Chương 17

Giống như nghiệm chứng lời hứa hẹn của Trường Hoa, không còn có ai chết nữa, cũng không có chuyện gì kỳ quái xảy ra. Thời gian cứ thể trôi qua khi lòng người còn phấp phỏng thì năm mới đã đến.

Tất niên.

Pháo nổ, áo mới, giấy đỏ vui mừng.

Sức khỏe Thẩm Thế cũng khá lên một chút.

Sáng tất niên, hắn ngồi ở hành lang, nhìn Trường Hoa chỉ đạo hạ nhân đi tới di lui dán câu đối, nấu cơm tất niên. Nhà chính đốt đàn hương, hương thơm lam tỏa, trong nhà nơi nơi đầu mang sắc đỏ vui mừng, khiến người ta nhớ đến bàn tiệc vui đón Dung nương năm trước. Thẩm thế nói “Những chuyenj này cứ giao cho hạ nhân làm đi, con theo ta ra ngoài một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Đi thăm Dung nương.”

Phong tục nơi đây là, trừ khi tảo mộ ngày thanh minh, sáng tất niên cũng phải đi tảo mộ thân nhân, hóa vàng để dưới đó bọn họ cũng được đón năm mới tốt đẹp. Dung nương không phải thân nhân nhưng dù sao cũng đã bước chân vào nhà họ Thẩm. Trường Hoa nghe thế, bất động. Thẩm Thế mặc vào chiếc áo khoác lông cừu trắng muốt, thấy không bất động, hỏi “Sao thế?”

“Mẹ con,” Trường Hoa cụp mi, nhỏ giọng hỏi “Phụ thân còn nhớ bà ấy được bao nhiêu?”

Thẩm Thế ngẩn ra, sắc mặt ảm xuống, bàn tay có chút run rẩy. Trường Hoa thấy vậy, không đành lòng, nói “Cha xem như con chưa nói gì.”

“Không.” Thẩm Thế ngắt lời cậu “Ta vẫn nhớ rõ nàng.”

Dù sao cũng là người phụ nữ đầu tiên của cuộc đời hắn, yêu chưa hẳn bao nhiêu nhưng dù gì cũng là người phụ nữ duy nhất. Thẩm Thế chưa từng quên, chỉ là không muốn nhớ lại. Hồi ức và đau khổ luôn gắn liền với nhau, không thể đυ.ng vào, đυ.ng vào liền khổ.

Đây là lần đầu tiên Trường Hoa tới ngọn đồi ngoại ô. Trước đốt hai phần cho A Thải và Tiểu Thúy. Sắc trời không tốt lắm, âm u, giống như muốn có tuyết rơi, ngọn đồi hoang vắng yên tĩnh. Mấy con cú già vờn quanh, kêu những tiếng quái dị. Lần Trước từng bị chúng rỉa thịt, giờ nhìn thấy, lòng lạ lạ. Nhưng lần này chúng không sà tới như lần trước, chỉ xa xa nhìn.

Mộ của Dung nương là Thẩm gia xây, rất có khí khái, thường thường sẽ có hạ nhân tới quét tước, mộ thực sạch sẽ, không hề có cỏ dại.

Thẩm Thế mang theo trái cây, dâng hương.

Vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thế.

Thẩm Trường Hoa đứng bên cạnh, đợi hắn đốt xong liền lấy áo choàng bọc kín hắn. Nhìn nốt chu sa trên trán hắn, đột nhiên lại gần, nhẹ nhàng hôn lên.

Thẩm Thế không nói gì nhưng vành tai đã đỏ ửng.

Thẩm Trường Hoa nói “Ta muốn nàng nhìn xem, ngươi hiện tại là của ta.”

“Không cần làm bậy trước mặt người đã khuất.”

“Không phải làm bậy. Để nàng xem. Người giờ, là của ta.” Thẩm Trường Hoa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, đôi mắt tối đen, sâu thẳm “Nàng chết, ta còn sống. Ta có được càng nhiều. Mà nàng, chỉ có thể nằm dưới đất nhìn lên, hận.”

Vẻ mặt Thẩm Thế chợt biến, không biết vì sao, lời này tuy nghe như ghen, nhưng hắn lại cảm giác là lạ chỗ nào.

Thẩm Trường Hoa nói “Khi đó phụ thân nói muốn cưới nàng, lòng con đau muốn chết.”

“Sao?”

Đây cũng là lần đầu hai người nói chuyện tình cảm. Lần đầu làm xong, trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, Thẩm Thế lại bệnh nặng, hai người không có hành động nào quá thân thiết, cả hai đều như ngầm đồng ý không nhắc tới chuyện đêm đó. Giờ nhắc lại, Thẩm Thế cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Thẩm Trường Hoa nói “Khi con con vẫn nghĩ, nếu con là nàng thì tốt mấy. Nếu người dưới lớp khăn đỏ kia là con, tốt biết mấy.”

Thẩm Thế nhìn cậu, bất chợt nói “Có phải còn nghĩ, nếu nàng chết thì tốt biết mấy?”

Trường Hoa im lặng một lát, nhẹ gật đầu “Vâng.”

“Con không thích nàng?”

“Phụ thân thích sao?”

Thẩm Thế cúi đầu không nói.

Thẩm Trường Hoa cười cười, nhìn đôi tai hồng của hắn, cảm thấy rất đáng yêu, nhịn không được định hôn một cái, chợt nghe có tiếng bước chân, đành thôi.

Người đến là em gái Dung nương, Dung Tử.

Thiếu nữ mặc bộ báy trắng, đầu cài trâm, gương mặt thanh tú, dáng người yểu điệu như liễu.

So với lần gặp trước có gầy hơn.

Thẩm Thế nhíu mày.

Dung tử lên tiếng chào bọn họ, quỳ trước mộ chị gái mình, hóa vàng. Thẩm Thế hỏi cuộc sống của cô có tốt không, cô nói rất tốt, cô tiếp nhận cửa hàng chị để lại, làm ăn không tệ, có thể tự nuôi mình là không thành vấn đề. Dung tử cúi đầu, dùng nhánh cây khơi đống vàng mã cho lửa cháy lớn hơn, nói “Phiền lão gia còn nhớ tảo mộ cho tỷ tỷ.”

“Nàng là vợ ta.”

“Ừm. Tỷ tỷ nói, Thẩm lão gia đã nói một là không có hai.” Dung tử dập tắt lửa, đứng dậy “Vốn định năm sau tìm hai người, nếu gặp thì để tôi nói luôn.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn mắt Thẩm Thế, nói rõ từng từ “Không biết lão gia còn nhớ từng đáp ứng khiến ta gả vào Thẩm gia?”

Thẩm Thế ngẩn ra, theo bản năng nghiêng đi mặt nhìn Trường Hoa.

Quả nhiên, Thẩm Trường Hoa chau mày.

Dung tử nói “Tôi đã đến tuổi thành hôn. Phong tục trong thôn ngài cũng biết, con gái đến 18 tuổi chưa gả ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười. Như ngài đã nói, trong trấn này, không thanh niên nào có thể so với Trường Hoa địa thiếu gia. Phận con gái, sinh tốt không bằng gả tốt, tôi nghĩ được gả vào Thẩm gia, Trường Hoa thiếu gia hẳn sẽ cho tôi một nơi an ổn, hạnh phúc mà sống. Lão gia nghĩ thế nào?”

Lời Dung tử nói tuy ôn hòa lại khí thế bức người.

Thẩm Thế đương nhiên nhớ rõ mình từng hứa hẹn. Nhưng giờ đã khác xưa, hắn và con mình đã làm chuyện đó, sao hắn có thể làm bộ như không có chuyện gì mà định chuyện chung thân đại sự cho Trường Hoa.

Vẻ mặt Thẩm Thế không tốt, cảm giác trong lòng khó chịu, nói “Chuyện thành thân là chuyên lớn, cần phải kế hoạch cẩn thận, không vội được, chờ tôi về bàn bạc với Trường Hoa rồi định sau. ”

“Cũng được.” Dung tử gật đầu.

Thẩm Thế nói “Sắc trời không tốt, cô một mình ở chốn hoang vu này không an toàn, tốt nhất nên về sớm đi.”

“Được.”

Thẩm Thế quay người, định rời đi, đột nhiên Dung tử gọi hắn lại “Thẩm lão gia.”

Thẩm Thế xoay người, Dung tử mỉm cười với hắn, dịu dàng nói “Lão gia, trước mộ của tỷ tỷ, ngài đừng quên hứa hẹn.”

“……”

Thẩm Thế cảm giác đầu lạnh lẽo, không nói gì, vè nhà.

Đến nhà, hạ nhân còn chưa chuẩn bị xong cơm tất niên, Thẩm Thế dặn dò vài câu rồi về phòng. Thẩm Trường Hoa đi theo. Vừa vào cửa, Thẩm Thế liền khóa lại.

Thẩm Thế nâng cầm cậu lên, dồn cậu vào góc tường, hỏi “Ngươi muốn cưới cô ta?”