Chương 36

Cho dù Ninh Tử Mạn khẩn cầu thời gian trôi qua chậm như thế nào thì ba ngày cũng qua rất nhanh. Mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của Trần Diệp, hắn nói một chút nữa sẽ qua đây. Ninh Tử Mạn cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nàng cũng sẽ đưa ra vài yêu cầu.

Một bọn họ có thể nghiên cứu nhân ngư, nhưng nhất định phải ở trong tầng ngầm dưới biệt thự của mình. Thứ hai, Trần Diệp phải cho các vệ sĩ chung quanh rút về hết, hắn được vào cùng người thân cận nhất của hắn. Mà điểm quan trọng nhất là, ngoại trừ Trần Diệp và vệ sĩ của hắn thì không được ai biết đến sự tồn tại của nhân ngư. Đây đối với Ninh Tử Mạn và nhân ngư là chuyện quan trọng nhất.

“Trạm Lam, một chút nữa sẽ có người lạ qua đây, có thể bọn chúng sẽ tiến hành nghiên cứu với em, nếu em có chỗ nào không thoải mái thì nói với chị trước tiên. Còn có, xin lỗi… là chị không thể bảo vệ tốt cho em, mới để chuyện của em bị người ngoài biết được.” Ninh Tử Mạn áy náy nói, ánh mắt càng thêm ảm đạm. Nhân ngư nhìn bộ dạng của nàng, cũng hơi nhíu mày.

Nàng biết Ninh Tử Mạn là thân bất do kỷ, nhưng cũng rất chán ghét những kẻ đến quấy rầy sinh hoạt của nàng và Ninh Tử Mạn. Tâm tư nhân ngư đơn thuần, nàng cũng không muốn thấy Ninh Tử Mạn có biểu tình khó chịu như vậy, nhất là vẻ mặt này, không phải mình khiến cô như vậy.

“Mạn Mạn…” nhân ngư muốn nói gì đó, nhưng lúc này di động của Ninh Tử Mạn vang lên, cô vội đứng dậy đi nghe điện thoại, cúp máy xong, thì sắc mặt so với trước còn kém hơn.

“Trạm Lam, bọn chúng đến, chị… chị đi tiếp bọn chúng.” Ninh Tử Mạn chậm rãi đi đến, nhìn thấy cước bộ của cô có chút lảo đảo, ánh mắt nhân ngư từ từ trầm xuống, trở thành đại dương sâu thẳm.

Nhân ngư không phải thiên sứ, nàng cũng không thể phân biệt được thiện ác. Nàng chỉ biết, Ninh Tử Mạn là của nàng, cho dù Ninh Tử Mạn khổ sở, thì cũng chỉ có thể vì mình, chứ không phải loài người đáng ghét kia.

Ninh Tử Mạn mở cửa nhìn thấy xe đậu phía trước, nhìn xung quanh. Trấn Diệp nói ra cũng biết giữ chữ tín, đúng như lời hứa cho những người bao vây đi hết, chỉ dẫn theo một vệ sĩ đến, thấy Trần Diệp xuống xe không che dấu được tâm tình kích động. Ánh mắt tham lam kia khiến cho Ninh Tử Mạn thêm chán ghét, rồi lại càng thêm kinh tởm.

Tham lam? chính mình lúc đầu khi thấy được nhân ngư, cũng có ánh mắt như vậy sao? tham lam muốn độc chiếm nhân ngư, mà người đàn ông này, lại dựa vào cái gì mà dám đến cướp Trạm Lam của mình chứ?

Ninh Tử Mạn mặt không thay đổi đem Trần Diệp và vệ sĩ của hắn xuống tầng ngầm, khi nhìn thấy bộ dạng nhân ngư xuất hiện trước mắt, Trần Diệp hoàn toàn kích động không khống chế được tâm tình của hắn, cước bộ run rầy chậm rãi đi đến. Hắn lấy kính lúp trong ngực ra, đứng cạnh hồ bơi, kích động quan sát nhân ngư.

“Thật không ngờ được, trên đời này còn có thể nhìn thấy sinh vật thần kỳ này. Tiểu Trương, cậu mau nhìn xem, cơ thể nàng đường nét xinh đẹp như vậy, còn có đuôi các kia, đúng là món quà của thượng đế. Nhanh, đem công cự của chúng ta đến lắp đặt, ta muốn kiểm tra số liệu của nó.” Trần Diệp hưng phấn nói, theo bản năng muốn tự tay chạm vào nhân ngư, Ninh Tử Mạn nhìn thấy động tác của hắn, vội tiến tới ngăn hắn lại.

“Đừng chạm vào nàng.” âm thanh Ninh Tử Mạm khá to vang vọng, dưới tầng ngầm trống trải càng rõ ràng hơn, chứng kiến phản ứng của cô, Trần Diệp nhíu mày, nhưng vẫn phải thu hồi tay lại. Ninh Tử Mạn cũng biết âm thanh của mình quá lớn, thế nhưng đầu óc cô lúc này một mảng hỗn loạn, cái gì cũng không muốn nghĩ. Cô chỉ biết, nhân ngư sắp không còn là của chính mình nữa, Trần Diệp phải nghiên cứu nàng, có thể sẽ làm những chuyện quá đáng với nàng, Đều tại mình, đều tại mình không tốt.

“Tử Mạn, trò vậy là ý gì?” Trần Diệp thấy Ninh Tử Mạn không nói gì nhìn mình chằm chằm, đôi mắt như nổi tơ máu, thấy Ninh Tử Mạn như vậy khiến cho Trần Diệp có chút hoang mang, nhưng chốc lát, Ninh Tử Mạn liền kéo hắn qua, lui về sau vài bước.

“Giáo sư… nhân ngư vốn có tính công kích, cho nên…. không được tùy tiện đến gần.”

Ninh Tử Mạn cơ hồ là nghiến răng nói ra điều này, sau khi nghe thấy Trần Diệp gật đầu, lui lại vài bước, còn Trạm Lam vẫn nhìn theo Ninh Tử Mạn, không nói được một lời. Lúc này, vệ sĩ của Trần Diệp mang theo cái hộp kim loại đem vào, thấy hai người bọn họ mang theo nhiều máy móc khí giới đến lắp đặt, mỗi một thứ Ninh Tử Mạn đều biết đến, khi thấy không có gì làm tổn thương nhân ngư, cô mới yên lòng.

Cả buổi chiều, Ninh Tử Mạn quan sát Trần Diệp nghiên cứu nhân ngư, cũng nhìn thấy du͙© vọиɠ cùng ánh mắt quan sát của bọn chúng đối với nhân ngư không chút nào che dấu. Ánh đó khiến Ninh Tử Mạn cảm thấy vô cùng độc ác, giống như một kẻ vô sỉ đi cướp báu vật của mình, Ninh Tử Mạn chỉ có thể đứng một bên quan sát tất cả, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không làm được.

“Được rồi, tiếp theo là nghiên cứu đến vấn đề quan trọng nhất.” Trần Diệp nói, mở ra một cái hợp khác có bốn kim dài, nhìn thấy cái nàng, Ninh Tử Mạn lạnh sống lưng, cô vội vàng đi tới, nỗ lực khắc chế tiếng tim đập thình thịch của mình.

“Thầy, đang làm gì vậy?” Ninh Tử Mạn không biết âm thanh đang run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Tử Mạn, mấy năm qua trò đạt được thành tích không ít, sao đến cái này cũng không hiểu. Đương nhiên là rút máu xét nghiệm, nghiên cứu hết cả một buổi chiều, ta thấy con nhân ngư này ước định có giá trị hơn cả nhân loại, đầu óc của nó phát triển hơn 15%, nói rõ nó so với loài người còn thông minh hơn nhiều, chỉ là chưa thích ứng được với cuộc sống con người thôi.”

“Nó có nhiều nơi có giá trị nghiên cứu lắm, ta muốn rút máu nó, thì mới có tiến hành công việc tiếp theo được.”

“Nhưng ông đã nói sẽ không làm tổn thương nàng.” Ninh Tử Mạn nghe thấy Trần Diệp muốn rút máu, trở nên khẩn trương, ngay cả chính cô cũng không nỡ rút máu nhân ngư đi xét nghiệm, bọn chúng… bọn chúng sao có thể!

“Tử Mạn, nghiên cứu khoa học, thì phải hy sinh một chút, huống chi cũng chỉ rút chút máu mà thôi, đừng có ngạc nhiên như vậy.” Trần Diệp nói, liền muốn đi tới, nhưng nhân ngư cả buổi chiều luôn nghe lời lúc này lại có hành động phản kháng. Nàng khẽ cau mày, di chuyển cái đuôi bơi đi trong hồ nước, thấy tình huống như vậy, trong lòng Nhin Tử Mạn càng thêm khó chịu hơn, cô biết nhân ngư đang sợ.

“Tử Mạn, đây là xảy ra chuyện gì? cô nói nhân ngư sẽ nghe lời cô để nghiên cứu mà, không phải sao?” Trần Diệp nhíu mày nhìn Ninh Tử Mạn, thông qua cả buổi chiều quan sát, hắn biết nhân ngư rất nghe lời Ninh Tử Mạn, nếu không có Ninh Tử Mạn, thì cả cuộc nghiên cứu này có thuận lợi được nữa không.

“Giáo sư, ông đã nói sẽ không làm tổn thương nàng rồi mà, nhưng hành vi muốn rút máu hiện tại đối với nàng là tạo thành thương tổn, tôi không chấp nhận yêu cầu lật lọng này của các người.” Ninh Tử Mạn siết chặt nắm tay, thấp giọng nói, nghe xong lời cô, ánh mắt Trần Diệp lóe lên sự bất mãn, hắn chậm rãi tới trước mặt Ninh Tử Mạn, đối với vệ sĩ nháy mắt, tên nam nhân kia thô lỗ lôi Ninh Tử Mạn lên lầu.

“Ninh Tử Mạn, ta hy vọng cô nên hiểu tình hình hiện tại, chúng ta không có đem nhân ngư đi, cũng vì cô là học trò của ta, ta nguyện ý cũng là tôn trọng ý của cô. Bất quá, trong lúc chúng ta xét nghiệm, cô cũng chỉ có tác dụng phụ giúp, chứ không phải tác dụng mang tính chất quyết định, cô hiểu chưa?” Trần Diệp thấp giọng nói, ngụy trang trước đó cũng biến mất. Thấy hắn nhìn cái hộp có bốn ống tiêm, mỗi ống đều có dung lượng 100cc, Ninh Tử Mạn sao có thể cho bọn chúng rút đi nhiều máu của nhân ngư được.

“Giáo sư, tôi còn gọi ông là giáo sư, thì cũng không muốn quan hệ giữa chúng ta căng thẳng hơn. Nhưng mà, nàng… nàng cái gì cũng không hiểu, các người rốt cuộc muốn bắt nàng đi nghiên cứu cái gì, nàng biết sợ, nàng sợ các người làm chuyện đáng sợ với nàng.” đôi mắt Ninh Tử Mạn cũng đã đỏ lên, nói như vậy cũng không đả động gì được Trần Diệp.

“Ninh Tử Mạn, khoa học tiến bộ, thì cần có một chút hi sinh, ta hy vọng cô có thể dùng ánh mắt lí trí để đối mặt chuyện này. 400ml máu cũng sẽ không gây tổn thương được đến nhân ngư khỏe mạnh, nếu cô không giúp, chúng ta sẽ dùng thuốc mê với nhân ngư, trực tiếp rút máu.

“Không được, Trần Diệp, ông đã đồng ý không làm tổn thương nàng, ngươi nói tất cả đều là dối trá sao!?” Ninh Tử Mạn có chút kích động quát lớn, cô sớm biết Trần Diệp là kẻ nói không giữ lời, nhưng lại không ngờ hắn lại quá đáng như vậy. Thuốc mê…. đối với bất kì sinh vật nào cũng là thuốc cấm đa dụng, mà hắn còn đã chuẩn bị sẵn để dùng với nhân ngư?

Chiết tiệt, chết tiệt! Tại sao mình lại vô dụng như vậy, ngay cả nhân ngư cũng không thể bảo vệ được, nếu như không phải mình quá vô dụng, thì sao có thể khiến những kẻ này khi phụ nhân ngư.

“Hy vọng cô hiểu rõ lập trường của chúng ta, nếu cô còn tiếp tục cản trở nghiên cứu, chúng ta hợp tác trước kia cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tử Mạn a, tiền đồ của cô còn rất nhiều, nếu như lần này nghiên cứu nhân ngư thành công, không chỉ có ta, mà cô cũng sẽ trở thành nữ nghiên cứu sinh vật trẻ tuổi nhất trong nước. Có vài việc ta hy vọng cô suy nghĩ cho rõ ràng.”

Trần Diệp vừa cười vừa nói, cũng cho vệ sĩ chuẩn bị thuốc mê, nhìn thấy bọn chúng không nhượng bộ, Ninh Tử Mạn vội cản tên vệ sĩ kia lại, hai tay dần dần run lên.

“Không được…. không được dùng thuốc mê, tôi sẽ làm!…. để tôi làm… lấy máu của của nàng.”

“Được, Tử Mạn, cô không hổ là học trò ngoan của ta, chuyện lần này giao cho cô.”

“Ừ, bất quá tôi cần yên tĩnh một chút, các người đợi ở đây, tôi sẽ chuẩn bị tốt.”

Ninh Tử Mạn nói xong, lần nữa quay về tầng ngầm, nhìn thấy chỉ có cô, nhân ngư vội vàng bơi từ bên kia hồ qua, nằm trên thành hồ, đưa hai tay ra muốn Ninh Tử Mạn ôm. Thấy nụ cười của nhân ngư, nháy mắt cái mũi Ninh Tử Mạn chua xót. Cô thậm chí cũng không biết nên mở miệng thế nào. Cô làm sao dám nói với nhân ngư, cô sẽ giúp kẻ khác…. lấy máu của nàng, vì cái nghiên cứu chó má kia.

“Mạn Mạn sao vậy?” nhân ngư bị nghiên cứu cả ngày vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng thấy Ninh Tử Mạn còn mệt mỏi hơn, khó chịu hơn.

“Không có gì… Trạm Lam, chị… chị chút nữa sẽ làm đau em, bọn chúng muốn máu của em làm thí nghiệm. Lúc đâm kim vào…. sẽ…. sẽ có chút đau, chị… xin lỗi… xin lỗi.”

Ninh Tử Mạn càng nói càng về sau thì cũng đã khóc không thành tiếng, cô cúi đầu, nước mắt theo cằm rơi xuống, rơi vào hồ nước, phát sinh âm thanh. Sau một khắc, cô đã được nhân ngư ôm chặt, đối phương thuần thục đưa tay vuốt đầu cô. Rõ ràng động tác học được từ trong phim trên tivi, nhưng lại được nhân ngư nhớ rất kỹ.

“Mạn Mạn làm đi, không đau, không sợ.” nhân ngư biết Ninh Tử Mạn muốn làm gì, cũng biết cô không muốn làm như vậy. Nghĩ đến những kẻ đó đã khi dễ Ninh Tử Mạn còn khiến cho cô khóc, nhân ngư ngoài miệng nó lời an ủi Ninh Tử Mạn nhưng tầm mắt đã nhìn ra xa. Nàng chán ghét những con người kia đang thao túng mình, nhưng nàng càng chán ghét hơn loài người kia khi dễ Ninh Tử Mạn của mình.

“Trạm Lam, em đừng sợ, chỉ đau một chút, là hết rồi.” Ninh Tử Mạn lau khô nước mắt, cầm ống kim, ống kim nối với một túi máu, chỉ cần đủ 400cc, Ninh Tử Mạn lập tức dừng lại.

“Là Mạn Mạn, không sợ.”

Nhân ngư cũng không có thấy sợ, thực tế khi nàng nhìn thấy vật như cây kim, thì có đâm vào mình cũng không có phản ứng, ngược lại sắc mặt Ninh Tử Mạn lại trắng bệch. Nhân ngư vuốt vẻ mặt Ninh Tử Mạn, cho cô được thoải mái, mà nhân ngư càng như vậy, Ninh Tử Mạn càng đau lòng. Cô lau sạch đôi mắt đầy nước, tìm đúng mạch máu nhân ngư, khủ trùng sau đó từ từ châm kim vào.

Thấy máu đỏ tươi theo ống dẫn chảy vào túi máu, Ninh Tử Mạn cảm thấy chỗ đó không chỉ có mỗi máu nhân ngư mà còn có máu của chính mình. Cô nhìn chút máu đỏ tươi kia ngây người, cho đến khi ánh mắt bị huyết sắc nhuộm dần, từ đáy mắt màu hồng, chậm rãi tăng lên, giống như vi rút làm cho đôi mắt đen đi, cho đến khi…

Nhiễm đỏ hoàn toàn.

Tác giả có chuyện lải nhải: Ân, ngày hôm qua đổi mới hết không còn cách nào khắc chế, ngày hôm nay lại nhảy qua tới tiểu nhân ngư, Vì vậy, nói xong ba ba ba sau đó liền ngược, không phải đùa giỡn ah. Chương này bắt đầu, cơ hồ là nhân vật chính nhóm’ tiếp tục bắt đầu, đại gia cũng nhìn thấy, ninh tử man hắc hóa trạng thái, ở phía trước này chương đã có phần đệm, mà gần nhất cái này mấy Chương, sẽ là đè chết nội tâm nàng cuối cùng một cọng cỏ. Vì ở đoản văn trong đem nhân vật chính hắc hóa trạng thái cái này tiềm di mặc hóa (thay đổi một cách vô tri vô giác hiệu quả) quá trình viết ra, thật là lãng phí không ít chương tiết, làm đoản văn đã tận lực. Cho nên, kế tiếp 37 cùng 38, tất cả mặt tối sẽ toàn bộ bày ra, ninh thô bỉ trường tức sẽ trở thành trăm phần trăm hắc hóa trạng thái rồi.

Cá nhân ta là một cái phi thường ích kỷ lại tam quan bất chính người, cho nên ta văn xuống nhân vật chính, đại để cũng là người như thế rồi. Không biết đại gia có nghe nói hay không qua những lời này, ba nghìn thế giới nha gϊếŧ hết, cùng người cộng ngủ đến bình minh. Nhân vật chính của ta đại để đều là người như thế, chính là, vì mình sở yêu người, dù cho phản bội mọi người, cũng sẽ không tiếc. Hay là đạo nghĩa, hay là nhân nghĩa, ở ta yêu ngươi trước mặt, tất cả đều là chó má. Có thể rất nhiều người khả năng không ủng hộ loại này ích kỷ cảm tình, có thể văn trung nhân vật chính, liền là như thế. Cho nên, kế tiếp ám hắc mặt, hy vọng mọi người cùng nhau truỵ lạc a !!

Hú hú hú, thật là nhớ ngay cả càng nhân ngư đem đặc sắc cái này hai tờ cùng nhau phóng xuất a! ← đại khái sẽ bị không còn cách nào khắc chế bên kia gϊếŧ chết.

ps: Ninh thô bỉ trường hắc hóa trạng thái trình độ 90/ 100