Chương 36: Vĩ thanh

Ba mươi năm sau.

Thẩm Bình An tan tầm về nhà, vừa vào phòng, phụ thân liền chống gậy ra mắng “Trời lạnh như thế, còn có tuyết, sáng ra đường sao không mặc áo lông! Lạnh mà còn thích thời trang sao!”

Thẩm Bình An vội giải thích “Không phải mà, là sáng con dậy muộn, sợ đi trễ nên quên béng mất.” nói xong liền hắt xì.

Vẻ mặt phụ thân càng ghê gớm, mắng tiếp “Thằng nhãi con! Lần sau không cho thức đêm, tối đúng giờ đi ngủ! Bị cảm lại thương thân, mau đi mặc quần áo rồi còn ra ăn cơm!”

“Vâng, vâng! Cha à!” Thẩm Bình An mau mau vào phòng ngủ mặc quần áo.

Phụ thân năm nay bảy mươi ba tuổi, răng đã rụng sạch, tuy gầy nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Luôn luôn nghiêm khắc, lúc mắng rất đáng sợ. Thẩm Bình An từ nhỏ đã sợ hắn, trong trí nhớ, phụ thân nói rất ít, cũng không cười, một mình nuôi cậu lớn lên, dạy cậu đọc sách, viết tự, làm người.

Phụ thân bác học đa tài, trừ bỏ không biết làm việc nhà, giống như cái gì cũng biết, hội họa, thư pháp, còn đọc rất nhiều sách. Trong nhà có thư phòng, bên trong đầy sách, còn có đồ cổ.

Nhà tuy không giàu nhưng cũng không lo chuyện tiền bạc. Phụ thân mở một quá trà, lúc rảnh rỗi nhận vài học sinh học vẽ, học thư pháp.

Thẩm Bình An luôn sùng bái cha mình, tuy rằng lúc nhỏ biết mình không phải con ruột của hắn nhưng kính yêu dành cho hắn vẫn không giảm.

Cậu nhớ, khi còn trẻ, phụ thân rất đẹp.

Cậu nhớ, phụ thân luôn thích ngồi trong thư phòng, nhìn bình thủy tinh nhỏ mà ông vẫn đeo trên cổ đựng tro cốt ai đó ngẩn người.

Trên bàn cơm, Thẩm Bình An đột nhiên nói với phụ thân “Cha, con có chuyện nói với cha.”

“Chuyện gì?” Phụ thân nghiêm mặt hỏi.

“Con….Con định tháng sau sẽ kết hôn với tiểu Mĩ.”

“Nghĩ chín chắn rồi? Người ta đồng ý chưa?”

“Rồi ạ, chúng con hẹn hò đã năm năm, tuổi cũng không còn nhỏ, thế nên muốn kết hôn.”

“Thế là được. Phải đối xử tốt với người ta. Kết hôn rồi không giống trước kia, phải biết vun đắp gia đình.”

“Vâng.”

“Biết là tốt. Từ mai ta sẽ bắt đầu chuẩn bị chuyện cưới hỏi cho hai đứa.”

“Vâng. Đúng rồi, cha, con muốn cùng cha nói một chuyện nữa.”

“Nói !”

“Mấy năm nay con cũng kiếm được ít tiền, con muốn mua một căn nhà, đợi kết hôn xong, cha dọn qua ở với chúng con, con cũng có thể chăm sóc cha.”

Phụ thân nghe xong, trầm mặc một chốc, hỏi “Nhà này vẫn được, sao phải dọn ra?”

Thẩm Bình An nói “Gian nhà của chúng ta đã cũ rồi, hay mất điện, con cũng đã lớn, muốn tậu nhà mới cho cha hưởng phúc.”

Ai ngờ, phụ thân kiên quyết từ chối “Ta không đi.”

Thẩm Bình An sửng sốt:“Vi sao ạ?”

“Không đi sẽ không đi, con muốn dọn cứ dọn, ta đến chết cũng không rời đi nơi này.”

Tuy rằng không hiểu vì sao phụ thân không muốn, nhưng Thẩm Bình An cảm giác, có liên quan tới bình thủy tinh phụ thân vẫn luôn đeo trên cổ.

Thẩm Bình An nói “Vậy được rồi, không dọn đi, cha không thích, chúng con ở nơi này với cha.”

Lúc này phụ thân mới lộ chút vui vẻ, hừ một tiếng rồi đi về phòng.

Hôm đó, lúc nửa đêm, Thẩm Bình An rời giường đi vệ sinh, bước qua phòng phụ thân, nghe tiếng ông nói “Ngươi nghe thấy sao? Con chúng ta sắp kết hôn.”

Ngày Thẩm Bình An kết hôn, khách khứa rất đông. Bạn học, hàng xóm, đồng nghiệp, thủ trưởng. Phụ thân mặc bộ trường y đỏ, ngồi ở chủ tọa. Đến lúc được vợ chồng con kính rượu, hắn cho hai người một phần lễ lớn. Thẩm Bình An quỳ trước mặt hắn, ánh mắt hồng hồng “Cha, cám ơn ngài.”

Phụ thân khoát tay, không nói gì.

Một năm sau, con dâu sinh một bé gái, Bình An nhờ phụ thân đặt tên, phụ thân nghĩ nghĩ, nói “Gọi Niệm Trường đi.”

Tưởng niệm, trường tình.

Phụ thân vẫn ở trong căn nhà cũ, không dọn đi. Bởi vì chỉ có hai phòng ngủ, không đủ sống, Thẩm Bình An vẫn là mua một căn nhà mới, cùng vợ dọn ra. Nhà mới cách nhà cũ khá xa, hai người không về thường xuyên được, phần lớn phụ thân đều ở nhà một mình. Năm Niệm Trường năm tuổi, sức khỏe phụ thân bắt đầu yếu đi, bệnh kéo đến không ngừng. Vì chăm sóc hắn, Bình An từ chức, về nhà cũ hầu hạ bên giường, cẩn thận, chu đáo. Ai cũng nói Thẩm lão có một đứa con hiếu thảo.

Thần trí phụ thân càng ngày càng không rõ, thường xuyên nói những lời vô nghĩa, nói nhiều nhất là một cái tên.

“Trường Hoa.”

Thẩm Bình An không biết Trường Hoa là ai, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, giống như thật lâu, thật lâu về trước đã từng nghe qua.

Rồi về sau, thời gian phụ thân hôn mê càng ngày càng nhiều, đôi khi tỉnh lại, thấy cậu liền gọi nhũ danh “Tiểu Bảo, phiền con rồi.”

Bình An gắng cười nói “Sao lại mệt? Con chăm sóc cha là chuyện đương nhiên.”

Đôi khi, không tỉnh táo, sẽ nói “Trường Hoa, ta rất nhớ ngươi.”

Cũng nói “Lời ta hứa, ta làm được.”

Bình An không biết những lời này có ý nghĩa gì, nhưng mỗi lần nghe, đôi mắt cậu lại phiếm hồng.

Cứ thế, phụ thân chống được hai năm.

Ngày mừng thọ tám mươi tuổi, Bình An tổ chức ở nhà cũ. Hôm đó có rất nhiều người đến, phần lớn là những học sinh phụ thân từng dạy dỗ.

Phụ thân mặc bộ trường y đỏ rực, ngồi trên ghế thái sư, nhận chúc phúc, gương mặt luôn nghiêm túc chợt cười rộ.

Hôm đó hắn cười rất nhiều, nhiều hơn thảy những nụ cười của cả đời hắn cộng lại.

Đến khi thọ yến chấm dứt, mọi người đã về hết, phụ thân gọi cậu tới bên người.

Phụ thân ngồi trên ghế thái sư, cười hiền lành.

Thẩm Bình An nhìn hắn, đột nhiên cảm giác, phụ thân sắp đi.

Cậu quỳ xuống.

Phụ thân sờ đầu cậu “Con là ta cùng hắn mang về. Hắn nói muốn ta dưỡng con, sợ ta về sau không con cái, không ai chăm sóc lúc lâm chung.”

“Cha…”

“Ta nuôi con, nuôi rất thành công. Con ngoan ngoãn, hiếu thuận, ta thực vui mừng.”

“Cha!”

“Ta phải đi, không thể bên con, đường đời về sau nhớ bước cẩn trọng.”

“Cha…” Thẩm Bình An khóc không thành tiếng.

“Tiểu Bảo của ta đã trưởng thành, ta có thể……an tâm.”

Phụ thân đi rất bình tĩnh, không chút khổ sở, con cháu đuề duề.

Ngày đưa tang, có một lão hòa thượng đến, pháp danh Thích Tâm, nghe nói là bạn từ thời trẻ của phụ thân, vừa lúc đi ngang qua liền bài tế bái.

Lão niệm một đoạn hướng sinh chú cho phụ thân, trước khi đi, lão nhìn qua bài vị, nói với Bình An “Phụ thân cháu, không gọi Thẩm Vong Sinh, hắn là Thẩm Thế.”

Tới hoàng tuyền, xuống địa phủ, nơi cầu Nại Hà, Thẩm Thế dừng bước. Mạnh bà bưng một chén vong tình thủy cho hắn, hắn từ chối “Ba mươi năm trước, có một cố nhân của ta từng đi qua, bà có từng thấy?”

Mạnh bà khuấy vong tình thủy, mí mắt cũng không nâng, hỏi “Gọi là gì?”

“Thẩm Trường Hoa.”

Mạnh bà nói “Nó là Sát, khắp thiên địa chỉ có một mình nó, không về địa phủ, không thuộc thiên giới, chết xong sẽ hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt.”

Thẩm Thế gật đầu, cũng không tỏ vẻ thất vọng “Ta cũng đoán thế.”

“Uống xong bát canh Mạnh bà này rồi đi đâu thai.”

Thẩm Thế cuối cùng vẫn là không uống bát canh đó.

Vào vòng luân hồi, một lần nữa làm người.

Đảo mắt mà đã hai mươi năm.

Năm ấy cảnh xuân tươi đẹp, vùng Giang Nam trăm hoa đua sắc, yến oanh tề tựu. Thẩm Thế tới Hàng Châu bàn một vụ làm ăn, đi ngang qua một cây cầu, chợt nghe có tiếng ồn ào truyền tới, hắn dừng chân, hỏi người bạn bên cạnh “Có chuyện gì thế?”

Người đó nói “Thẩm công tử không biết, nơi này có một thằng ngốc, suốt ngày ngổi xổm ở đây, nói phải đợi một người có nốt chu sa trên trán. Hôm nay lại tới đây ngồi, dường như bị người đùa cợt liền lao ra đánh.”

Thẩm Thế nghe xong, giật mình.

Người đó lại nói “Không nói không chú ý, ở giữa hai hàng lông mày của Thẩm công tử cũng có một nốt chu sa – a, Thẩm công tử, ngài đi đâu?”

Thẩm Thế lảo đảo chạy tới, len qua đám người liền gặp một bóng dáng quen thuộc đứng dưới tàng liễu.

Thẩm Thế che miệng, nước mắt rơi như mưa.

“Ta đưa ngươi, về nhà.”

___CHÍNH VĂN HOÀN___