chương này có điểm nhỏ, chủ yếu là cảm giác gần đây mệt mỏi quá a. Trước là chỉnh lý đào bảo đơn đặt hàng, sau đó là wechat phân tổ, sau đó lại là đào bảo giao hàng. Một mực dùng tay phải bắt con chuột điểm một cái điểm, cảm giác gần đây bên phải bả vai chừng phía sau lưng rõ ràng đau xót không thoải mái, ở đây. . . Ảnh hưởng nghiêm trọng ta tính sinh hoạt, tuy là ta là độc thân cẩu, nhưng là sẽ ảnh hưởng đến ta tương lai tính sinh hoạt, nói chung chính là mệt a. Ngoại trừ viết văn còn phải dành thời gian viết kịch bản, đại khái được tìm một ngày không hề làm gì nằm một ngày.

Mặt khác nói rằng, có hay không lên xe, thỉnh thoảng nhắn lại chừng phát tin tức cho ta, phù hợp yêu cầu ta sẽ cho lên xe, nhưng nhắn lại hoặc là tin tức nhiều lắm ta có thể đã không có biện pháp lập tức bình luận a, dù sao ta cũng không có biện pháp cả ngày đều trước máy vi tính trông coi, cho nên mời thân môn hơi chút nhiều chút kiên nhẫn chờ đợi nói. Không có Chương tinh tuyển nhắn lại hạn chế là 100 cái, nói đúng là không được vượt lên trước, nói cách khác các bảo bảo muốn mình nhắn lại bị chứng kiến, sẽ bị thêm tinh, kỳ thực ta ngoan muốn cho mỗi một nhắn lại bảo bảo đều thêm tinh, nhưng mà số lượng có hạn nói. so. . . Tới trước được trước, hèn mọn or mang cảm giác thủ thắng ah!

Ngày hôm nay nói nhiều như vậy, ta muốn đi nằm nữa. Người già yếu cầu nhắn lại, cầu mọi người trị hết sao sao quá, trị hết khen thưởng. Cuối cùng nói một câu, nếu như. . . Ta là nói nếu như, đương nhiên, ta còn không có thực sự quyết định, nếu như nhân gia làm cho những nhân viên khoa nghiên cứu kia đối với tiểu nhân ngư làm chút Huyết tinh chuyện gì quá phận, tỷ như cắt thịt thịt, có thể hay không bị các ngươi gửi lưỡi dao, nếu như gửi lưỡi dao nhiều người nữa, ta. . Ta sẽ không lấy, ta không tìm đường chết -. –

Mọi người: Ngươi chính là đang làm chết, ngươi chính là chơi với lửa.

Hiểu bạo: Ngươi phun hỏa, là của ta tạo hình ~

Mọi người: . . . Ngươi mặc dù viết sm, độc giả bảo bảo không phải gửi lưỡi dao, coi như ta thua.