Chương 38: Phiên ngoại: Về nhà (1)

Thẩm Thế = hắn

Trường Hoa = y

Kiêm gia hạng có một đứa ngốc, vẻ ngoài mi thanh mục tú, tiếc rằng lại là ngốc tử, sinh đã đã bị cha mẹ vứt bỏ, làm việc vặt cho tửu lâu, đổi chút cơm sống qua ngày. Năm nay y vừa được hai mươi tuổi, đến một cái tên cũng không có. Bởi vì cao lớn, nên mọi người đều gọi y là ngốc đại cái.

Ngốc đại cái thực ngốc, đám tiểu nhị trong tửu lâu nhàn không biết làm gì, bắt nạt y, khiến y phải làm việc nặng, có khi còn cắt xén mấy đồng tiền đồng gầy còm. Có lần, còn cho y ăn sâu, nói rằng đó là món ngon. Ngốc đại cái ngơ ngác ăn luôn, còn giơ ngón cái lên, đồng ý “Quả nhiên ăn ngon!”

Bọn tiểu nhị đánh y, mắng y, y cũng chỉ cười ha hả, chưa bao giờ tức giận.

Ngoại trừ một chuyện.

Ngốc đại cái vẫn nói mình có cha. Hắn nói cha y là người đẹp nhất thiên hạ, có một nốt chu sa trên trán.

Y luôn đợi cha tới đón về nhà.

Hôm đó, hai tên tiểu nhị đấu khúc khúc thua bạc, giận lắm. Chúng đi vào từ cửa sau của tửu lâu, vừa lúc thấy ngốc đại cái vừa dỡ đồ xong, đang lau mồ hôi đi ra ngoài. Cặp mắt của tiểu nhị cao hơn xoay tròn, hắn gọi y lại “Này, đại ngốc, đưa bạc cho ta.”

Ngốc đại cái thành thật đưa tiền đồng vừa được nhận qua.

Tên tiểu nhị cao lớn không nể mặt “Chỉ thế thôi? Ta nghe nói ngươi còn tích trữ tiền mà? Đi lấy tới đây! ”

Tên tiểu nhị thấp hơn gẩy gẩy bảy, tám tiền đồng trong tay tên tiểu nhị cao, cũng nhíu mày.

Ngốc đại cái lắc đầu “Không được, số tiền đó để sau này cho cha ta mở tiệm.”

Tên tiểu nhị cao lớn hấp tấp “Ngươi có quỷ a, ngươi có cha chắc? Hay là dùng để chuộc thân cho mấy ả trong kỹ viện?”

Ngốc đại cái đột nhiên lại gần, gương mặt lạnh lùng “Ngươi nói ta thế nào cũng được, không được nói cha ta.”

Hai tên này quả là đáng đánh. Tiểu nhị lùn kiêu ngạo “Nói thì ngươi làm gì được, nhìn ngươi thế này, cha ngươi cũng là lão ngu ngốc!”

Bỗng nhiên, gương mặt ngốc đại cái tối sầm lại như hòn than, lao qua như bóng hùm, đánh nhau với hai tên tiểu nhị. Ngốc đại cái vốn cao to, lại làm việc nặng từ nhỏ nên lực rất lớn, chẳng mấy chốc đã đánh cho hai tên kia mặt mũi bầm dập, thua thảm hại. Mọi người chưa từng thấy ngốc đại cái giận thế bao giờ, cảm thấy mới mẻ liền vây xem, tụ thành một vòng, nhưng không một ai can ngăn.

Lúc này, một người nam nhân tuấn tú đi vào đám người, gọi y một tiếng “Trường Hoa, dừng tay.”

Thần kỳ là, ngốc đại cái đang như điên cuồng, vừa thấy hắn liền ngoan ngoãn buông tay, mân miệng, đứng bên cạnh nam nhân.

Hai người rời đi.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện, trên trán người nam nhân tuấn tú đó, có một nốt chu sa.

Người nam nhân tuấn tú đó chính là Thẩm Thế.

Cái năm hắn gặp ngốc đại cái, là năm thứ hai mươi sau khi hắn chuyển kiếp. Bởi vì chăm làm việc thiên nên kiếp này hắn được đầu thai vào nhà tốt, thành Đại công tử của một hiệu buôn vào thời Tống. Cuộc sống giàu có, dung mạo đường đường, đọc đủ thi thư, phẩm hạnh cao thượng, được trưởng bối và cả gia tộc yêu thương.

Thẩm Thế mang theo ký ức từ kiếp trước, thế nên từ nhỏ đã trí tuệ hơn người thường. Sauk hi phụ thân của kiếp này qua đời, hắn tiếp quản cửa hàng, chỉ vài năm, chuyện buôn bán càng làm càng lớn, đang trên đà thịnh vượng, còn phát triển tới Giang Nam.

Tháng ba, mùa xuân, cỏ cây mơn mởn, oanh yến bay lượn.

Liễu Giang Nam xanh mướt, phong cảnh tuyệt mỹ.

Thẩm Thế mang theo mấy người hầu tới Tô Hàng, dự định mở mấy phân hiệu ở đây. Bọn họ dọc theo đê, một đường hướng Nam, bước tới một cây cầu, phía tửu lâu bên kia cầu có tiếng ồn ào. Hắn nghỉ chân, hỏi người bạn bên cạnh “Có chuyện gì thế?”

Người bạn kia sai tiểu tư đi tìm hiểu.

Tiểu tư quay về bẩm báo rất nhanh “Là ngốc đại cái, hình như bị người khác cười cợt vài câu, liền lao ra đánh.”

Thẩm Thế gật đầu. Vẻ mặt như có điểm thất vọng.

Người bạn kia đột nhiên cười nói “Tên ngốc đại cái này phi thường nổi danh. Ngay cả ta cũng từng nghe đến. Hắn phụ việc vặt cho tửu lâu, nói là phải đợi một người có nốt chu sa trên trán, nói đó là cha hắn. Không nói không chú ý, ở giữa hai hàng lông mày của Thẩm công tử cũng có một nốt chu sa…a, Thẩm công tử, ngài đi đâu?”

Trong lòng Thẩm Thế vừa mừng vừa sợ.

Hắn nghiêng ngả lảo đạo chạy vội tới chỗ đám người, đẩy ra những người vây xem, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đè lên hai người nam nhân, đánh điên cuồng, mỗi quyền hạ xuống đều rống một câu “Dam vũ nhục cha ta, đánh chết ngươi!”

Thẩm Thế chưa bao giờ nghĩ tới, mình còn có thể thấy người kia. Dù vẻ ngoài cậu ở đời này có chút thay đổi, nhưng chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra – Trường Hoa của hắn, trên đời ngày sẽ không có người thứ hai.

Hắn đưa ngốc đại cái về phủ.

Ngốc đại cái quả thực ngốc, ngốc đến lạ, y thường nhìn Thẩm Thế ngẩn người, hoặc nhìn hắn cười ngây ngô, ngay cả đếm đến mười y cũng không biết. Nhưng ngốc đại cái cũng không ngốc, mỗi lần Thẩm Thế về khuya, y đều cầm đèn l*иg trước cửa, ngóng hắn về. Ngọn đèn đung đưa đó, giống như ký ức không thể lau đi trong lòng Thẩm Thế.

Đối với những hành vi không quy củ của ngốc đại cái, Thẩm Thế đều không để ý, hắn toàn tâm toàn ý chăm sóc y. Những năm quá, ngốc tử chịu không ít khổ, hôm mới đưa y về, ngay cả một bộ quần áo đúng nghĩa quần áo cũng chưa. Lớn thế rồi, nhưng y còn mặc bộ đồ lúc hơn 10 tuổi, quần cộc tớn, không che nổi thân thể. Thẩm Thế cho người may vài bộ xiêm y cho ngốc tử, dẫn y đi tắm, lúc cởϊ qυầи áo mới phát hiện những vết thương chồng chất, to có, nhỏ có. Thẩm Thế vuốt miệng vết thương, hỏi y “Đau không?” Ngốc tử lắc đầu, ngốc hề hề nói “Không đau.”

Thẩm Thế nói “Về sau, sống cùng phụ thân, phụ thân chăm sóc ngươi, sẽ không để ngươi ăn đói, mặc rách, bị người đánh, được không?”

Ngốc tử vội gật đầu, nói có.

Đời này ngốc tử không có cha mẹ, cũng không có ai đặt tên cho y. Thẩm Thế nói “Về sau ngươi theo họ thụ thân. Phụ thân họ Thẩm, tên Thế. Ngươi cũng họ Thẩm, tên Trường Hoa.”

Ngốc tử thì thào nhỡ kỹ hai tiếng đó. Thẩm Thế sợ y không hiểu hàm nghĩ, liền giải thích “Trường mệnh bách tuế, phong tư thiều hoa.”

Phong tư thiều hoa đã không có, Thẩm Thế hi vọng có thể thực hiện được trường mệnh bách tuế.

Từ đó, Trường Hoa ở lại Thẩm trạch.

Tòa nhà bên Tô Hàng chỉ là nơi ở lâm thời của Thẩm Thế, hắn dự định, sau khi xong chuyện cửa hàng bên này, sẽ dẫn y về nhà họ Thẩm, khiến y vào gia phả họ Thẩm. Trường Hoa thì sao cũng được, ngốc tử tâm trí đơn thuần, phụ thân ở đâu, y đi đó. Có lần Thẩm Thế hỏi y “Ta nghe nói, trước ngươi vẫn ở bên cầu đợi ta. Ngươi chưa thấy qua ta, sao biết ta có nốt chu sa trên trán?”

Trường Hoa cúi đầu, nghĩ một chốc, nói “Trước đây ta nằm mơ, chỉ mơ đến ngươi. Ở trong mộng, ngươi nói ngươi là cha ta. Nốt chu sa trên trán. Ta nhớ rõ.”

“Chỉ thế thôi? Ngươi liền đợi hơn hai mươi năm ?”

Trường Hoa gật đầu, đáp lại rất tự nhiên “Đúng thế.”

Thẩm Thế sờ sờ đầu hắn, không nói gì.

Việc ở tửu lâu không cần tới làm nữa. Giờ ngốc tử tìm được cha, thân phận cũng lên, thành công tử nhà giàu. Những người từng bắt nạt y, giờ thấy đều phải cúi đầu đi đường. Tuy ngẫu nhiên có mấy kẻ không sợ chết, thừa dịp y chỉ có một mình liền bắt nạt, nhưng mấy ngày sau, trên mặt của đám người đó đều xuất hiện vết thương khó hiểu.

Có lần, ngốc tử bị người ta bắt nạt, Thẩm Thế phái hạ nhân đi dạy cho những kẻ đó một bài học. Sau, hạ nhân hỏi hắn “Thiếu gia, tiểu nhân có lời, không biết nên hỏi hay không?”

“Nói.”

“Thiếu gia, sao bỗng nhiên ngài lại nhận một nhi tử, y thật là con ruột của ngài?” Dù là tuổi tác, hay xuất thân đều là không thể. Thiếu gia lớn lên ở Kinh thần, đứa ngốc ở Giang Nam, hai nơi cách nhau mấy ngàn lý, thiên nam địa bắc, thiếu gia nhà hắn lần đầu tiên tới Tô Hàng, sao bỗng dưng lại có nhu tử.

Thẩm Thế nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì, thản nhiên nói “Có một số việc, ngươi không hiểu được. Hạ nhân có quy củ của hạ nhân, làm tốt bổn phận của mình.”

Thiếu gia đã nói thế, hạ nhân cũng không dám truy vấn. Trước lúc rời đi, Thẩm Thế nói thêm một câu “Nhớ rõ, phải tôn trọng hắn như tôn trọng ta, nếu ta phát hiện có gì quỷ quái, Thẩm gia không chấp nhận được ngươi.”

“Thưa vâng.”

Thẩm Thế thương yêu ngốc tử, mọi người liếc mắt đều có thể nhìn ra. Dù là kiểu dáng xiêm y ngốc tử mặc, hay cơm canh y ăn, Thẩm Thế đều tự tay xử lý, quan tâm. Chuyện tắm rửa, thay đồ của ngốc tử, Thẩm Thế chưa bao giờ cho thị nữ nhúng tay, đều tự tay tắm cho y, buổi tối cũng cùng y ngủ. Hạ nhân tuy thấy kỳ quái trong lòng, nhưng không dám nghị luận nhiều, bởi vì đời này, Thẩm Thế là kẻ quyết đoán, mạnh mẽ.

Ngốc tử chưa từng được học chữ, đọc sách, Thẩm Thế bắt đầu dạy từ tên y, đi từng nét, từng nét, chỉ thế nhưng ngốc tử học mãi không nhớ. Giống như đời trước chết đi, bao tao nhã cũng mang đi, giờ chỉ còn cái thân xác ngốc hề hề này. Tính nhẫn nại của Thẩm Thế rất tốt, hắn không giận, vẫn dạy y từng nét, từng nét một. Một ngày, Thẩm Thế đang dạy, Trường Hoa đột nhiên hỏi “Tên của phụ thân viết thế nào?”

Thẩm Thế ngây ra “Sao lại hỏi thế?”

Trường Hoa nói “Ta muốn học.”

Thẩm Thế sờ sờ đầu hắn, chậm rãi viết tên mình lên tờ giấy Tuyên Thành.

Cuối cùng, từ đầu tiên ngốc tử học được, không phải tên mình, mà là tên Thẩm Thế.

Ngốc tử thực thích nhìn chằm chằm vào gương mặt Thẩm Thế, tối đến, lúc ngủ, y thích sờ mặt hắn, thỉnh thoảng còn dán lại gần, cẩn thận hỏi “Phụ thân, ta có thể hôn ngươi không?”

Trái tim Thẩm Thế loạn nhịp, trên mặt vẫn tỏ ra trầm ổn, không chút biểu tình “Có thể.”

Vì vậy, ngốc tử lại gần, ở nốt chu sa trên trán hắn, nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn.

Ngốc tử hỏi hắn “Phụ thân, vì sao ngươi có nốt chu sa trên trán? Con lại không?”

Thẩm Thế nhìn y “Ngươi không nhớ rõ sao?”

Ngốc tử lắc đầu.

Thẩm Thế đạo “Đây là đời trước ngươi để lại cho ta. Ta là nốt chu sa của ngươi, là giọt máu nơi tim ngươi.”

Trường Hoa nghe xong, đôi mắt lộ vẻ mê mang.

Thẩm Thế nghĩ, đời này, y không thông minh, tâm trí đơn thuần, si ngốc, ngây ngốc, nhưng rốt cuộc, mình có thể tìm được y, ông trời đã đối mình không tệ, không thể cầu xin càng nhiều, không thể hy vọng xa vời hắn sẽ nhớ tới mình, càng không thể vọng tưởng hắn sẽ có lại bộ dáng tao nhã trước kia.

Càng tham lam, càng mất đi nhiều.

Thẩm Thế thấy, mình không thể chịu nổi nỗi đau mất đi Trường Hoa nữa. Vậy nên, hắn yên lặng sắm vai một phụ thân tốt, thương con. Tuy lâu ngày, trong lòng hắn luôn thấy tịch mịch.

Gần đây, chuyện buôn bán ở cửa hàng đã vào quỹ đạo, Thẩm Thế quyết định vài ngày sau, chờ mọi việc xong xuôi, hắn sẽ mang nhu tử trở về kinh thành, nhập nguyên quán. Thế nhưng không ngờ, trước ngày đi, nhi tử vốn ngoan ngoãn bỗng dưng lại bướng bỉnh, không chỉ hở chút là đập đồ vật, mà tối đến cũng không chịu ngủ cùng Thẩm Thế, nhất quyết phải ở gian khác. Thẩm Thế hỏi nguyên nhân y không chịu nói, cúi đầu mân mê tay. Thẩm Thế đυ.ng vào y, y liền chạy vụt đi như thấy quỷ. Cuối cùng, Thẩm Thế không dám đυ.ng vào y nữa, sợ có ngày, y sẽ chạy đi, không bao giờ trở lại.

Giằng co như thế vài ngày, Thẩm Thế rốt cục không chịu nổi nữa. Dù là đời trước hay đời này, chưa từng có người đối xử với hắn như thế, hơn nữa đó còn là Trường Hoa – người kiếp trước luôn nâng hắn như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Giờ bị y tránh né như thế, hắn vô cùng đau lòng, đêm đêm không chợp mắt được. Trường Hoa đã được phân sang phòng khác, tách khỏi hắn. Thẩm Thế thao thức cả đêm, lo y ngủ đá chăn bị lạnh, lại sợ y một mình ngủ trong căn phòng lớn như thế, sẽ thấy cô độc.

Cuối cùng, Thẩm Thế không dằn lòng được, chạy đi tìm y, quyết định nói chuyện với y.

Thẩm Thế nói “Gần đây ngươi sao thế? Cáu kính với ta? Có phải phụ thân không tốt chỗ nào, khiến ngươi giận?”

Ngốc tử cúi đầu, không nói.

Thẩm Thế mệt mỏi, day day huyệt Thái Dương “Có điểm nào ta làm không tốt, ngươi nói ra, phụ thân nhất định sẽ sửa. Được không? Chỉ cần đừng giận phụ thân. Nếu không, phụ thân sẽ rất đau lòng.”

Ngốc tử rốt cục có động tĩnh, y ngẩng đầu lên nhìn hắn. Qua hồi lâu, y mới nhỏ giọng nói “Không phải lỗi của phụ nhân, là lỗi của ngốc tử.”

“Ngươi không phải ngốc tử, ngươi có tên, ngươi là Thẩm Trường Hoa.” Thẩm Thế kiên nhẫn sửa lại cho hắn.

Ngốc tử lắc đầu “Ngốc tử không xứng là Trường Hoa của phụ thân! Ngốc tử không xứng!” đôi mắt y đỏ lên, dường như sắp khóc. Thẩm Thế thấy thế, sửng sốt “Sao lại nói chính mình như thế?”

Ngốc tử chực khóc, nói “Ta cũng không muốn, nhưng ngốc tử không biết vì sao, ngủ cùng phụ thân, phía dưới vừa căng vừa đau, thực muốn thương tổn phụ thân. Ngốc tử sợ có ngày, không nhịn được, sẽ khiến phụ thân bị thương. Ta không muốn, không muốn.”

‘Ầm’ một tiếng, Thẩm Thế tựa như nghe thấy tiếng nổ trong lòng.

Một hồi lâu sau, hắn vẫn chưa định tâm lại.

Hắn….hắn dường như nghe được chuyện gì rất ghê gớm?

Bảo, bảo bối của hắn….không ghét hắn, mà vì đối hắn có ý niệm đó?

Nghĩ đến đó, Thẩm Thế bật cười, trong lòng vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng, nghẹn hồi lâu, mới nói “Là lỗi của phụ thân, phụ thân quên mất, Trường Hoa nhà chúng ta đã là một nam tử hán.”

Ngốc tử xấu hổ đến không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Thế nâng gương mặt của hắn lên, nhìn ánh mắt hắn, dịu dàng giải thích “Nam nhân trưởng thành đều như thế. Phụ thân cũng vậy. Ngươi không cần thấy sợ hãi.”

“Thật sự? Kê kê của phụ thân cũng sẽ đau?”

“Đúng thế. Phụ thân cũng sẽ đau.” Đã bao đêm, thân thể hắn tưởng niệm sự âu yếm của Trường Hoa. Hắn nhớ cái cảm giác bị xâm phạm đó, cả thể xác và tinh thần đều được bao phủ bởi người yêu, tràn đầy yêu thương. Thời kỳ cuối của đời trước còn đỡ, thân thể biến chất khiến du͙© vọиɠ cũng nhạt đi. Nhưng đời này, cơ thể hắn đương tuổi chính trực, tao nhã, cũng không có bệnh không tiện nói ra, đương nhiên sẽ có du͙© vọиɠ. Chẳng qua mấy ngày nay quá bận rộn, rồi lòng chỉ có người yêu mới tìm lại được, không rảnh nghỉ nhiều. Giờ nhắc đến, cơ thể hắn lại bắt đầu nóng lên. Hắn nói “Vậy nên, ngươi không cần thấy ngượng ngùng. Có gì cứ nói cho phụ thân, phụ thân giúp ngươi.”

Trường Hoa bị hắn chạm vào, nghe thấy mùi thơm từ đầu ngón tay hắn, nơi phải nhẫn nhịn bấy lâu liền ngẩy đầu lên, khiến quần phồng lên một trái núi nhỏ. Thẩm Thế thấy vậy, gương mặt ửng hồng. Trường Hoa cũng xấu hổ, cúi đầu lắp bắp, nói “Vậy, vậy phụ thân, ta, ta đi trước.”

“Chờ một chút.” Thẩm Thế giữ chặt hắn”Ngươi đi đâu?”

“Ta. . . . . . Ta cũng không biết.” Ngốc đại cái sắp khóc đến nơi, phía dưới cương cứng đau chết mất, y muốn đẩy phụ thân xuống mà cọ, nhưng lại không dám. Thẩm Thế thấy y như thế, thở dài trong lòng, dắt tay hắn đi vào phòng nghỉ.

“Đừng đau lòng, phụ thân giúp ngươi.”

Ngốc tử cứ thế, ngây ngốc mà bị phụ thân mỹ nhân nhà mình dắt vào phòng, đẩy xuống giường.