Chương 30

Nụ hôn này Ninh Tử Mạn hôn rất mãnh liệt, tựa hồ muốn đem tất cả cảm xúc cùng lúc bộc phát ra. Nhân ngư vẫn ngây ngốc không biết làm sao hôn đáp lại, chỉ biết cẩn thận động chút đầu lưỡi, thỉnh thoảng lại bị đầu lưỡi của Ninh Tử Mạn liếʍ đến tê dại, thì sẽ hơi dùng sức liếʍ nhẹ một chút theo. Mặc dù động tác của nhân ngư còn vụng về ngây ngô, nhưng Ninh Tử Mạn vẫn đắm chìm trong ngọt ngào của nàng, không cách nào tự kiềm chế được.

”Trạm Lam, em thật đẹp, thật sự không ngờ được em xinh đẹpvnhư vậy lại là của chị.” Ninh Tử Mạn si mê ngắm nhìn nhân ngư, lúc này luôn mặt trắng nõn của nhân ngư vù hô hấp không thuận mà ửng hồng một mảng, áσ ɭóŧ của nang bị nước làm ướt, đỉnh ngực ngạo ngã đứng thẳng, cũng đang biểu thị cho nàng đã động tình. Cái đuôi còn chưa được băng bó lại, Ninh Tử Mạn đau lòng, nhưng lại cảm thấy máu nhân ngư nhiễm ra rất dễ nhìn đến lạ thường. Cô vuốt eo nhân ngư ôm nàng vào trong ngực.

”Trạm Lam, nói, em là của chị.”

”Em là của chị, Ninh Tử Mạn.”

”Gọi Mạn Mạn.”

”Mạn… Mạn.”

Nhân ngư nghe lời kêu tên Ninh Tử Mạn, mà Ninh Tử Mạn cũng tin là, sẽ không có người nào, hay bất kì ai có thể gọi tên mình dễ nghe đến như vậy, khủng hoảng trong lòng chốc lát đã không còn. Ninh Tử Mạn ôm chặt nhân ngư, muốn hôn tiếp, lúc này có tiếng ho khan khiến cô giật mình, cô quay đầu nhìn thấy Tả Hi đang đứng ngay cửa, vẻ mặt khinh thường đang nhìn các nàng. Nhưng điểm đáng chú ý là cái tên Tả Hi này chỉ mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ liền chạy xuống đây!

“Bồ làm gì mà không mặc quần áo vào.” Ninh Tử Mạn nhíu mày tuy Tả Hi lõa thể đã thấy qua nhiều lần, nhưng hiện tại đang là ban ngày, sao cô ấy có thể không mặc quần áo mà chạy lon ton như vậy được.

“Không mặc quần áo thì sao? trên người mình có chỗ nào mà bồ chưa thấy đâu, đừng có ngạc nhiên. Hơn nữa, tiểu thiên sứ cũng đâu có mặc đâu đúng không?” Tả Hi chỉ nhân ngư, đã thấy nhân ngư liếc mình vài lần, chậm rãi giơ tay lên che mắt.

Thấy hành động của nhân ngư, Tả Hi khó có được một lần câm nín, Ninh Tử Mạn đứng một bên nhìn phản ứng của nhân ngư mà cười to, cô cho đến giờ cũng không biết nhân ngư còn biết làm như vậy, thật sự vô cùng khả ái. Đương nhiên, cô vẫn không quên cái đuôi của nhân ngư còn đang bị thương, Ninh Tử Mạn vội đặt nhân ngư lên ghế, dốc lòng băng bó vết thương cho nàng.

“Này, tiểu thiên sứ, cho dù chị và Ninh Tử Mạn có ôm hôn nhau, thì cưng cũng không nên trở mặt ném chị ra ngoài chứ!” Tả Hi đã sớm tắm xong, cũng nghe được nhân ngư nói chuyện với Ninh Tủ Mạn, tuy nhìn bản mặt không được đàng hoàng, nhưng Tả Hi đã sớm nhìn thấu được quan hệ kì quái của nhân ngư và Ninh Tử Mạn. Cô vẫn không ngờ được nhân ngư có tính độc chiếm mạnh như vậy, còn biết đem mình ném ra ngoài.

Tả Hi bất mãn nắm khuôn mặt của nhân ngư, phát hiện mặt nhân ngư không những rất nhẵn nhụi, hơn nữa chạm vào vô cùng thoải mái, chơi đến nghiện. Thấy nhân ngư hơi híp mắt, bất đắc dĩ cau mày khuôn mặt bị Tả Hi nhào nặn đủ kiểu, Ninh Tử Mạn nhịn không được dùng sức vỗ Tả Hi một cái.

“Bồ đừng có mà khi dễ nàng.”

“Khi dễ nàng cái gì, mình làm gì dám khi dễ nàng, lỡ như nàng lại thừa dịp lúc mình ngủ rồi đem mình ném ra ngoài thì sao đây?”

“Sẽ không ném nữa.”

Nghe Tả Hi nói xong, nhân ngư mở miệng nói, nghe nàng nói sẽ không ném mình đi, Tả Hi cười cười, cảm giác mình vẫn luôn thích vẻ đẹp của nhân ngư, dù sao thì ngực mình cũng lớn, cho dù nhân ngư có xinh đẹp, nhưng mà mình cũng không kém a. Ai ngờ câu nói tiếp theo của đối phương, suýt làm cô thổ huyết.

“Mạn Mạn không cho ném… đuôi… đau.” nhân ngư vừa nói vừa gỡ bàn tay còn cứng đờ của Tả Hi ra, chuyên chú nhìn Ninh Tử Mạn xức thuốc cho mình. Tả Hi nhìn thấy được, nhân ngư mỗi lần nhìn mình bộ dạng luôn xa cách khó gần, nhưng khi nhìn đến Ninh tử Mạn thì đôi mắt xinh đẹp kia mới phát sáng.

“Ai yo~ mình đói rồi, Ninh Tử Mạn, bồ đi làm cơm đi.”

“Làm cơm? sao không gọi bên ngoài đưa đến?”

“Lại là đồ ăn bên ngoài, lão nương ăn đủ rồi a. Ai yo~ vì sao mình lại vứt bỏ bạn gái của mình đến cái chỗ của bồ vậy a, thật là.” Tả Hi chán ghét ngồi một bên, muốn hút thuốc nhưng lại không thấy có thuốc, thầm mắng một câu. Lúc cô quay về nên đem theo tiểu báo tử tới, hiện tại thật là nhàm chán.

“Mình đi gọi đồ ăn bên ngoài.” Ninh Tủ Mạn xử lý tốt vết thương cho nhân ngư xong, đi đến cầm điện thoại, đúng lúc điện thoại vang lên, Ninh Tử Mạn nhận điện thoại âm thanh cũng trở nên nghiêm túc.

“Lão sư, đã lâu không có gọi cho em.” gọi đến là người đã từng là lão sư của cô, cũng chính là sở trưởng sở nghiên cứu tiền nhiệm, là người giảng dạy về nghiên cứu sinh vật, Trần Diệp, bên ngoài luôn gọi hắn là lão Diệp.

“Tử Mạn a, thầy mới từ nước ngoài về, có chuyện muốn nói với trò, hiện tại trò đến sở nghiên cứu một chuyến a! thầy ở đây chờ em.”

“Ah, được, em sẽ qua liền.” nghe Trần Diệp muốn tìm mình, Ninh Tử Mạn không biết là vì chuyện gì, mà ngày nghỉ của cô còn chưa hết, nhưng vẫn nên đi xem một chút.

“Tả Hi, bồ đi mua đồ ăn, mình phải đến sở nghiên cứu một chuyến, bồ nhớ kỹ, không cho phép động chân động tay với Trạm Lam, không được cho nàng xuống nước, nếu nàng ở ngoài có khó chịu, thì lấy nước cho nàng.” Ninh Tử Mạn không yên tâm dặn dò, trên người nhân ngư còn có thương, không thể xuống nước được, trước kia cô có nghiên cứu qua không cần xuống nước một khoảng thời gian vẫn có thể được, chỉ cần cho nhân ngư uống no nước, thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

“Được, được, được, mình nhớ rồi, yên tâm, mình và tiểu thiên sứ sẽ coi nhà cho.” Tả Hi vừa cười vừa nói, còn nhân ngư lại mày chau mặt ủ nhìn Ninh Tử Mạn. Nàng giống cái này, không muốn ở chung với cái này. Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của nhân ngư, Ninh Tử Man bất đắc dĩ hôn nhẹ nàng, nói nhỏ bên tai nàng sẽ nhanh quay về, lúc này mới lái xe đến sở nghiên cứu.

Hôm nay người trong sở không nhiều lắm, Ninh Tử Mạn vào phòng làm việc, liền thấy Trần Diệp mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn ngồi chờ mình, thấy mình đến, hắn vội vàng cười cười mời mình ngồi xuống.

“Tử Mạn a, lâu không thấy, trò một điểm cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy.”

“Lão sư cũng vậy, càng thêm trẻ.”

“A, trò và tiểu tử Uông Lỗi kia, quan hệ thế nào rồi?”

“Hả? em và người đó? tụi em cũng không có quan hệ gì hết.”

Nghe Trần Diệp nói như vậy, Ninh Tử Mạn có chút hoang mang, cô biết Trần Diệp cũng là lão sư của Uông Lỗi, nhưng Uông Lỗi không có quan hệ gì với hắn mới đúng.

“Ah, là như thế này a, xem tiểu tử Uông Lỗi này còn chưa đeo đuổi trò thành công a. Thầy biết trò tâm cao khí ngạo, làm việc chăm chỉ, bất quá Uông Lỗi cũng không tệ, gia cảnh sung túc, bộ dạng cũng tốt, rất xứng với trò.” Trần Diệp còn chưa biết chuyện Uông Lỗi, vẫn cứ nói, Ninh Tử Mạn nghe mà sắc mặt hơi trắng bệch, không rõ Trần Diệp nói vậy là có ý gì. Lẽ nào hắn biết Uông Lỗi đã chết, cho nên đến thăm dò mình? nhưng mà, nghe Trần Diệp hỏi liên tục, tâm tình khủng hoảng của Ninh Tử Mạn đã chuyển đến mặt khác.

“Nghe tiểu tử Uông Lỗi kia nói… trò có nhặt được một nhân ngư.”

Tác giả có lời muốn nói

Ừm bán manh lâu như vậy, cũng đủ rồi, rốt cuộc cũng chuẩn bị cho kết thúc, lúc đầu nói bộ nhân ngư chừng 30 chương sẽ xong, hiện tại xem ra có thể là 50 chương cũng không hết, hy vọng mọi người có thể chấm một cái để tăng tốc nhanh hơn! Bất quá đại ngược phía trước, hẳn đến cuối cùng mới mở ra.

Cho nên nói, nam pháo hôi trong văn tồn tại cho đến cuối như thế nào? Uông Lỗi là biểu thị tuyệt vời cho mọi người thấy, khiến mọi người tức giận hận không thể băm hắn làm ngàn mảnh. Bất quá, tui tin là mọi người xem xong chương sau, sẽ cảm thấy so với hắn thì người dạy hắn, Uông Lỗi chỉ được tính là… có thể, người dạy kia có thể sẽ khiến mấy người hận đến nghiến răng luôn nha, ah ha ha ha. Còn vì sao thì tui sẽ không nói, rốt cuộc cũng được viết đến tình tiết mà tui thích nhất, mọi người có lẽ sẽ cho là tui chỉ thích viết, kỳ thật tui đối với những tình tiết hentai du͙© vọиɠ miêu tả quả thật mạnh hơn gấp trăm lần a, tui thật sự vô cùng thích viết siêu cấp hentai.

So… mọi người cứ tiếp tục chờ đi nha, kết thúc công việc sau cùng của nhân ngư ba ba ba!

Như vậy, bây giờ còn là ở lễ mừng năm mới trong, không biết mọi người qua qua tuổi được như thế nào, ta đây cái qua tuổi tương đối đáng sợ. Lễ mừng năm mới cùng ngày đầu tiên là thu dọn nhà, sau đó đi nhà gia gia ăn, không thể không nói, hắc ám liệu lý, hại người rất nặng, hoàn hảo ta lại vạn năng KFC! Sau đó ăn một bữa siêu cấp khó ăn cơm tất niên sau đó, ta về nhà, dọc theo đường đi, không hề thả tiên pháo người. . . Cả con đường an tĩnh như là chết đói bụng. Sau đó buổi tối nằm trên giường, phát hiện. . . Như trước không người thả pháo, ân, lẽ nào chúng ta cái thành phố này là không người thả pháo sao? Ta đã quên đi rồi bao nhiêu năm chưa có xem qua đêm xuân, đại khái là tiểu học bắt đầu sẽ không nhìn, nói thật, ta ngay cả xem nhổ nước bọt đều lười phải xem, lớn nhất nhổ nước bọt chính là, hoàn toàn coi thường. . . Ta ngay cả năm nay đêm xuân người chủ trì là ai ta đều không phải tạo, đương nhiên, trước đây cũng không biết. Sau đó 9 điểm nhiều hơn giường ngủ, ngủ thẳng nửa đêm đau đầu đến thức, sau đó vẫn duy trì liên tục đau đầu a a a, muốn chết. . . Ngày thứ hai ở nhà ăn đồ ăn vặt, đờ ra xem kịch, tiếp tục đau đầu. . . Ngày hôm nay lại ở nhà một ngày, ăn hết cuối cùng một thùng mì ăn liền, lên tinh thần lương thực lại cũng không có! ! ! Biểu thị ta ngày mai nhất định phải siêu thị mua đồ! Có bảo bảo hỏi, vì sao không đi nhà người thân ăn chực đâu? Ta bày tỏ, nhà người thân của ta quá phiền a, hơn nữa nấu ăn thật quá khó ăn a ← muốn hỏi nhiều khó khăn ăn, ta có thể nói, bởi vì nhà ta người thân không ai biết nấu cơm, cho nên toàn bộ thức ăn trên bàn đều không phải là mình làm, đều là đồ ăn nấu chín tỷ như các loại thịt, duy nhất rau xào là đơn giản nhất trứng chiên, muối còn không biết làm sao mở. Ta ăn mì ăn liền, chính là vì cải thiện thức ăn a hu hu hu hu. Vì vậy, ta ghét lễ mừng năm mới, bởi vì bưu điện đều ngừng, ô ô ô ô ô.

Khái khái, nói nhiều như vậy đề lời nói với người xa lạ, mọi người xem ta lải nhải xong nhất định là chân ái! [ so với Cáp Đặc ]