Chương 13

Ninh Tử Mạn đem nhân ngư ra khỏi hồ nước, cô còn nghĩ phải tự dùng sức của mình bế nhân ngư lên lầu hai, lại không ngờ nhân ngư lại có thể dùng cái đuôi lớn của mình ma sát trên đất để di chuyển. Mắt thấy nhân ngư bộ dạng kiêu ngạo di chuyển không cần mình giúp, Ninh Tử Mạn nín cười không lên tiếng, từ từ mở cửa tầng ngầm, tạch tạch mấy cái lên cầu thang.

Đúng như dự đoán, sau khi cô lên cầu thang thì không còn nghe thấy tiếng ma sát nữa, quay đầu nhìn lại thấy nhân ngư đang mờ mịt nhìn mình, con ngươi màu xanh cứ lóe lên mấy cái. Đem dáng vẻ ủy khuất của nàng thu vào trong mắt, Ninh Tử Mạn cảm thấy mình rất là xấu xa, cô cũng biết nhân ngư không có cách đi lên bậc thang, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến nhân ngư sẽ có bộ dạng này, thật là khả ái khiến người ta nhịn không được mà muốn chạy đến ôm chặt nàng, dĩ nhiên, Ninh Tử Mạn cũng đã thật sự làm như vậy.

”Trạm Lam, sao cô lại có thể manh như vậy chứ, tôi sợ là mình đã thích cô” Ninh Tử Mạn tựa đầu lên vai nhân ngư, nhẹ giọng nói. Nhân ngư không hiểu manh ý nghĩa là gì, những cũng hiểu được hàm nghĩa, nhưng Ninh Tử Mạn lại nói là sợ thích, cái này khiến cho nàng nghe có chút không vui.

”Thích, không…. Được không?” Nhân ngư nghiêng đầu, có chút ngơ ngác hỏi, thấy ánh mắt nàng lóe lên sự nghiêm túc, Ninh Tử Mạn có một loại xúc động muốn tránh né, cô lúng túng cười, vội váng lắc đầu mấy cái, ”Không phỉ không được, nhưng mà… Tóm lại, chúng ta lên trước đi, tôi ôm cô lên.” Ninh Tử Mạn tránh câu trả lời,cô nắm tay nhân ngư, chậm rãi ôm nhân lên, cuối cùng dai lên lầu.

Lúc mua biệt thự này, Ninh Tử Mạn cũng đã sửa sang lại tất cả mọi thứ, cô rất thích phòng ngủ lớn. Thích phòng tắm lớn trong phòng ngủ. Cho nên tầng lầu trên ngoại trừ phòng ngủ cỡ lớn của cô ra thì, chính là phòng thu nhỏ kia.

Mang nhân ngư vào, Ninh Tử Mạn lấy nước nhiệt độ bình thường xong, từ từ cho nhân ngư nằm vào trong. Nước có hơi nhiều, khi nhân ngư nằm vào thì tràn ra một ít, nhân ngư dựa vào thành bồn tắm nhỏ hơn không ít so với hồ bơi, có chút cẩn trọng nhìn Ninh Tử Mạn. Thấy nhân ngư nhìn mình, Ninh Tử Mạn nghĩ đến, nếu cô tắm cho nhân ngư, mà bản thân còn mặc quần áo cũng không tiện, huống chi, cũng đã đến rồi, cùng nhau tắm cũng tiện hơn.

Nghĩ vậy, Ninh Tử Mạn có chút do dự có nên cởϊ qυầи áo trước mặt nhân ngư hay không, dù nhân ngư cũng là phái nữ, hơn nữa cũng không biết được cái xấu hổ giống con người, nhưng dù sao các nàng vẫn còn chuyện ấy lần trước, nếu mình trực tiếp cởi có ổn không. Ninh Tử Mạn xoắn tít hồi lâu, nhân ngư vẫn còn trong bồn tắm nhìn cô hồi lâu.

“Haizz, tính hoài, chết thì chết vậy.” Ninh Tử Mạn do dự một hồi, cũng từ từ cởϊ qυầи áo trên người, cô cảm thấy trên người mình toàn là mùi rượu, đến phòng tắm cảm giác còn nghiêm trọng hơn, nghĩ tới khứu giác nhân ngư nhạy bén, mới khi nãy mình ôm nàng mà nàng cũng không có đẩy ra, Ninh Tử Mạn cảm thấy nhân ngư thật hiền lành muốn chết.

“Trạm Lam, chúng ta tắm chung, cô đừng sợ.” Ninh Tử Mạn xoay lưng về phía nhân ngư, nhẹ giọng nói, nhưng tay cô đang cởϊ qυầи áo lại có chút phát run. Cô không biết mình đang khẩn trương cái gì, cũng chỉ là động tác cởϊ qυầи áo thôi mà, nhưng cô lại kì kèo lâu như vậy. Cũng có thể do trải qua chuyện lần trước, cô đã không thể dùng ánh mắt bình thường mà đối đãi với nhân ngư được nữa.

Cũng mặc kệ đi, Ninh Tử Mạn cứ thế thả chậm tốc độ lại, quần áo cuối cùng cũng cởi xong, thấy Ninh Tử Mạn xoay người, đỏ mặt nhìn mình. Nhân ngư cũng không phải là không có mắt nhìn thân thể loài người, nhưng nàng lại thấy Ninh Tử Mạn là con người nhìn rất đẹp mắt. Da Ninh Tử Mạn rất trắng, cùng với mình ngâm trong nước nhiều năm không khác gì, thịt cô rất ít, chỗ nào bóp cũng không ra được bao nhiêu thịt, hơn nữa khác với mình chính là đôi chân thon dài của cô.

Theo đôi chân thon dài kia nhìn lên, tầm mắt nhân ngư lại rơi vào địa phương nằm giữa hai chân, chỗ đó lần trước còn có huyết dịch tiên mỹ, mà mình hình như cũng đã dùng cách nào đó cùng với Ninh Tử Mạn giao phối. Mặc dù đều là giống cái, nhưng trong lòng nhân ngư, đã coi Ninh Tử Mạn như là đối tượng để giao phối, cũng là tất cả của nàng.

“Trạm Lam, tôi giúp cô gội đầu.” Ninh Tử Mạn bước vào trong bồn tắm, cầm lấy chai sữa tắm, dịu dàng nhỏ lên đầu nhân ngư. Dù chưa hề dùng qua bất kì sản phẩm bảo vệ nào, nhưng sợi tóc của nhân ngư lại mềm mại đến kinh người, sờ lên như chạm vào tơ lụa cao cấp vậy. Xoa tóc nàng nổi lên cả bọt, toàn bộ quá trình nhân ngư đều tựa vào ngực mình, có phải rất ngoan không.

Gội đầu xong, Ninh Tử Mạn cởi đồ bơi trên người nhân ngư xuống, để ngực nàng lần nữa được tự do. Nhìn hai khỏa đầy đặn, Ninh Tử Mạn theo bản năng nuốt nước miếng một cái. Không hiểu được nghĩ lại giấc mơ khi đó không có kết quả, cô không biết vì sao mình lại có giấc mộng như vậy, nếu có thể nói, cũng là giấc mộng ngày nhớ đêm mong, không thể nói rõ được mình đối với nhân ngư thực sự còn có những du͙© vọиɠ khác?

Nghĩ như vậy Ninh Tử Mạn cho ít sữa tắm lên bàn tay, cẩn thận xoa lên người nhân ngư. Có lẽ sữa tắm có chút lạnh, nhân ngư nhẹ nhàng rên một tiếng. Âm thanh này rất mềm, tựa như thiếu nữ dịu dàng vậy. Âm thanh của nhân ngư rất êm tai, Ninh Tử Mạn vẫn biết, âm thanh khi nãy so với lúc bình thường nói chuyện không quá giống nhau, ít đi sự chậm chạp không thuần thục, tăng thêm mị hoặc cùng mập mờ.

“Trạm Lam, thoải mái không?” Ninh Tử Mạn không phát hiện tầm mắt mình dần trở nên có chút sâu, cô nhẹ nhàng xoa eo rồi bụng nhân ngư, rồi xích lên một chút, cuối cùng là bộ ngực đầy đặn. Nhân ngư không phải là không có cảm giác, thậm chí còn hiếu kì nhìn Ninh Tử Mạn. Ánh mắt mờ mịt xích đến nhìn cô, nhìn đỉnh ngực nàng lại cứng lên, hô hấp Ninh Tử Mạn cũng chậm lại, cảm thấy tim đập cũng trật đi vài nhịp.

“Thích như vậy phải không?” Ninh Tử Mạn lại lấy thêm sữa tắm, để hai cổ thân thể chìm trong mặt nước đầy bọt xà phòng hơn. Cô nhẹ nhàng sờ đuôi nhân ngư, tìm cái chỗ quen thuộc kia, từ từ tìm kiếm. Cô cũng không biết vì sao mình lại tìm chỗ đó, chỉ là rất muốn sờ, liền tìm kiếm, dù hành động như vậy cũng có chút biếи ŧɦái.

Trước kia khi Ninh Tử Mạn sờ mình, nhân ngư không hiểu cô phải làm gì, nhưng mà sau lần giao phối kia, nhân ngư cũng biết rõ Ninh Tử Mạn đang tìm cái gì. Nàng nghiêng đầu, không hiểu vì sao Ninh Tử Mạn lại phát điên tìm chỗ ấy của mình, liền đem vảy dưới hạ thân mở ra. Nhìn cái khối phấn nộn kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mặt Ninh Tử Mạn đỏ lên, không ngờ được nhân ngư lại làm vậy.

“Trạm Lam, tôi… tôi giúp cô vệ sinh chỗ này.” Ninh Tử Mạn thấp giọng nói, sau đó liền cúi đầu không dám nhìn nhân ngư. Nhân ngư không hiểu cô lại muốn làm gì, nàng cứ nghĩ Ninh Tử Mạn sờ chỗ đó của mình là muốn giao phối, kết quả sao lại muốn giúp mình vệ sinh chứ? có chút ưu tư không thoải mái trong lòng tràn ra, mà nhân ngư cũng không biết, loại tâm tình này gọi là thất vọng.

Mặc chỗ ấy của nhân ngư và con người khác nhau không bao nhiêu, có lẽ do không có lông ngăn che, ánh sáng vào bên trong càng thêm rõ ràng. Chỗ vô cùng phấn nộn, âm hạch cũng không ẩn như con người, mà luôn như viên trân châu to tròn luôn lộ ra bên ngoài. Ninh Tử Mạn nghe tiếng tim đập thình thịch vang dội, đưa tay sờ lên tiểu đậu tử trong suốt kia. Cô cảm giác được nháy mắt cái đuôi cá của nhân ngư lại trở nên cứng ngắc, thân thể cũng có chút run rẩy.

Nhân ngư mặc dù chưa từng giao phối, nhưng cũng biết Ninh Tử Mạn đang làm gì, nàng không hiểu vì sao Ninh Tử Mạn không trực tiếp tiến hành giao phối với nàng, mà cứ nhất định phải chạm vào chỗ đó.

“Ninh Tử Mạn… chỗ này, thoải mái.” Nhân ngư không hiểu được cái gì gọi là che dấu, mà trực tiếp đem cảm thụ của nàng nói ra, nàng hy vọng Ninh Tử Mạn sẽ cùng nàng giao phối, mà không phải nếm chút tiếp xúc giống như lần trước rồi chạy trốn.

Thấy nàng dùng đôi mắt tinh khiết nhìn mình, Ninh Tử Mạn cảm thấy mình giống như kẻ hèn hạ đang dụ dỗ thiếu niên phạm tội vậy. Nhân ngư căn bản cái gì cũng không hiểu, mình làm vậy thì coi nàng là gì chứ? nhưng có một chút không thể nghi ngờ, trong lúc cô vuốt ve nhân ngư, mình cũng… ướt thành một mảng.

Ninh Tử Mạn khó chịu quỳ xuống cạnh bồn tắm, nhân ngư thấy cô bất động, liền vặn vẹo thân thể một cái, cái đuôi cá của nàng nhẹ đong đưa, cạ vào chân tâm Ninh Tử Mạn. Lớp vảy bóng loáng lướt qua nơi mềm mại nóng bỏng, khiến thân thể Ninh Tử Mạn giật mình. Cô theo bản năng kẹp lấy cái đuôi dài của nhân ngư, nhẹ nhàng ôm lấy nhân ngư.

“Trạm Lam, tôi thật là xấu xa.”

Tác giả có lời lải nhải

Đến đổi mới, khụ khụ…, ngày hôm nay cũng đã đổi mới nhưng cảm thấy gần đây không cái gì xấu xa a, bảo bảo mấy người không thương tui với tiểu nhân ngư mà, gần đây là np hay nhân ngư hay con rắn nhỏ, cảm giác đều không có động lực a, trời ạ… tui cảm thấy mình có được một tia động lực cũng đã hao phí hết ở chương này rồi… lời nghĩ không muốn gõ chữ, nếu có thể gia hạn tui hy vọng là 10 năm.

Hiểu Bạo: nhân ngư bảo bảo, đối với chuyện ngươi thất sủng, ngươi cảm thấy nên làm thế nào, nhất định là do ngươi không đủ manh, cho nên mới bị thất sủng, ta trừng phạt ngươi, để ’em gái nhỏ’ của ngươi cả đời phải đói khát.

Nhân ngư: …

Hiểu Bạo: nhân ngư bảo bảo, ngươi yên lặng cũng vô ích, ta đã quyết định rồi, ╭(╯^╰)╮

Nhân ngư: …

Hiểu Bạo: ngươi nhìn ta làm gì? ngươi cho là ngươi nhìn ta, đối với ta giả bộ đáng thương, bán manh, thì ta sẽ thay đổi chủ ý không cho ngươi vào lãnh cung sao?

Nhân ngư: đói…

Hiểu Bạo : đói cái cọng lông, chỉ biết mỗi ăn thôi!

Ninh Tử Mạn: khụ khụ…, mẹ ruột, nếu như ngươi không muốn bị ăn, hay là… mau đi đi, Trạm Lam sẽ tự động che đi bữa trưa cao cấp cũng sẽ không nói nhảm nữa.

Hiểu Bạo: …

Khụ khụ, thêm cái truyện ngắn nhỏ bổ não, cho nên nói mọi người gần đây nhắn lại cho động lực không có nhiều a. Ngay cả H cũng không vớt được tin nhắn lại, tui sắp gầy như cây nấm. Nếu mọi người thích văn tui viết, mời đến viết đại gì đó cho tui đi, mặc dù tui không có thời gian trả lời, nhưng mỗi ngày tui cũng sẽ xem.

Nếu có tiền lẻ thì cho một ít khen thưởng, túm lại, bảo bảo cần bình luận, nếu không tui sẽ ăn tiểu nhân ngư, đem tiểu nhân ngư làm điểm tâm o( ̄ ヘ  ̄o#)

Ngoài ra, mặc dù bảo bảo không còn động lực, nhưng tui vẫn nhắc nhở chương sau, mấy nhẫn tâm bỏ tui một mình mà /(ㄒ o ㄒ)/~~, lúc này nên gom vài cái bgm đáng thương biểu đạt nội tâm của tui híc.